Đợi đến sau khi mặt trời mọc, hai người mới trở lại phòng bệnh. Khi Lưu Quang nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, kinh ngạc mở to mắt.
Lục Tử Ngôn ôm Lâm Tâm Nhi vùi ở góc tường, hai người cứ như vậy dựa vào nhau thật chặt. Lưu Quang thế nào cũng không nghĩ đến, Lục Tử Ngôn có thể xông ra khỏi phong ấn của hắn.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu xạ lên người bọn họ, khiến cho hai người đang ôm nhau mắt vốn nhắm lại lập tức thức tỉnh. Đợi sau khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, hai người rõ ràng có chút ngượng ngùng, hơi đỏ mặt đứng lên.
“Thật xin lỗi, ngày hôm qua là tôi không tốt, không nên đối với anh hô to gọi nhỏ. Là tôi không nói đạo lý, thật xin lỗi.”
Lục Tử Ngôn tiến lên một bước cúi người xuống hướng Lưu Quang nói lời xin lỗi. Lưu Quang từ trong kinh ngạc khôi phục như cũ, đem mặt nghiêng về hướng bên cạnh, tựa hồ không muốn để ý đến hắn.
Tiểu Vũ từ một bên đi qua, cười híp mắt phất phất tay nói: “Không sao, không có sao, chàng sẽ không trách anh.”
Lục Tử Ngôn xin lỗi cười cười, xoay người cầm tay Lâm Tâm Nhi. Nói với Tiểu Vũ cùng Lưu Quang: “Tâm Nhi tối qua nói rất nhiều, thật làm cho tôi xấu hổ không dứt. Đúng như lời các người nói, Tâm Nhi đã có dũng khí chịu đựng nhiều chuyện, mà tôi lại mềm yếu không chịu đối mặt như vậy. Hiện tại tôi đã thông suốt rồi, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng xem như là một chuyện hạnh phúc. Mặc dù chúng tôi còn có rất nhiều mơ ước không thực hiện được, nhưng bảy ngày cuối cùng này, đã cho tôi rất thỏa mãn. Ít nhất tôi hiểu rõ Tâm Nhi làm sao yêu tôi, ít nhất đến cuối cùng Tâm Nhi vẫn ở bên cạnh tôi. Cho nên, cám ơn các người! Chúng tôi đã không hối tiếc nữa”
Lâm Tâm Nhi nghe Lục Tử Ngôn nói ra lời này, bên cạnh cũng chân thành gật đầu một cái. Hai người thâm tình nhìn nhau, trong đôi mắt cũng lóe lên một ít nước mắt.
“Có muốn lại thêm một buổi hẹn hò nữa không?”
Lưu Quang chợt nói ra một câu, tất cả mọi người tại chỗ đều kinh hãi.
Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi cũng không kịp phản ứng, không hiểu hỏi: “Có… có ý gì?”
Đôi tay Lưu Quang ôm ngực, cười mê hoặc nói: “Chính là ý đó, ta có thể để cho hai người các vị trở lại ước hẹn ngày xưa tốt đẹp. Dĩ nhiên, muốn đi hay không, phải xem ý của các ngươi.”
Lâm Tâm Nhi tức cười, Lục Tử Ngôn có chút lờ mờ phát giác ra, chỉ chỉ thân thể chính mình nằm ở trên giường bệnh.
“Nhưng, nhưng mà chúng tôi làm sao mà đi được?”
Lưu Quang bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù ta không có biện pháp để cho thân thể các ngươi phục hồi như cũ, nhưng hồn phách của các ngươi, ta có thể làm chủ một chút. Nhưng mà đối với những thứ ngoại giới này, chỉ có thể nhìn nghe được, nhưng không có biện pháp chạm vào được.”
Lục Tử Ngôn Ngôn vẫn mê hoặc như cũ, tiếp tục hỏi: “Nhưng không phải anh nói ban ngày dương khí quá thịnh, tốt nhất không thể rời xa thân thể sao? Huống chi hiện tại ánh sáng mặt trời bên ngoài lợi hại như vậy, chúng tôi có thể đi ra ngoài sao?”
Lưu Quang bị hỏi có chút phiền não, phất phất tay tức giận nói: “Lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy! Một câu nói, rốt cục có muốn đi ra ngoài hay không?”
“Muốn!”
Lâm Tâm Nhi phản ứng nhanh chóng kéo Lục Tử Ngôn qua, mở miệng nói. Lục Tử Ngôn ngay sau đó cũng hồi hồn, ý vị gật đầu nói: “Muốn, muốn! Đương nhiên là muốn!”
Lưu Quang cười cười, đưa tay vỗ một cái phát ra tiếng. Đây không phải là xong rồi sao!
………
Hồn phách Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đã đi ra khỏi bệnh viện. Lần đầu thử, trước kia chưa bao giờ thử qua chuyện này. Tỷ như, từ tầng ba mươi trực tiếp nhảy xuống.
Vốn hai người đang lo sợ bất an, sau khi rơi xuống mặt đất phát hiện mình không có sao thì nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau cười cười, nói so với nhảy Bungee còn kich thích hơn.
Lưu Quang trợn trắng mắt, hai người không để ý đã vậy còn người khúc khích, ặc, hai hồn. Kéo Tiểu Vũ bên cạnh, miễn cưỡng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đi hẹn hò.”
Bởi vì lo lắng hồn phách Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi sẽ bị tiểu quỷ nào đó đi ngang qua thu đi, Lưu Quang dắt Tiểu Vũ cũng không dám đi xa. Cùng đi bên cạnh bọn họ. Nhìn bọn họ cười đến ngọt ngào như vậy, tâm tình Lưu Quang không tốt cũng biến thành rất tốt. Đem Tiểu Vũ nào đó đang cười khúc khích kéo qua bên cạnh. Lẩm bẩm mở miệng nói: “Hôm nay tay ta rất ấm áp chứ?”
Tiểu Vũ đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu Lưu Quang nói là có ý gì. Cười hì hì nhào tới ngực Lưu Quang cọ xát. Vui mừng nói: “Ấm áp thì không! Nhưng mà Lưu Quang nhà ta là lão công tốt nhất!”
Lưu Quang nâng lên nụ cười nơi khóe môi không ngừng. Gương mặt khẽ ửng hồng cậy mạnh nói: “Làm ơn! Chớ làm ta ghê tởm có được hay không”
Hôm nay tâm tình Tiểu Vũ thật tốt, cũng lười cùng người nào đó khó chịu so đo. Vui vẻ tiếp tục nói: “Liền ghê tởm chàng! Ghê tởm đến về sau chàng nghe lời nói của thiếρ liền muốn nôn. Sau đó sẽ không dám hôn thiếρ, cũng không dám đối với thiếρ có suy nghĩ không chính đáng!”
Lưu Quang vừa nghe hai chữ suy nghĩ không chính đáng, nhất thời không vui. Vội vàng hét lên: “Cái gì suy nghĩ không chính đáng?! Bây giờ nàng là lão bà của ta, ta là chồng nàng! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Làm gì còn phải có suy nghĩ không chính đáng, ta muốn là muốn, trực tiếp liền… liền. Tốt rồi.”
Nói đến cuối cùng, giọng nói lại càng nhỏ. Mặt Tiểu Vũ đỏ lên, cảm thấy giờ phút này cái đề tài thảo luận này thật sự rất không hợp. Vội vàng ho khan một cái, lôi kéo Lưu Quang đuổi theo đôi vợ chồng son ngọt ngào trước mặt.
………
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với những người vốn cũng không có nhiều thời gian.
Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi nắm tay đi tới bờ biển, nhìn có người để lửa khói, đêm đen nhánh thoáng qua ánh sáng hoa mỹ, thật làm cho người ta mê hoặc.
Hôm nay là đêm thứ sáu, ngày mai chính là ngày cuối cùng.
Hai người cũng biết sắp sửa phải gặp việc này, tuy nhiên cũng thức thời không nhiều lời. Bọn họ ngồi trên thảm, vai kề vai nhìn làn khói lửa mê hoặc giữa không trung nở rộ.
“Tâm Nhi, có mấy lời anh vẫn chưa nói với em. Bởi vì em cũng biết anh là người theo thuyết vô thần, chưa bao giờ tin tưởng sẽ có cái gì là luân hồi chuyển thế. Nhưng hôm nay anh lại tin, hơn nữa tin tưởng thật sâu. Anh biết rõ thế giới này vốn không công bằng, nhưng anh chưa bao giờ từng oán hận qua cái gì. Bởi vì ít nhất anh còn có em. Đời này, coi như là anh nợ em. Nợ em một tương lại, nợ em một gia đình mỹ mãn. Kiếp sau, kiếp sau anh nhất định trả lại em! Nghe nói uống canh Mạnh bà sẽ phải quên đi kiếp trước, anh không sợ, anh tin tưởng kiếp sau chỉ cần chúng ta gặp lại, liền nhất định có thể nhận ra em. Sau đó cho em một ngôi nhà, cho em một tương lai tốt đẹp.”
Lục Tử Ngôn lẳng lặng nói, Lâm Tâm Nhi ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Chợt giống như nghĩ đến điều gì, cười ra tiếng.
“Tử Ngôn, anh nói nếu kiếp sau chúng ta đều là con trai, hoặc đều là con gái. Vậy phải làm thế nào? Anh còn lấy em sao?”
Lục Tử Ngôn vốn là thâm tình lại bị câu hỏi này của Lâm Tâm Nhi đánh gãy. Cũng bị hỏi đến trọng điểm, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Nhìn bộ dạng Lục Tử Ngôn sững sờ ngây ngốc. Lâm Tâm Nhi cười khì khì một tiếng. Lục Tử Ngôn rất khổ não nhăn mày lại, ai oán nói với Lâm Tâm Nhi: “Này, Tâm Nhi… Em còn cười được. Nếu thật giống như em nói, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?”
Lâm Tâm Nhi càng cười càng lớn tiếng, trực tiếp rơi vào trong ngực của Lục Tử Ngôn. Lục Tử Ngôn vuốt vuốt tóc của Tâm Nhi, rất bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
“Tử Ngôn. Cần gì khổ não vậy? Nếu đời sau chúng ta đều là con trai, chúng ta liền làm anh em tốt. Đều là con gái, vậy thì làm chị em. Em tin tưởng, đời đời kiếp kiếp luân hồi, sẽ có một kiếp chúng ta sẽ kết làm vợ chồng. Trời cao sẽ không tàn nhẫn như vậy, chắc chắn sẽ có thời điểm mở mắt. Em sẽ nhớ lời hứa của anh, sẽ nhớ”