Đau… Đau đau đau.
Khi Tiểu Vũ tỉnh lại, cả người đau đớn giống như là bị xe nghiền qua. Đặc biệt bên vai phải. Đau đớn đến tận tim. Hoa Yêu này cũng quá không hiểu chuyện rồi? Ánh mắt của nàng đã ra hiệu rõ ràng như thế, hắn lại còn hạ độc thủ nặng như vậy. Ngồi dậy, Tiểu Vũ nghẹn cái miệng nhỏ nhắn đưa tay sờ vào vai phải, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nàng có thể khẳng định, nhất định bị đánh đến bầm xanh. Nhất định sưng lên. Miệng khẽ rên khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhăn nhó. Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lại. Đã thấy Mạnh Bà cười hớ hớ tiêu sái vào nhà, trong tay bưng một chén chất lỏng đen sì sì không biết tên. Dù sao trước kia cũng cùng Mạnh Bà sống chung, đối với những thứ mà lão nhân gia nấu ra, Tiểu Vũ luôn luôn không dám đến gần, mắt thấy Mạnh bà đi càng lúc càng đến gần nàng. Tiểu Vũ cười giả lả vài tiếng, nở ra một nụ cười gượng nói: “Bà bà, trên tay bà là gì thế?”
Mạnh bà bước nhanh đến bên giường, nhiệt tình giới thiệu nói: “Nha đầu, con phải chịu khổ rồi, đến đây, đến đây, đến đây nào, đây là canh đại bổ ta mới nghiên cứu gần đây, thừa dịp còn nóng uống nhanh đi con, rất tốt đối với thân thể con đó.”
Nói xong, liền muốn đem cái chén đen thui đó đổ vào miệng Tiểu Vũ, tay phải của Tiểu Vũ bởi vì đau đớn không nhấc lên nổi, chỉ vội vàng dùng tay trái chống đỡ. Kích động hét lên: “Ngừng, ngừng! Bà bà, hảo ý của bà Tiểu Vũ tâm lĩnh. Ta, ta thực ra ta còn rất trẻ, thân mình rất khỏe, thực sự không cần uống canh đại bổ này đâu. Thật ra tuổi tác của bà cũng đã cao, nên uống. Nếu không, bà rót cho Chung lão đại cũng được, gần đây ông ấy đang vào thời kì mãn kinh, có lẽ chén canh này có tác dụng với ông ấy.”
Mạnh Bà nghe vậy, tươi cười trên mặt lập tức biến mất không thấy, chỉ một thoáng liền thay một bộ dáng thương tâm sắp chết. Tốc độ sắc mặt kia thay đổi nhanh còn hơn cả lật sách. Tiểu Vũ giật mình, chỉ thấy Mạnh Bà từ đâu rút ra một cái khăn tay màu trắng, che mắt khẽ nấc.
“Híc, ta biết ta già rồi. Các ngươi cũng không ai thèm quan tâm tới một lão bà như ta. Hiếm khi ta có lòng tốt nấu canh cho ngươi uống, ngươi còn từ chối như vậy. Aizzz, ta thấy. Ta cũng không cần thiết mỗi ngày ở bên cầu Nại Hà bán canh nữa, trực tiếp nhảy xuống Vong Xuyên Hà hoặc là đi luân hồi để quên đi. Tránh cho các ngươi đi ngang qua nhìn cũng phiền lòng.”
Trán Tiểu Vũ nổi lên ba vạch đen, rốt cuộc cũng đã biết, vì sao ngay cả tên nham hiểm như Lưu Quang cũng sợ vị bà bà này. Nhìn chén canh đen thui đó, Tiểu Vũ bất giác nuốt nước miếng. Nếu thật sự nàng uống hết chén thuốc nước này, có lẽ sẽ không chết, nhưng phải hôn mê đến mấy ngày a. Tâm tư bổng nhiên chuyển động, Ủa? Không đúng. Nàng rõ ràng đã là một Quỷ Soa, nên không có thân thể, nhưng sao bị Hoa Yêu mỹ nam kia đánh trở về Địa phủ, lại vẫn đau đớn như thế?
Tiểu Vũ vừa nghĩ như vậy, liền mở miệng hỏi: “Bà bà, sao ta bị đánh một chưởng, lại đau như vậy? Ta không phải chỉ là Quỷ Soa, chỉ là một linh hồn thôi. Hẳn là không có gì cảm giác mới đúng.”
Mạnh bà nghe Tiểu Vũ hỏi như vậy, cũng không giả vờ giả vịt. Buông khăn giải thích nói: “Bởi vì đánh con là yêu tinh. Hơn nữa, người thường cũng không gây thương tổn con. Trong tam giới, cũng chỉ có Thần cùng Yêu mới có thể chạm vào con. Còn có một vài cùng thượng đạo sĩ linh tinh đạo hạnh cao thâm nữa.”
Mạnh bà nói đến chuyện này, không khỏi than nhẹ một tiếng. Tiểu Vũ thấy thế, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Mạnh bà buông bát canh trong tay, vươn tay sờ vai phải của Tiểu Vũ.”Aizzz, con còn không biết đâu. Bởi vì chuyện con bị đánh, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường rất thể thảm. Từ lúc mang con trở về đến bây giờ, luôn luôn ở trong thư phòng không ra. Không biết Diêm vương sẽ xử phạt bọn họ như thế nào đây? Thời tiết cùng ảo ảnh ở Địa phủ này, kỳ thật đều là từ tâm tình của Diêm vương mà tạo nên, con không cảm giác được hiện tại Địa phủ một chút ánh sáng cũng không có sao?”
Tiểu Vũ nghe thấy lời này, không khỏi nhìn phía ngoài cửa sổ. Quả nhiên, ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, thật sự không có chút ánh sáng nào. Nếu trong phòng không đốt đèn thủy tinh, nhất định vươn tay lên cũng không thể thấy năm ngón tay.
“Bọn họ bây giờ còn ở trong thư phòng sao? Không được, ta phải đi cầu tình, tất cả đều là lỗi của ta, không liên quan đến Chung lão Đại cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch.”
Tiểu Vũ vừa muốn đứng lên, lại bị Mạnh bà ngăn lại. Phất phất tay, mở miệng nói: “Con không cần đi, hiện tại sự tình muốn làm lớn. Đã không còn là chuyện đơn giản bắt hồn phách nữa rồi. Hoa Yêu đó một mình giấu kín hồn phách kia thì cũng thôi đi, nay còn đả thương con. Có lẽ con chưa biết, Diêm vương của chúng ta, là một người hết sức bao che bảo vệ người nhà, con đừng thấy hắn ngày thường đối với các con quá mức nghiêm khắc, tính tình lại xấu xa. Nhưng nếu ai khi dễ các con, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó .”
Tiểu Vũ cả kinh, trừng lớn hai tròng mắt nói: “Hắn sẽ không đi tìm Hoa Yêu tính sổ chứ?”
Mạnh Bà cười, gật đầu nói: “Nha đầu con thông minh thật, mới nói chút là đã thông suốt!”
Tiểu Vũ lúc này quả thực ngồi không yên, cau mày chịu đựng bả vai đau đớn đứng lên. Mạnh Bà thấy thế, vội vàng nói:
“Nha đầu con muốn đi đâu? Con yên tâm đi, Diêm vương đã tự mình đến nhân giới, Chung Quỳ cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch cũng đi theo. Lần này nhất định có thể đem sự tình thuận lợi hoàn thành. Con cũng đừng quan tâm.”
Tiểu Vũ vô lực mắt trợn trắng, bà bà à, ta cũng không phải là quan tâm tên nham hiểm Lưu Quang đó đâu, ta là lo lắng Hoa Yêu mỹ nam kia cùng Tư Tư bị thương tổn thôi. Né tránh Mạnh bà ngăn trở, miệng yên lặng niệm chú, thân hình nhất thời biến mất không thấy. Mạnh bà thầm kêu nguy một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài cửa, lớn tiếng hét lên: “Các ngươi nhanh ngăn nàng ấy lại!”
Yêu quái cùng quỷ quái tại cửa nhàm chán chơi trò oẳn tù tì, đã thấy Tiểu Vũ rất nhanh chạy đi ra ngoài. Bởi vì ngày thường gặp mặt đều chào hỏi, giờ phút này gặp Tiểu Vũ gấp gáp như vậy, đang thấy kì quái, lại nghe thấy Mạnh Bà la lên. Khi lấy lại tinh thần, thì Tiểu Vũ đã sớm chạy không có bóng dáng.
“Lão đại, chính là nơi này .”
Tiểu Bạch đứng thẳng bên cạnh Lưu Quang, cúi đầu cung kính nói. Một bên Chung Quỳ lạnh lẽo nghiêm mặt, lại trở lại chỗ này, hiển nhiên tâm tình của hắn đã muốn kém đến cực điểm. Lưu Quang mắt lạnh lùng quét quanh bốn phía, không lên tiếng cũng không nói lời nào. Hoàn toàn không hề bị cảnh tượng xinh đẹp của biển hoa này ảnh hưởng.