Một phen đưa tới bốn người trên ghế sofa cười ầm lên, Tiểu Thôi nâng lên khóe môi, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, nói chánh sự đi.”
Yêu quái đối với Tiểu Thôi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Không hổ là kim bài thư ký của Địa phủ chúng ta! Ánh mắt làm việc hiệu suất rất cao! Liếc mắt liền nhìn ra ta tìm các ngươi là có chuyện! Ừ, mới vừa rồi Thiên giới cho người đến, nói là vâng lệnh đem phong thư này giao cho lão Đại xem qua. Liền giao cho các ngươi xử lý, ta tiếp tục đi giữ cửa đây.” Nói là đi giữ cửa, nhưng thật ra là ba thiếu một, chờ hắn nhanh nhanh trở về.
Cách yêu quái gần nhất, Tiểu Bạch thò tay mà tiếp nhận phong thư, tò mò liếc nhìn sau đó ném cho Tiểu Thôi. Thư từ của Địa phủ luôn luôn là do Tiểu Thôi quản lý, hắn lười phải nhìn, đợi chỉ cần thuận miệng hỏi một chút cũng biết là chuyện gì rồi.
Tiểu Thôi nhận lấy phong thư mở ra, thoáng liếc một cái, sau đó đem thư tiện tay nhét vào trên khay trà. Nhìn động tác như bình tĩnh, nhưng chỉ cần quan sát rất nhỏ, là có thể phát hiện tròng mắt sắc bén dưới mắt kính gọng đen kia, rất rõ ràng lóe lên một cái.
Tiểu Bạch hất cằm lên, trêu ghẹo nói: “Thôi thư ký, theo chúng ta báo cáo tình huống thế nào đi?”
Không giống quá khứ ngoan ngoãn trả lời, lần này Tiểu Thôi ngược lại giống như là cố ý sĩ diện, như không có chuyện gì xảy ra bưng ly trà lên uống, hoàn toàn bỏ quên câu hỏi mới vừa rồi của Tiểu Bạch.
“Cắt ~ bước sang năm mới rồi, ngươi cũng học được sĩ diện rồi hả?” Tiểu Bạch khinh thường nói ra, nhưng mà Tiểu Thôi bất đắc dĩ nâng cằm. Không thể làm gì khác hơn là để hai chân xuống, đưa tay qua từ trên bàn trà cầm lá thư lên.
Hắn cũng không phải là không mở to mắt kính! Không nói hắn liền tự mình nhìn!
Tiểu Hắc cũng tò mò đem đầu vươn qua, cùng với Tiểu Bạch xem nội dung bức thư.
Tiểu Quang đáng yêu thân ái!
Hôm nay Thiên đế ta gần đây rãnh rỗi cùng Vương Mẫu đọc “Tân Bạch Xà Truyện”, làm cho ta cùng Vương Mẫu cảm động chết đi sống lại. Ô ô ô ~ cái tên Pháp Hải chết tiệt kia thật sự là quá ghê tởm! Người ta nói yêu thương, hắn quản cái chuyện khỉ gió gì? Đáng hận nhất chính là trong miệng lúc nào cũng nói cái gì là thay trời hành đạo! Thay trời hành đạo? Ta nhổ vào! Thật là muốn cởi giày đập hắn! Ta sao lại để cho hắn đi chia rẽ đôi vợ chồng người – yêu đó chứ? Cho nên! Hôm nay ta quyết định, muốn phái con đi thu phục hắn! Cho hắn biết dùng danh hiệu của ta làm loạn sẽ trả giá rất cao!
Ặc, nói đến thủ đoạn chỉnh người, cháu trai nhỏ đáng yêu của ta nếu như nhận thứ hai, vậy thì không ai dám nhận mình là thứ nhất! A! Cháu dâu nhỏ dường như cũng có chút tài năng. Ít nhất có thể chọc cho Văn Khúc Tinh Quân tức hộc máu, đem con trị thành ngoan ngoan ngoãn ngoãn. Chắc cũng là Cao thủ! Vậy cũng tốt, cứ quyết định như vậy đi. Nói với các con đến đây thôi! Từ khi nhận được phong thư này, các con liền bắt đầu hành động! Dầu gì Tây Hồ cũng là địa phương có cảnh sắc không tệ, coi như là mang theo cô dâu nhỏ của con đi hưởng tuần trăng mật đi!
A ha ha ha ha ha ~ Ta ở trên trời sẽ thời khắc đều chú ý đến các con ~ Phải nhanh lên một chút hoàn thành nhiệm vụ nha ~ Nếu như tiểu tử con dám đem phong thư này thiêu hủy làm như không nhìn thấy, vậy ta sẽ tức giận ~ Khi ta tức giận, hậu quả cũng sẽ tương đối nghiêm trọng đấy?
Ta nghĩ, nếu như ta nói ra. Hôn sự của con………………….. Vẫn có thể dễ dàng bị phá hư ?
A ha ha ha ha ha ~ Tiểu Quang quang thân ái của ta, ta chờ đám các con báo tin tức tôt ~ hết ~
Siêu cấp đẹp trai Thiên Hạ Vô Song, đáng yêu vô địch Vạn Người Mê ~ được sùng bái mê luyến nhất ~ cậu của con. (bác Thiên đế này tự kỉ thấy ớn ^^)
……………………
Tiểu Bạch nhíu mày vừa rút ra, ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, vội vàng đem thư ném lên trên khay trà
Tiểu Hắc còn có chút không rõ chân tướng, theo bản năng lẩm bẩm mở miệng. “Hôm nay mới là mùng hai nha, dĩ nhiên làm cho ngày nghỉ cũng không có, thật bi kịch.”
Tiểu Bạch im lặng, trọng điểm không phải ngày nghỉ có được nghỉ hay không!!!!
“Trong thư nói những gì vậy hả?” Tiểu Thôi mím môi nhấp một ngụm trà, mở miệng nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, “Gì, không phải ngươi mới vừa xem sao?”
Tiểu Thôi nâng tay đỡ mắt kính gọng đen, mặt bình tĩnh vô tội nói. “Không xem toàn bộ. Chỉ thấy được cái ký tên cuối cùng đó liền trực tiếp quên mất. Trực giác của ta nói cho ta biết, thường thường Thiên đế viết thư tới, cũng sẽ có chuyện không tốt xảy ra.”
……………………Sâu sắc !
Tiểu Bạch âm thầm nói thầm trong lòng, nhẹ nhàng ho khan một cái, sau đó mặt ngó sang Chung Qùy – Chung lão đại đang ngồi lộ ra một vẻ mặt bình tĩnh.
Á, Chung lão đại! Chẳng lẽ ngươi không tò mò trong thư viết những thứ gì sao?”
Chung Qùy nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhìn vẻ mặt Tiểu Thôi biểu tình không đếm xỉa đến, đang nhìn nhìn Tiểu Bạch ánh mắt giảo hoạt kia. Trong lòng chợt cảm thấy lạnh, có loại dự cảm xấu.
“Ta…………..Không có muốn biết. “Nói thật, mặc dù không có can đảm nói, nhưng lại không thể không thừa nhận, Tiểu Thôi quả thật nói rất đúng. Thường Thiên đế viết thư tới, mười phong thì có đến 11 phong đều là không tốt! Hắn chỉ thật sự rảnh rỗi nhàm chán hoặc là lại có âm mưu quỷ kế gì thì mới có thể tìm đến “Cháu ngoại đáng yêu” để tiêu khiển.
Tiểu Bạch thoáng một cái đứng lên, vén vén tóc cười đến ngây thơ nói: “Ta đột nhiên nhớ tới, có mấy tiên nữ ngày hôm qua cho hạc đem giấy đưa tin cho ta, hẹn ta hôm nay cùng các nàng tụ hợp một chút. Xem chừng cũng sắp đến thời gian rồi, để thục nữ chờ cũng không phải là phong cách của ta, cho nên ta liền đi trước một bước. Phong thư này, các ngươi tự làm thôi.” Mỉm cười phất tay một cái, thân hình lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Tiểu Hắc không rõ chân tướng gãi gãi đầu, lại ôm lấy cuộn giấy vệ sinh kia đi vào trong góc trầm tư. Tại sao? Tại sao ta ngay cả cuộn giấy vệ sinh cũng không rút được?
Chân mày Chung Qùy đen đặc run lên, nhìn thấy bóng dáng Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi, sau đó theo bản năng cũng muốn kiếm cớ rời đi. Nhưng vừa mới há mồm, liền bị người chặn lại.
“Chung lão đại, trước đây tất cả phong thư quả thật đều là do ta đi đưa cho lão Đại. Nhưng mắt thấy ngày nghỉ sắp sửa kết thúc, công việc của ta lại rất nhiều. Tỷ như bây giờ hai người chung đụng, ngay sau đó nói không chừng Địa phủ sẽ phải làm chuyện vui. Nếu như mà ta nghĩ tới điều gì tốt một chút, nói không chừng trong năm sau, thừa dịp lão Đại hết sức cao hứng, có thể thuyết phục hắn đem tiền lương nâng lên, ngày nghĩ cộng thêm một ngày. Chuyện quan trọng hơn, có thể cho phép chúng ta cùng với các tiên nữ tỷ tỷ ở Thiên Đình qua lại, ngươi cũng có thể tìm cho chúng ta một Chung đại tẩu.”
Tiểu Thôi vừa nói xong, bèn chậm rãi để ly trà xuống đứng lên. Cúi người xuống muốn cầm phong thư trên khay trà kia lên, trong miệng vẫn nói: “Chỉ là ngươi biết, con người của ta luôn luôn tùy tâm tình làm việc. Nếu tâm tình không tốt, cái chuyện kia cũng không làm được. Ta thì không sao cả, cùng lắm thì ít đi mấy con số, đem ngày nghĩ toàn bộ không dùng đến mà thôi. Có các ngươi cùng với ta chịu tội, ta cũng cảm thấy vui vẻ một chút.”
Giọng nói bình thường, âm thanh nhàn nhạt. Nhìn dáng dấp một chút cũng không có tính nguy hại, nhưng lại làm cho người ta cảm giác có chút rợn cả tóc gáy.
Pằng! Tay Tiểu Thôi tiếp xúc với lá thư này thì bàn tay Chung Qùy lập tức trùm lên trên phong thư kia.
“Phong thư này…………………..Ta đi đưa sẽ tốt hơn.”
Tiểu Thôi nhếch miệng, đứng thẳng người. Nhìn Chung Qùy lộ ra mỉm cười ấm áp, “Vậy, liền làm phiền ngươi rồi!”
Trên trán Chung Qùy tuôn ra gân xanh, tiểu quỷ này có một cái đầu thật là đáng sợ! Biết rõ lão Đại cùng Tiểu Vũ còn trong phòng đang “Đã tỉnh mạ tiếu” (câu này mình không hiểu nên để nguyên), lúc này đi trêu chọc hắn, không thể nghi ngờ chính là đi tìm chết. Thời khắc mấu chốt, từng cái một ngược lại sẽ bỏ bởi vì mấy chuyên này.
Aizz, chấp nhận cầm thư tiên trên khay trà lên, trong lòng Chung Qùy thầm than.
Làm đầu lĩnh của bọn tiểu quỷ này, ta thật khổ làm sao!