Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 52

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 52

“Ta vốn ở một ngọn núi trên Nhân gian tu luyện mà thành, sớm đã được ngàn năm, biến ảo được thành hình. Vì trong núi đất đai cằn cỗi, cỏ hoa không thể sống sót đựợc, bất đắc dĩ ta phải hấp thu tinh hoa tinh khí của Nhật Nguyệt. Bởi vậy, biến ảo từng bước rất chậm, dần thụt lùi. Tu vi cứ như vậy đi xuống, mà như vậy chờ đợi ta cũng chỉ có cái chết. Đến một ngày ta tỉnh lại, nghe đựợc hương bách thảo ngửi được vị trăm hoa. Ta mới hiểu được, có một đôi vợ chồng trẻ đến sống trong núi, ở đỉnh núi đã hình thành một biển hoa.”

Dĩ Hàn lẳng lặng kể, trên mặt thủy chung tươi cười, ánh mắt theo đó cũng trở nên mê ly, trong suốt. “Ta lần đầu nhìn thấy Tư Tư, đã biết sinh mệnh nàng không dài. Có lẽ nàng cũng biết chính mình không thể sống lâu, cho nên mới si ngốc, không tiếc lấy máu dưỡng hoa, vì muốn cho Quân Lan hi vọng, nên đổi lấy một biển hoa này. Bởi vậy cơ thể của ta cũng có một phần máu của nàng. Cho nên ta từng thề, chỉ cần ta tu luyện thành công, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp kéo dài sinh mệnh cho nàng.” Nói đến đây, ánh sáng trong mắt Dĩ Hàn chợt lóe, đất ở dưới chân bắt đầu hóa thành bụi phấn.

“Đáng tiếc nàng không đợi lâu được như vậy, ngày đó ta biến được thành hình người, cũng chính là ngày nàng mất đi. Ta tìm được hồn phách của nàng, nàng bi thưong khóc, nàng nói với ta, nàng luyến tiếc phải ra đi. Lần đầu tiên ta cảm giác được tư vị đau lòng, nhưng ta vẫn nghĩ bởi vì cơ thể ta có máu của nàng, cho nên mới hiểu được thống khổ của nàng, cũng đau thương thật sâu. Nay ta mới biết, kỳ thật ta sớm đã yêu nàng.”

Khóe miệng Dĩ Hàn nổi lên cười khổ, cười lớn tự giễu.

“Ha ha, vạn kiếp bất phục. Nếu biết sớm có hôm nay, ngày đó ta đã chẳng đau khổ một lòng tu luyện, chỉ cầu được gặp mặt nàng một lần.”

Đôi mắt Tiểu Vũ đỏ bừng, mắt thấy thân thể Dĩ Hàn chậm rãi tiêu tán, suy nghĩ hỗn loạn, dùng sức lắc đầu, chỉ thốt lên được một câu: “Không cần, không cần…”

Cuối cùng, Dĩ Hàn nhìn chăm chú vào Lưu Quang, trước khi hoàn toàn tiêu tán, thản nhiên nói: “Cảm ơn…”

Hắn biết, nếu Lưu Quang chỉ vì cứu Tiểu Vũ, hắn hoàn toàn có thể ở thời điểm Thiên khiển mạnh nhất, mang Tiểu Vũ rời đi. Vậy mà hắn không hề rời đi, lại đứng ở nơi này chấp nhận chống lại Thiên khiển. Dĩ Hàn biến mất, hóa thành nhiều đốm sáng dần tiêu tán. Không thể nhập Luân hồi, không thể chuyển thế. Ở chỗ hắn biến mất, kết tinh lại một giọt nước mắt màu đỏ. Nó chậm rãi bay tới phía trên Tư Huyền, dừng lại trên trán của nàng. ‘Ba’ một tiếng, giọt nước thấm xuống, đi vào trong thân thể nàng. Trong phút chốc, hồng quang lóng lánh, thân thể Tư Huyền vốn trong suốt, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên rõ ràng. Mà hai má vốn tái nhợt của Quân Thập cũng dần trở nên hồng nhuận.

Đôi mắt Lưu Quang chợt lóe, tựa hồ do dự cái gì đó. Nhưng lại thấy thần sắc trông mong của Tiểu Vũ, cuối cùng đứng yên một chỗ không làm gì cả. Aizz. Hai mạng người. Hồn phách sớm nên luân hồi, hơi thở nên đứt, nay toàn bộ lại dựa vào nội đan ngàn năm tu vi của Hoa Yêu mà sống lại. Địa phủ tuy không ít oan hồn, nhưng việc này xảy ra trước mắt hắn, lại làm bộ như không thấy gì, vừa rồi lại còn ra tay trợ giúp một phen. Aizz…Lưu Quang liên tục thở dài. Xem ra lần này không tránh đựợc Thiên Giới trách phạt. Hi vọng lão già Thiên Đế kia không làm tới, bằng không cũng chỉ có thể cùng hắn nhiều hơn vài câu thôi. Lưu Quang ngẩng đầu nhìn Phong thần, Lôi thần đứng phía trên đám mây đen, mở miệng nói:

“Các ngươi trở về báo cáo tình huống này đi. Thay ta chuyển lời đến Thiên Đế ngày khác ta nhất định lên Thiên Đình gặp hắn, hắn không cần cho người tìm ta.”

“Dạ”. Phong, Lôi thần lên tiếng trả lời rồi gật đầu mới cùng nhau đạp mây rời đi.

Thiên khiển biến mất, mây đen lập tức tiêu tán. Mặt đất nhanh chóng khôi phục lại sự sáng sủa. Tiểu Vũ từ trong ôm ấp của Lưu Quang giãy ra, chạy tới bên người Tư Huyền. Sự ấm áp trong lòng biền mất, Lưu Quang giống như thấy thiếu cái gì đó, kéo kéo khóe miệng, có chút không cao hứng.

“Tư Tư ? Tư Tư ?”

Tiểu Vũ đến bên ngồi xổm xuống cạnh Tư Huyền, lo lắng hô. Theo bản năng nàng vươn tay ra chạm vào cánh tay Tư Huyền, lại ngoài ý muốn mà xuyên qua. Hả? Xuyên qua? Nàng nhớ rõ là trước kia chạm được vào Tư Huyền mà. Nay lại xuyên qua như vậy, điều này đại biểu cho cái gì? Đột nhiên, hai người đang từ ngủ say đồng thời mở mắt ra, thần sắc lộ ra sự mê mang. Quân Thập ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía. Lại thấy người nằm bên cạnh mình là Tư Huyền, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lộ rõ sự kinh ngạc, tiếp theo trong mắt lộ ra kinh hỉ nhỏ giọng kêu:

“Tư Tư ?”

Tư Huyền ban đầu mê mang, cũng dần trở nên tỉnh táo, nghe thấy âm thanh kêu gọi quen thuộc, kinh nhạc nâng tầm mắt nhìn lên. Khi thấy gương mặt Quân Thập, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình bóng của mình, tay nâng lên, nàng muốn chạm vào tình nhân mà nàng vẫn tưởng niệm trong lòng. Nhưng ngay lập tức tay rụt lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, tựa hồ sợ đó là mộng, nếu đưa tay chạm vào, người đó sẽ tiêu tán không còn một mảnh. Quân Thập như hiểu được suy nghĩ của nàng, vươn tay nắm lấy cánh tay đang lùi về, áp lên mặt mình. Sự động chạm rõ ràng như thế mới khiến cho trái tim hai người thoáng bình ổn xuống.

“Ta? Ta làm sao vậy? Ta còn sống? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Huyền mở miệng hỏi, giờ phút này đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn không còn nhớ rõ việc gì. Trí nhớ dừng lại ở thời điểm nàng phát độc ngày đó…nàng bị thống khổ tra tấn, cuối cùng không thoát khỏi hôn mê. Rồi sau đó? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Nhìn bốn phía địa phương xa lạ này, sao lại giống như vừa mới trải qua một hồi hạo kiếp thật lớn, Tư Huyền không hiểu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quân Thập nắm chặt tay Tư Huyền, đôi mắt ướt át lắc đầu nói:

“Không có việc gì, chuyện gì cũng chưa xảy ra. Nàng chính là ngủ đã lâu, làm cho ta sợ hãi đã lâu. Bất quá hiện tại đã không có việc gì, chúng ta đều còn sống. Ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa.”

Quân Thập kỳ thật cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Vì sao hắn một lòng muốn chết, nhảy xuống vách núi đen, mà giờ này lông tóc cũng chẳng tổn hao gì? Vì sao Tư Huyền một lần nữa sống lại? Tất cả tất cả hắn đều không biết. Hắn chỉ biết là, Tư Tư hắn yêu đã sống lại, có thể nắm trong tay, có thể ôm trong ngực, có thể cảm thụ sự ấm áp từ nàng, có thể nghe tiếng tim nàng đập. Như vậy là quá đủ rồi !

“Tư Tư, đi. Ta mang nàng về nhà!”

Nước mắt tràn mi mà ứa ra, Quân Thập khó nén được tâm tình kich động. Thời điểm Tư Huyền qua đời, hắn không khóc. Nay Tư Huyền sống lại, hắn lại không chịu đựng được khóc lên. Tư Huyền mỉm cười giúp hắn lau khô nước mắt :

“Xem ra ta đã ngủ thật lâu. Lâu đến mức làm cho tướng công nhà ta lo lắng đến thế. Tư Tư sai lầm rồi, về sau tuyệt đối sẽ không ngủ lâu như vậy nữa.”

Quân Thập gật gật đầu, ấn lên bàn tay Tư Huyền đang ở trong tay mình một nụ hôn. Sau đó hai người đứng dậy rời đi, vừa đi được mấy bước, Tư Huyền đột ngột dừng lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất