Đột nhiên, trên đầu lại bị gõ nhẹ cái nữa. Tiểu Vũ có chút tức giận bừng bừng, ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm cái người luôn gõ đầu của nàng.
“Làm gì lại gõ ta! Làm ta phát bực, ta sẽ cắn người đấy!”
Lưu Quang cười khổ một tiếng, vuốt vuốt cái đầu nhỏ, làm rối loạn tóc trên đầu nàng.
“Ngươi a, trong đầu đừng cả ngày suy nghĩ lung tung có được không??? Trọng Quang nhai thật ra là cấm địa của Thiên Giới, người bình thường không cho phép đến gần. Quỳnh Hoa Tiên Tử luôn luôn ở Quỳnh Lâu, lúc này lại xuất hiện ở nơi này, thật sự kỳ quái. Cho nên ta mới ẩn núp thân hình ta và ngươi. Một mặt vì không muốn bị hiểu lầm, mặt khác cũng là tò mò nàng tới nơi này làm gì.”
Tiểu Vũ trợn trắng mắt, sắc mặt rất là khó chịu.
“Nơi này cảnh đẹp như vậy, làm gì không cho người khác đi vào chứ. Còn là cấm địa? Cấm địa mà sao ngươi còn lớn mật dẫn ta tiến vào?”
Lưu Quang buồn cười, ánh mắt rất là dí dỏm.
“Ta không phải vừa nói, Thiên đế cùng Vương Mẫu là thân thích của ta sao? Thiên giới này cũng chưa có địa phương ta không thể vào.”
Hắc!!!Tiêu Vũ lắc đầu một cái, nhìn người đầy đắc ý kia. Dường như một người làm quan, cả họ được nhờ.
Nữ tử áo trắng đứng ở bên vách núi, gió thổi quần áo phất phơ dữ dội. Sợi tóc tung bay, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy bi thương.
“Thập lý bình hồ sương mãn thiên
Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên
Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ
Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên.”
*Đoạn thơ này không rõ xuất xứ trích trong tác phẩm “Thiện nữ u hồn”. Tạm dịch: *
Mười dặm Bình Hồ sương trắng trời
Ngắn ngắn tóc xanh sầu bao năm
Nhìn trăng đơn độc mong tri kỉ
Nguyện làm uyên ương không làm tiên.)
Một tiếng than nhẹ tràn ra khỏi miệng, nữ tử áo trắng giơ tay nhìn lên ngôi sao sáng chói. Hoàn toàn không ngờ tới, nơi cấm địa này còn có những người khác ở đây, liền bắt đầu tự lẩm bẩm.
“Người đời luôn nói thần tiên là tốt nhất, thật ra thì có ai có thể hiểu nỗi khổ của tiên nhân? Bọn họ có thể yêu nhau, gần nhau, làm bạn cả đời. Cho dù cuộc sống gian khổ, tuổi thọ có hạn. Nhưng vui vẻ như vậy. Mà ta đây, mặc dù trường sinh bất lão, ở tại thiên cung hoa lệ này, uống quỳnh tương ngọc lộ, thưởng thức đào tiên ở Dao Trì. Nhưng một chút cũng không vui.”
Quỳnh Hoa Tiên Tử nói đến đây, chợt khẽ mỉm cười, trên mặt đầy tràn nhu tình.
“Ta biết rõ là tự mình sinh lòng yêu say đắm là không đúng. Nếu như Thiên đế biết, hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Nhưng làm sao bây giờ? Trong lòng Quỳnh hoa đã mở, làm sao có thể thu trở về đây?”
A? Tiểu Vũ chợt hiểu ra. Thì ra nói nửa ngày, Quỳnh Hoa Tiên Tử này động tình, đau khổ vì không bày tỏ được với đối tượng. Tới chỗ này là tự mình thổ lộ hay sao? Hắc hắc, cũng không biết Quỳnh Hoa Tiên Tử là nhìn trúng vị mỹ nam nào? Đừng nói chính là nam tử đáng ghét ở bên cạnh nàng nha!!! Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ chợt ngẩng đầu hướng Lưu Quang nhìn lại. Chỉ thấy hắn cau mày, sắc mặt rất nghiêm túc.
Lưu Quang nghe lời nói này của Quỳnh Hoa Tiên Tử, cũng không giống như Tiểu Vũ nhẹ nhõm mà chống đỡ như vậy. Tiểu Vũ dù sao cũng là loài người, mới vừa làm quỷ không lâu, đối với hậu quả động tình ở Thiên giới còn chưa từng hiểu rõ. Phải biết dưới vách Trọng Quang này, tiên tử hóa thành những ngôi sao. Có phần lớn cũng là vì động tình mà tung người nhảy xuống.
Tiên tử nếu như động tình với người phàm, tuyệt đối sẽ chạy không khỏi Thiên Khiển. Coi như có thể tránh được nhất thời, cuối cùng cũng bị tìm được. Đã làm người yêu chốn nhân gian, bọn họ không thể không rời đi. Trở lại Thiên giới tiếp nhận trừng phạt. Nhẹ thì cấm cửa bế quan mấy trăm năm, nặng thì bị rơi vào Hồng Liên chi hỏa đi vào Chuyển Luân đài, trải qua mấy đời tình kiếp, sau đó đợi khi hiểu được Đại Triệt Đại Ngộ thì mới có thể trở lại Thiên giới. Nếu không thì đành chịu nỗi khổ của tình kiếp, lặp lại luân hồi.
Hắn ở Địa phủ, đã từng tận mắt thấy tiên tử như vậy. Hắn đã từng tò mò tiến lên hỏi một câu, đáng giá không? Nhưng họ thường đều là nhẹ nhàng cười một tiếng, dứt khoát kiên quyết nhảy xuống Chuyển Luân đài, đi qua Hồng Liên chi hỏa đốt người kia, sau đó mang theo đau đớn thấu xương đi vào luân hồi. Quyết tuyệt như vậy, không chút do dự nào. Mà Quỳnh Hoa Tiên Tử trước mắt, là một trong những vị tiên tử Lưu Quang hiếm khi nể trọng trong Thiên giới. Bởi vì nàng thuần khiết không tự cao, xinh đẹp không điệu bộ. Vĩnh viễn như một luồng gió nhẹ, làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Chẳng qua khiến Lưu Quang không hiểu là, nàng vẫn luôn sống ở Quỳnh Lâu sao lại động tình? Và động tình với người nào?
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đều đang đuổi theo suy nghĩ của mình trong lúc nhất thời yên lặng không nói. Chợt, người áo trắng bên kia vách núi chậm rãi mở ra hai cánh tay, giống như chuẩn bị du͙c hỏa Phượng Hoàng, trên mặt mỉm cười, mang theo vẻ kiên quyết.
Lưu Quang lúc này ngẩn ra, cái loại vẻ mặt đó hắn đã từng thấy qua, cũng cực kỳ rõ ràng. Đó chính là một loại vẻ mặt bất chấp tất cả, tròng mắt trợn to, thầm kêu một tiếng không tốt. Thân thể đã cấp tốc đi.
Tiểu Vũ cũng trong nháy mắt hoảng hốt, kinh ngạc kêu: “Ai nha, không tốt! Nàng muốn nhảy núi!”
Thân hình Lưu Quang nhanh chóng lướt đi, nơi đó người áo trắng đang nhắm hai mắt lại nghiêng thân xuống phía dưới, trong chớp mắt, vươn tay qua nắm lấy eo, mang nàng cách xa vách đá nguy hiểm này.
Quỳnh Hoa Tiên Tử hiển nhiên bị kinh sợ, không nghĩ tới nơi cấm địa này cũng sẽ có những người khác xuất hiện. Mở mắt ra nhìn lại, đợi khi nhìn thấy người tới thì thần sắc rõ ràng ngẩn ra. Kinh ngạc nói: “Diêm Vương đại nhân?”
Lưu Quang còn chưa lên tiếng, đã thấy Tiểu Vũ hấp ta hấp tấp chạy tới, tựa như sợ nàng còn có thể nhảy núi, vươn tay bắt được cánh tay của Quỳnh Hoa Tiên Tử, khó hiểu nói: “Ta nói mỹ nhân à, nhảy vách đá cũng không có gì vui. Sao ngươi có sở thích này vậy?”
Quỳnh Hoa Tiên Tử nhất thời tắt tiếng, sắc mặt không gợn sóng nhìn Tiểu Vũ. Ngay từ lúc Lưu Quang mới vừa lên Thiên Đình, đã nghe các tiên tử khác nói qua rằng bên người Diêm Vương đại nhân còn mang theo một tiểu nha đầu. Trên Lăng Tiêu điện, nha đầu này cũng bẻm mép lắm, đã làm Văn Khúc Tinh Quân đại nhân tức giận ngã xuống đất hộc máu. Lưu Quang giới thiệu với người khác, nàng chỉ là một quỷ sai mới ở địa phủ mà thôi. Nhưng hiển nhiên, chúng tiên cũng ôm thái độ hoài nghi, có chút không tin tưởng.
Lúc này mới gặp gỡ, Quỳnh Hoa Tiên Tử cúi đầu nhìn cánh tay bị Tiểu Vũ nắm chặt, khi nghe câu hỏi mới vừa rồi của nàng. Trong đầu nhảy ra ấn tượng đầu tiên, chính là, cô gái này, tính tình cực kỳ giống Diêm Vương đại nhân.
“Không xong rồi, cấm địa có người xông vào!”
Đang lúc ba người Lưu Quang nhìn lẫn nhau, liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng la hét. Trong lòng ba người đồng thời cả kinh, chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện rồi sao? Lưu Quang trước hết phản ứng kịp, một tay cầm cánh tay của Quỳnh Hoa Tiên Tử, một tay ôm Tiểu Vũ. Trong miệng nhẹ đọc Thuật ngữ Ẩn Thân, phong bế tất cả khí tức của ba người.
“Quỳnh Hoa Tiên Tử, bất kể ngươi hôm nay có tâm tư gì nghĩ không ra, tạm thời cũng xin cố nén. Tự tiện xông vào cấm địa chính là tội lớn, bị người phát hiện luôn không tốt. Kính xin ngươi phối hợp, không nên lên tiếng.”