Có người mang thái độ xem kịch vui, cứ như vậy bàng quan ở bên cạnh. Có người lại chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa nói không biết thẹn, không ăn được quả nho thì nói nho còn xanh.
Bất tri bất giác, một đôi Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh, nghiễm nhiên trở thành đề tài chuyện phiếm lớn nhất trong huyện Tiền Đường. Mà hai người trong cuộc lại có biểu hiện rất bình tĩnh.
Bất kể người khác lưu ngôn phỉ ngữ, họ không quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người. Cứ như vậy thuận theo tự nhiên mà yêu nhau.
Cho đến một ngày, Hứa Tiên ở Bảo Chi đường rãnh rỗi thì chợt nói với chưởng quỹ muốn xin phép nghỉ một ngày. Lão chưởng quỹ hỏi hắn nguyên nhân, Hứa Tiên có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, cười nói, hắn phải thành thân.
Trong lúc nhất thời, tất cả dân chúng tới tiệm hốt thuốc, mắt đều choáng váng. Mặc dù mọi người đã đoán được người Hứa Tiên cưới là ai, nhưng vẫn có người không xác định được mà hỏi.
“Hứa công tử, ặc, xin hỏi ngươi muốn cùng cô nương nhà nào thành thân vậy?”
Hứa Tiên hào phóng đáp: “Là cô nương Bạch Tố Trinh ở Bạch phủ. Nếu ngày mai các vị rãnh rỗi, có thể tới uống một ly rượu mừng, càng thêm náo nhiệt.”
Dân chúng cả huyện Tiền Đường đều bị chuyện chung thân này làm cho hoảng sợ. Nhưng mọi người cũng từ đáy lòng mà chúc phúc cho đôi tân giai nhân. Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đều là người hiền hòa, dân chúng huyện Tiền Đường thuần phác, đối với người thiện tâm rất có hảo cảm. Hứa Tiên mặc dù nhà nghèo, nhưng xác thật là một nam tử đáng giá phó thác cả đời.
Lúc Hứa Tiên vừa đến Bảo Chi đường học việc thì có không ít cô nương xem vừa mắt, len lén nhờ bà mai tới làm mai. Đáng tiếc, toàn bộ đều bị tiểu tử ngốc đẩy trở về, nói là đã có ý trung nhân.
Tất cả mọi người đều nói Hứa Tiên trèo cao, dù sao Bạch cô nương người ta xinh đẹp như vậy, phủ đệ lại hoa lệ như vậy, làm sao có thể nhìn trúng một tiểu tử ngốc như hắn?
Nhưng hiện tại, sự thật thắng tất cả. Hai người bọn họ vẫn thật sự thành thân.
So với dân chúng huyện Tiền Đường kinh ngạc, duy nhất không sợ hãi, chính là một cặp đôi dở hơi đến từ địa phủ.
Tiểu Vũ mới vừa nghe được Hứa Tiên nói với nàng, muốn cùng tỷ tỷ của nàng thành thân. Lúc này liền cầm tay hắn, kich động nói: “Cuối cùng ngươi cũng hành động! Thật đúng là để cho ta đợi lâu nha”
Nói xong, liền như một làn khói chạy đi, đi tìm lão Đại nhà nàng, chuẩn bị nói cho hắn biết tin tức tốt này. Lưu lại Hứa Tiên mặt mũi mờ mịt khó hiểu.
………
Hôn lễ làm vô cùng đơn giản, cha mẹ của Hứa Tiên đều đã mất, chỉ còn lại một người chị ruột và anh rể. Bên này của Bạch Tố Trinh lại càng không có người thân nào, chỉ có Tiểu Thanh cùng Tiểu Vũ, còn có Lưu Quang bị Tiểu Vũ cứng rắn kéo tới.
Hai người bái đường, liền trực tiếp bị đưa vào động phòng. Vốn là ít người cũng không có không khí, mọi người cũng lười phải náo cái động phòng gì. Hơn nữa căn cứ vào trí nhớ từng có mấy lần ân ái bị người ta làm gián đoạn khiến không thoải mái. Lưu Quang càng cảm thấy khinh thường đối với việc náo động phòng này. Còn kém không đi bóp chết người đầu tiên đưa ra cái việc náo động phòng này.
Thành thân, có tiệm thuốc của mình. Mỗi ngày Hứa Tiên mở cửa làm việc, Bạch Tố Trinh cũng giống như tất cả hiền thê lương mẫu khác, ở nhà làm thức ăn chờ trượng phu trở về.
Thật ra thì nàng là yêu, căn bản không dùng cơm. Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đối với chuyện ăn cơm này cũng không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bạch Tố Trinh vội vàng mà là vui mừng, dịu dàng, hai người cũng lười nói nhiều, mặc cho nàng bận rộn.
Mỗi một ngày qua đi, từ lần trước cùng lão già Pháp Hải kia gặp qua, sau đó cũng không gặp nữa. Ngày lại ngày trôi qua, mắt thấy cũng nhanh đến tiết Đoan Ngọ, Tiểu Vũ đi lòng vòng, đôi mắt hạt châu nghĩ tới tình tiết trong phim truyền hình.
Tựa hồ… tiết Đoan Ngọ sẽ có chuyện không tốt xảy ra thì phải?
………
Mùng năm tháng năm âm lịch, cảnh tượng trên đường cái của huyện Tiền Đường một mảnh vui mừng.
Tiểu Vũ ngồi ở đầu tường của Bạch phủ, ánh mắt lòe lòe nhìn về phương xa. Lưu Quang không hiểu nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nha đầu? Xem mặt nàng kìa, tại sao không trực tiếp đi dạo chơi một chút? Làm gì cứ phải ngồi ở chỗ này hứng gió?”
Tiểu Vũ nhếch miệng, rất vô lực mở miệng.
“Aizzz, chàng nghĩ là ta không muốn sao. Ta nhớ được trên TV nói, tiết Đoan Ngọ sẽ có người đến hại Bạch tỷ tỷ. Ta muốn ở chỗ này coi chừng, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào có cơ hội hạ độc thủ!”
Lưu Quang trợn mắt một cái, trên TV nói sao? Trên TV nói có thể tin được sao? Ban đầu không phải trên TV nói hai người sẽ có một đoạn đưa ô, kết quả cả nửa ngày, cái ô là do bọn họ đưa. Đây không phải là bọn họ gián tiếp se tơ hồng à.
Tiểu Vũ thấy vẻ mặt khó chịu của Lưu Quang, nhất thời cả giận.
“Này! Chàng làm bộ dạng gì thế này? Ta cũng không mất hứng, chàng bày ra cái sắc mặt gì đấy? Chàng cho rằng ta muốn thủ ở chỗ này à? Chàng cho rằng ta thích ở chỗ này hứng gió à? Nếu không phải là ông cậu khốn kiếp kia khi không gây chuyện, ta đã đi nghỉ phép rồi! Ta muốn cùng bà bà đi du lịch Tam Á, đi nhặt vỏ ốc, đi uống nước dừa, đi đón gió biển!”
Mặt Lưu Quang đổ mồ hôi lạnh, hắn nào có bày ra sắc mặt gì đâu? Hắn nào dám! Mắt thấy Tiểu Vũ càng nói càng dũng cảm, vội vàng một đường xoay vai nàng lại, trực tiếp lấy môi hôn mà che lại.
Hai người thật lâu không âu yếm, nụ hôn này vô cùng triền miên. Hôn đến khi hai người thở hồng hộc, mới tách ra. Tròng mắt Lưu Quang thâm thúy, sờ nhẹ môi đỏ mọng của Tiểu Vũ, thở nhẹ nói: “Chờ chúng ta làm xong chuyện này, liền bỏ đi! Ta mang nàng đi chu du thế giới, khiến cho lão già khốn kia cũng không tìm được chúng ta nữa”
Khóe môi Tiểu Vũ cười ngọt ngào: “Được! Chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta liền bỏ trốn!”
Lưu Quang mỉm cười, nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của Tiểu Vũ. Trong lòng ngứa ngáy, định lại hôn thêm lần nữa, hôn thật thỏa mãn. Tiểu Vũ nhìn vào tròng mắt của Lưu Quang, biết ý nghĩ của hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thời điểm cánh môi hai người sắp sửa chạm vào nhau, Lưu Quang chợt đem Tiểu Vũ kéo vào trong lòng, trong miệng lầm bầm gì đấy. Tiểu Vũ nghe được, đó là tiếng nguyền rủa.
“Lão Đại, chuyện gì?” Tròng mắt Tiểu Vũ chớp chớp, ý muốn hỏi ra.
Lưu Quang nhếch môi cười đến mê người: “Người muốn hạ độc thủ mà nàng nói đã tới”
………
“Sư phụ? Trên đường thật náo nhiệt, chúng ta lén lén lút lút tới nơi này làm gì?”
Một tiểu hài tử mặc trang phục đạo đồng đi theo một lão đạo sĩ, cau mày, vừa hỏi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại hướng nơi náo nhiệt bên đường cái nhìn lại.
“Ngươi biết cái gì! Chúng ta là người tu đạo, nhiệm vụ là hàng yêu phục ma, há có thể tham luyến vui mừng nhất thời.”
Lão đại sĩ nhéo bên tai tiểu đạo đồng, một đôi mắt già như tên trộm nhìn một chút bốn phía, giống như đang muốn xác định có người đi qua hay không.
Tiểu đạo đồng đáng thương vuốt vuốt tai, bất mãn nhìn phủ đệ trước mắt một chút. Thầm nói: “Sư phụ ~ người nói bắt yêu, chẳng lẽ trong phủ đệ này có yêu tinh?”
Lão đạo sĩ móc ra một bọc đồ từ trong ngực, vừa mở ra vừa nói: “Nào chỉ là yêu tinh, mà là một con yêu xà ngàn năm. Tòa phủ đệ này chính là do ả biết ảo mà thành (chỗ này muội dùng từ ả, để thể hiện sự khinh miệt của Pháp Hải đối với Bạch Tố Trinh á!), ngươi đi cửa sau, đem cái túi bột hùng hoàng này rải đầy dọc theo đường đi. Vi sư ta hiện tại khai đàn, tất yếu sẽ thu được con yêu nghiệt này!”
Tiểu đạo đồng gật đầu một cái, nhận lấy bột hùng hoàng chạy ra cửa sau.
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ ngồi ở đầu tường nhìn thấy, đôi tay Tiểu Vũ nâng cằm lên, nhìn lão đạo sĩ kia lấy ra kiếm gỗ, dán lên lá bùa, ở đó một mạch gật gù đắc ý lẩm bẩm cái gì đó.
Lưu Quang nhéo nhéo cằm, hỏi: “Nha đầu, lão già này làm cái gì vậy?”
Tiểu Vũ nhún vai một cái, nhìn tiểu đạo đồng đang cực kỳ cao hứng rải bột hùng hoàng. Cười hì hì nói: “Ta thấy có kẻ bán thuốc giả.”