Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 192

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 192

Bạch Tố Trinh ngồi ở bên cạnh bàn nghe xong lời này, lập tức chạy vội tới bên giường, nhào vào trong ngực Hứa Tiên khóc rống lên.

“Thật xin lỗi! Tướng công, thật xin lỗi! Thiếρ không cố ý lừa gạt chàng, hù dọa chàng. Thiếρ chỉ không biết phải nói thế nào với chàng, sợ chàng hiểu rõ chân tướng sẽ ghét bỏ thiếρ, sẽ rời thiếρ đi.”

Giờ phút này Hứa Tiên đã khôi phục lại, đầu tiên là ngớ ngẩn, ngay sau đó nâng lên nụ cười, nhẹ nhàng ôm chầm người trong ngực.

“Ta nên nói xin lỗi mới đúng. Nương tử, là ta không tốt! Ta không nên có ý sợ hãi với nàng. Nàng vẫn thiện lương như vậy, vẫn đối đãi với ta cực tốt. Vô luận nàng là người hay là yêu, đều là thê tử của Hứa Tiên ta. Ta thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không phụ nàng!”

“Tướng công…….”

“Nương tử…….”

Tiểu Vũ thấy thế, biết chuyện đã chuyển biến tốt. Kéo Lưu Quang vẫn còn xem kịch vui, nhấc chân đi. Lưu lại không gian cho một đôi vợ chồng son.

…….

Hai người ra khỏi phòng, nhìn thấy sắc trời đã tối. Cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, liền cười, tay trong tay tản bộ trong sân.

“Nha đầu, biết hôm nay là ngày mấy chứ?”

Đi tới bên cầu, Lưu Quang dừng bước. Dắt tay Tiểu Vũ thoáng nắm thật chặt, nhẹ giọng mở miệng hỏi.

“Không biết.” Tiểu Vũ giả vờ ngây ngốc, tựa hồ là cố ý muốn nhìn bộ dáng người khác giận dữ, hoàn toàn không phối hợp mà trả lời.

Quả nhiên, khi Lưu Quang nghe thấy hai chữ không biết, trán hiện lên gân xanh, hít một hơi thật sâu, thật có ý nghĩ rung động bóp chết người khác.

Chợt, Lưu Quang xoay người, đôi tay vặn vai Tiểu Vũ. Dưới ánh trăng, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc cùng dịu dàng như thế.

“Tiểu Vũ! Nàng biết. Con người của ta từ trước đến giờ…… Từ trước đến giờ sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng không biết làm thế nào dỗ con gái vui vẻ. Ta biết ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì liền…… Liền đối với nàng thật tò mò. Sau đó, từ từ phát hiện mình không tự giác quan tâm nàng. Ta……”

Ngôn từ của Lưu Quang có chút không thuận, bình thường Diêm Vương đại nhân không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng có thời khắc khẩn trương. Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Lưu Quang, một đôi tròng mắt như sao. Không nhận lời cũng không giễu cợt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

“Ta không hiểu cái gì là tình cái gì là yêu. Từ nhỏ ta liền bị rút tình căn, không hiểu cái gì là lời thề cùng nắm tay đến lúc già, ta chỉ biết lúc nàng bị Hoa Yêu bắt đi, ta lại rất lo lắng. Lúc nàng ở đáy vách đá, lúc Thiên Khiển gián xuống, ta lại sẽ liều mạng đi đến bảo vệ nàng. Vách đá Trọng Quang, nàng bị Dương Tiễn ném xuống, ta cơ hồ tựa như phát điên nhảy xuống theo nàng. Đúng, không sai! Ta nghĩ ta là điên rồi…… Bởi vì chỉ có điên rồi, mới có thể giải thích tất cả, mới có thể khiến ta đây – người vốn không có tình căn, cũng hiểu biết cảm giác của Tình yêu.”

Nâng tay lên, dung nhan này không tính là thật đẹp. Ánh mắt Lưu Quang lập lòe nở nụ cười say lòng người.

“Tiểu Vũ, nàng đã từng quên ta một lần, ta khắc sâu ghi nhớ. Khi nàng tỉnh lại hỏi ta là ai, ta lại không biết nên trả lời nàng thế nào.”

Tiểu Vũ chu mỏ, nho nhỏ nói thầm. Thật là nhỏ mọn, còn mang thù như vậy đấy.

Lưu Quang nghe tha thiết, cũng không phản bác gì. Vừa nói xong đem Tiểu Vũ bên cạnh kéo vào trong ngực.

“Nàng đã nói nàng yêu thích ta, nàng đã nói sẽ chờ ta trở lại. Cho nên, ta lại nói một lần, ta đã trở về. Cho nên, gả cho ta có được hay không?”

Tiểu Vũ kinh ngạc, vừa định nói gì, cái miệng nhỏ nhắn liền bị chận lại. Đôi môi ấm áp đặt lên, triền miên có chút dã man. Tựa hồ quyết tâm không cho nàng bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.

A. Thật là một người bá đạo.

…….

Đợi hai người hôn đến thở không nổi, lúc này mới thoáng tách ra. Mắt thấy gương mặt tuấn tú của người kia lại nhích đến gần, Tiểu Vũ vội vàng hét lên: “Hoa tươi đâu? Nhẫn kim cương đâu?”

À? Lưu Quang nhướng mày, thần sắc một mảnh mờ mịt.

Tiểu Vũ thoáng đẩy Lưu Quang ra, đưa ra tay trái của mình giật giật ngón áp út.

“Bản cô nương cũng không tốt giống như bạch xà. Hôm nay không thấy hoa tươi cùng nhẫn kim cương, ta tuyệt đối sẽ không gật đầu!”

Lưu Quang gãi gãi lỗ tai, thấy Tiểu Vũ một bộ dạng không chịu dễ dàng thỏa hiệp, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy, đáp ứng trước một điều cho nàng có được không? Sau này lại đền bù cho nàng.” Nói như vậy , chợt đuôi lông mày giương lên, “A! Ta nhớ ra rồi, còn có chiêu có thể dùng.”

Nói xong búng tay, tay trái một bó hoa hồng hiện ra, tay phải nắm một cái hộp nho nhỏ màu hồng.

Tiểu Vũ trừng mắt, “Chàng lấy ở đâu vậy?”

Lưu Quang nhún nhún vai, “Cách không dời vật, Pháp thuật nhỏ. Nếu nàng có hứng thú hôm nào ta dạy cho nàng.”

Đem hoa tươi kín đáo đưa cho Tiểu Vũ, tự mình động thủ mở ra cái hộp màu hồng. Lấy chiếc nhẫn ra vứt bỏ cái hộp, hướng đến ngón trỏ của Tiểu Vũ.

“Đợi đã nào…!”

Tiểu Vũ hét lớn một tiếng, Lưu Quang dừng lại động tác.

“Sao vậy?”

Tiểu Vũ nhíu mày rút tay ra, vô lực chỉ chỉ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong tay Lưu Quang.

“Ta nói lão Đại à! Cách không dời vật cái gì? Cái này là trộm cắp biết không? Chàng dời đồ của người ta, chàng thì cao hứng, người ta là bi kịch đó.”

Dáng vẻ Lưu Quang vẫn vô tư như cũ, mở miệng nói: “Ta đâu cần quản bọn hắn có cái bi kịch khỉ gió gì, chỉ cần ta cao hứng, nàng cao hứng là được. Được rồi, được rồi, ngoan ngoãn đeo nhẫn, sau đó gật đầu đáp ứng gả cho ta đi.”

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, đem hoa trả lại cho Lưu Quang, tiếp đem đem chiếc nhẫn cũng cởi ra. Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trả lại.”

Tuy Lưu Quang không hiểu, nhưng thấy bộ dáng Tiểu Vũ nghiêm túc, liền không thể làm gì khác hơn là vỗ tay phát ra tiếng, lại đem đồ tặng trở về.

……..

Bốn phương một mảnh yên tĩnh, không khí có chút cứng ngắc.

Lưu Quang bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Vũ, xoay người rời đi. Vừa đi vừa giận dữ nói thầm.

Mỗi lần đều là ta chủ động, mỗi lần đều là ta chờ đợi nàng. Mỗi lần đều là ta theo nàng. Nha đầu đáng chết! Hôm nay là lễ tình nhân! Có biết ta xuống quyết tâm thật to mới mở miệng cầu hôn với nàng hay không, nhưng mà một chút nàng cũng không để ý. Rõ ràng cũng đã có da thịt chi thân rồi, rõ ràng hai bên tình nguyện. Tại sao không thể ngoan ngoãn gật đầu, cứ như vậy không tình nguyện gả cho ta sao?

“Ta nguyện ý!”

……. ?

Lưu Quang kinh ngạc dừng bước. Hắn…. Hắn nghe thấy cái gì? Mới vừa rồi có người nói chuyện đúng không? Là nói ba chữ đúng không? Là Tiểu Vũ nói đúng không? Chẳng lẽ là nghe nhầm?

“Ta nguyện ý!”

Tựa hồ biết tư tưởng của Lưu Quang, người nào đó sau lưng lại tức thời mở miệng nói lần nữa.

Lưu Quang chợt quay đầu lại, thấy người đứng cách đó không xa, giờ phút này đang cười hì hì nhìn về phía hắn. Lại một lần nữa trước mặt hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Ta. Nguyện. Ý!”

Lần này người nào đó rốt cuộc xác định, lần này người nào đó không hoài nghi là mình bị ảo giác. Lần này người nào đó rốt cuộc cười lên.

Người nào đó vẫn còn cười khúc khích, Tiểu Vũ liền chạy tới nhào vào trong ngực của hắn. Nhón chân lên đến gần bên tai của hắn, nghiêng người nói: “Mới vừa rồi là ta trêu chàng. Ta biết rõ hôm nay là lễ tình nhân. Ta còn nhớ mấy ngày trước ta đã đáp ứng tặng quà cho chàng. Cũng không biết, chàng còn cần hay không?”

Quà tặng? Không phải là…….

Lúc này Lưu Quang cúi người xuống đem Tiểu Vũ ôm lấy, cười hồi hộp. “Muốn! Đương nhiên là muốn! Ăn sạch sành sanh, tuyệt không trả lại hàng!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất