Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 204

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 204

Tiểu Vũ vô lực núp ở góc tường phòng bệnh, mắt trái một mảnh nóng rực, chợt trên bệ cửa sổ xuất hiện một đạo bóng dáng quen thuộc. Lưu Quang nhảy xuống lan can, vội vàng đi vào trong phòng bệnh. Tiểu Vũ đi tới mấy bước ngồi xổm người xuống bên cạnh ân cần nói: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Vũ gặp được Lưu Quang, trong nháy mắt an tâm. Hốc mắt hồng hồng nói: “Là Tâm Nhi, Tâm Nhi đã xảy ra chuyện.”

Lưu Quang nghe vậy khẽ cau mày, quả nhiên hắn không đoán sai, lúc trước hồn phách Lâm Tâm Nhi rời thân thể thì hắn còn có điều hoài nghi. Theo đạo lý mà nói, chỉ cần có người chết đi, quỷ soa Địa phủ sẽ tới đây trước tiên để thu hồn. Lục Tử Ngôn bởi vì gặp được hắn và Tiểu Vũ, mới có thể thoát thân. Mà Lâm Tâm Nhi cũng không bị quỷ soa bắt đi.

Bây giờ nhìn lại, lúc xảy ra tai nạn, khi Lâm Tâm Nhi không còn hơi thở, hồn phách rời thân thể đúng lúc này gặp gỡ cao nhân, mới có thể tạm thời ở lại Nhân giới.

(xin các vị thân môn chú ý một chút cái từ “Cao nhân” này, về sau có một cái hố, chính là đào vì cao nhân này).

……

Hoàng hôn phủ xuống, từng đợt từng đợt ánh sáng từ bệ cửa sổ nhè nhẹ chiếu vào. Ngoài cửa truyền đến từng trận tiếng bước chân, sau một khắc, cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy y tá đẩy Lâm Tâm Nhi trở lại phòng bệnh, mấy người đem nàng chuyển qua giường bệnh, các loại dụng cụ liên tiếp theo sau lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng bệnh.

Lục Tử Ngôn thất hồn lạc phách đứng ở cửa, không dám nhìn Lâm Tâm Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Ngồi xổm người xuống dúi đầu vào giữa hai đầu gối.

Sắc trời càng ngày càng sáng, ánh mặt trời chiếu sáng gian phòng, hồn phách Lục Tử Ngôn lập loè, cơ hồ thay đổi thành trong suốt. Ánh mắt Lưu Quang rét lạnh, chợt đi tới trước người hắn chặn lại ánh mặt trời.

“Ta đáp ứng cho ngươi thời gian bảy ngày, nhưng không nói ở nơi này trong bảy ngày ngươi có thể tùy ý làm bậy. Dù sao bây giờ ngươi là hồn phách, ban ngày dương khí quá thịnh, trở lại trong thân thể mới tốt. Nếu không ngay cả ta cũng không dám bảo đảm ngươi có thể bình an vượt qua những ngày cuối cùng.”

Lục Tử Ngôn vùi đầu không nói, Lưu Quang có chút nổi cáu. Vươn tay lập tức túm lấy Lục Tử Ngôn đang ngồi trên mặt đất, cau mày vừa định nói, lại nhìn thấy con ngươi đối phương đầy tràn nước mắt, có chút tức cười.

“Các người còn muốn gạt tôi?”

Lục Tử Ngôn nhìn Lưu Quang, miệng lẩm bẩm nói, biểu tình bất lực.

“Thật ra Tâm Nhi đã sớm chết rồi có đúng không? Cô ấy cũng giống tôi, thời điểm xảy ra tai nạn cũng đã chết rồi! Thế nhưng các người cùng cô ấy gạt tôi, nói cô ấy không sao! Tôi cũng thật là ngốc nghếch! Có người nào hồn phách có thể tự do rời thân thể, tôi lại là một người ngu ngốc bị lời nói dối lừa gạt. Tôi lại còn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới có thể đợi đến sau khi Tâm Nhi tỉnh lại, mà an tâm rời đi. Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc tôi đang làm gì?”

Lưu Quang cau mày không nói, Tiểu Vũ bước nhanh đi tới lên tiếng trấn an: “Không nên như vậy. Nếu như Tâm Nhi biết như anh vậy, cô ấy cũng sẽ rất khổ sở đúng không? Các người, các người……”

Tiểu Vũ có chút cứng họng, bởi vì nàng cũng thật sự không nghĩ ra lời tốt lành gì để an ủi Lục Tử Ngôn. Từ nhỏ cũng chưa thể nghiệm cái gì là thân tình giữa hai người, thật vất vả mới quen biết yêu mến nhau, cho là sau này sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau. Mơ ước như vậy đành bị đánh nát. Tai nạn xe cộ bất ngờ làm cho bọn họ cùng mất sinh mạng,

Tai nạn xảy ra, Lục Tử Ngôn liều mạng che Lâm Tâm Nhi, bị người đưa đến bệnh viện cấp cứu mặc dù anh mất đi ý thức, nhưng trong lòng hi vọng, chờ đợi Lâm Tâm Nhi có thể bình an. Hồn phách rời thân thể, anh không chịu theo quỷ soa rời đi. Anh muốn nhìn cô gái anh yêu bình an sống tiếp, anh mới có thể an tâm.

Mà Lâm Tâm Nhi mặc dù được Lục Tử Ngôn bảo vệ, nhưng kỳ thật ngay tại chỗ liền mất mạng. Cô cũng giống Lục Tử Ngôn, chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ, lúc hấp hối cũng hi vọng Lục Tử Ngôn có thể bình an sống tiếp. Sau như lời Lưu Quang nói, lúc hồn phách rời thân thể gặp được một vị cao nhân, đoán chừng cũng là nhìn Lâm Tâm Nhi đáng thương, mới ra tay vội giúp.

Bọn họ đều ở đây chờ đợi bên kia có thể sóng sót thật tốt, lại không biết đối phương đã chết đi. Lâm Tâm Nhi chắc là đã biết chân tướng, nhưng sợ Lục Tử Ngôn nghĩ không thoáng, cho nên thỉnh cầu bọn Lưu Quang giữ bí mật, hy vọng có thể gạt Lục Tử Ngôn Ngôn đến ngày cuối cùng, đợi sau khi bọn họ kết hôn, ở chung một chỗ nên đối mặt hãy đối mặt.

Lâm Tâm Nhi rất dũng cảm, nhưng Lục Tử Ngôn lại không chấp nhận nổi. Giờ phút này đôi mắt đỏ của anh tức giận nhìn Lưu Quang. Thống hận ban đầu cho anh hi vọng, để rồi lúc này anh đầy tuyệt vọng.

Lưu Quang xem thường, nắm lấy cổ áo Lục Tử Ngôn lạnh lùng nói: “Một nữ nhân còn có dũng khí chịu đựng chuyện này, ngươi là một người đàn ông lại mềm yếu như vậy. Được! Ngươi đã biết, không bằng nói rõ với ngươi! Là Lâm Tâm Nhi tìm chúng ta, muốn chúng ta thay nàng giấu giếm. Nàng sợ ngươi lo lắng, sợ ngươi không chịu nổi nàng đã chết là sự thật, cho nên muốn chúng ta gạt ngươi. Để cho các ngươi có thể vui vẻ qua hết những ngày cuối cùng này!”

Lục Tử Ngôn Ngôn thất thanh khóc rống, đột nhiên như phát điên dùng sức tránh ra khỏi Lưu Quang. Hét lớn: “Anh biết cái gì? Anh thì biết cái gì! Anh hiểu cảm nhận từ nhỏ đến lớn vẫn khát vọng ấm áp cuối cùng cũng có thể thực hiện được thì lại bị một chuyện ngoài ý muốn làm tan vỡ sao? Anh hiểu cảm nhận anh muốn bảo vệ người mình yêu mà lại không bảo vệ được, cứ như vậy chết trước mắt anh sao?”

Không khí trong phòng bệnh lập tức căng thẳng, Lưu Quang bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh sáng lạnh trong mắt hiện lên. Một cái lắc mình liền đi tới trước mặt Lục Tử Ngôn, khi hắn còn chưa kịp có phản ứng, liền đưa tay qua bóp cổ hắn, hung hăng nhấc thân thể của hắn lên, đè hắn vào trong thân thể của hắn.

“Đúng! Ta không hiểu rõ, cái gì ta cũng không hiểu! Chỉ là loại nhát gan không dám đối mặt sự thật như ngươi, có tư cách gì nói người khác! Trở về thân thể của ngươi mà tỉnh lại đi! Tối nay, ngươi cũng không cần phải đi ra!”

Hồn phách Lục Tử Ngôn còn muốn giãy giụa, lại bị Lưu Quang ngăn lại. Ngay sau đó một bóng màu hồng thoáng qua, liền mất đi tất cả ý thức.

Tiếp đó, Lưu Quang lại đi tới bên giường ngủ của Lâm Tâm Nhi, vươn ngón tay ra, vẽ vẽ ở trên mu bàn tay cô. Nhìn nét mặt Tiểu Vũ mê hoặc, lại nói với Lâm Tâm trên giường bệnh: “Tạm thời ta ngăn hồn phách Lục Tử Ngôn lại, để hắn không thể rời thân thể. Hắn có thể nghe thấy ngươi nói chuyện, tối nay sau khi ngươi ra ngoài hãy cùng hắn nói một chút. Các ngươi còn thời gian ba đêm, hi vọng lúc các ngươi rời đi, không mang theo tiếc nuối.”

Lưu Quang nói xong lời này, liền nắm tay Tiểu Vũ rời đi. Cởi chuông phải do người buộc chuông, hi vọng Lâm Tâm Nhi có thể làm cho lòng Lục Tử Ngôn Ngôn bình tĩnh một chút.

……

Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Lưu Quang, nhìn chân trời đỏ lửa, ánh nắng dần dần tiêu tán, sắc trời ngày càng mờ nhạt, rất nhanh chỉ còn khoảng không gian đen kịt.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua. Sau khi Lưu Quang mang nàng từ trong phòng bệnh ra ngoài, liền cùng nàng ở tầng cao nhất bệnh viện ngồi suốt một ngày, một câu cũng không nói.

Lúc này, Lâm Tâm Nhi đã đi ra chứ?

Tiểu Vũ biết lời nói của Lục Tử Ngôn hôm nay, có hơi quá. Lưu Quang làm sao không hiểu loại đau đớn này? Tình cảm của nàng cùng Lưu Quang cũng không phải là xuôi gió xuôi nước.

Tình cảm với Lưu Quang, cũng là chờ đợi với tương lai. Nhưng mà không đợi được hắn trở lại, Tiểu Vũ liền bị Dương Tiễn đẩy xuống Vong Xuyên. Cái loại nói phải bảo vệ nhưng bất lực không bảo vệ tốt, Lưu Quang so với ai khác đều hiểu. Thậm chí sau đó cứu người về, nhưng lại được cho biết nàng đã quên mất tất cả. Nổi đau của Lục Tử Ngôn, Lưu Quang làm sao không hiểu.

Tiểu Vũ cầm lấy tay Lưu Quang, tay nhỏ bé ấm áp chạm đến một một bàn tay lạnh như băng. Tiểu Vũ cười cười, dứt khoát kéo đôi tay kia qua, dùng tay ra sức chà xát tay Lưu Quang.

“Lão Đại. Người ta đều là lão công sưởi ấm cho lão bà, xem ra chàng may nhất, được thiếρ sưởi ấm tay như vậy. Nghe người khác nói tay của một người lạnh liền cho thấy hắn không có tình cảm với ngươi, không phải chàng sẽ không có tình cảm với thiếρ chứ?”

Lưu Quang nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Tiểu Vũ nhíu cái mũi nhỏ bộ dạng đáng thương, không khỏi bật cười ra tiếng.

“Nói lời ngu xuẩn gì đấy.”

Tiểu Vũ nhìn thấy Lưu Quang rốt cuộc cũng cười, vội vàng tiếp tục giả bộ đáng thương nói: “Không phải lời nói ngu xuẩn. Bằng không, làm sao suốt cả một ngày chàng cũng không để ý đến thiếρ?”

Lưu Quang vuốt ve Tiểu Vũ, nhìn về bầu trời đầy sao.

“Không phải không để ý tới nàng. Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy, Nhân giới thật là một nơi đáng ghét. Chờ chuyện tình Lục Tử Ngôn kết thúc, chúng ta liền rời đi thôi. Đợi ở chỗ này nữa, ta cảm giác mình có điểm không như chính mình rồi.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất