Thải Lam nhăn mi lại, tay liền vỗ một chưởng lên bàn. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái bàn Mạnh bà vẫn dùng để bày mấy cái bát liền tan tành.
Tiểu Vũ kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, vẻ mặt không thể tin được. Thật là nhìn không ra, tiên nữ bà bà (mẹ chồng) lợi hại như vậy?
“Dám ở trước mắt ta ra tay đánh nhau, bọn họ là muốn tạo phản sao?”
Đuôi lông mày Thải Lam nhếch lên, cuồn cuộn kéo tay áo lên một cước đá ra, cái ghế mỗ bà bà dùng để ngồi nháy mắt tan tành.
“Bà bà! Đừng kich động! Kích động sẽ mau già, trăm ngàn lần không được kich động! Cái kia, cái kia, hai người bọn họ nói không chừng là đánh nhau chơi, đại khái chính là luận võ mà thôi.”
Tiểu Vũ ôm cổ Thải Lam nhằm phía bờ bên kia, nói lời khuyên bảo.
Thải Lam vừa nghe hai chữ mau già, thần sắc ngẩn ra, sắc mặt thay đổi. Theo bản năng đè ép cảm xúc kich động, nhưng nhìn thấy hai người ở đối diện đánh kịch liệt, vẫn nhịn không được lo lắng, nói: “Tiểu Vũ, con không biết. Hai người bọn họ trời sinh đối đầu, không ai nhìn ai vừa mắt. Nếu bọn họ đã ra tay, tuyệt đối không chỉ là luận võ mà thôi. Nếu tâm tình hai người tốt, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu vạn nhất người nào tức giận, con và Quang nhi, liền chuẩn bị thu thập hành lý đi nơi khác đi.”
Tiểu Vũ cả kinh, nghiêm trọng như vậy?
… .
Hoa Bỉ ngạn rơi xuống thành hai hồn phách một xanh, một tím, sau khi hóa ra hình người đến bên người Lưu Quang.
“Hai vị này là?”
Tiểu Cẩn lên tiếng hỏi, lần đầu tiên thấy có người giương oai ở Địa phủ, nhưng Diêm Vương đại nhân lại chẳng quan tâm, thậm chí mặt mang bộ dáng xem kịch vui.
Lưu Quang nhếch môi, cười đến thảnh thơi.
“Gã quần áo màu vàng sáng, là Thiên đế Huyền Dật. Gã quần áo màu đen, là Ma Tôn Cô Diễm.”
Dĩ Hàn hơi kinh ngạc nhíu mi, “A, đều là đại nhân vật khó gặp nha.”
Lưu Quang từ chối cho ý kiến, mặt mỉm cười nhìn Dĩ Hàn và Tiểu Cẩn, mở miệng nói: “Hai người các ngươi biến ảo hình người đi ra, vì xem diễn?”
“Với ngươi chúng ta nhàm chán như vậy sao.” Dĩ Hàn liếc liếc mắt, với ân nhân cứu mạng Lưu Quang này không tồn chút tâm cảm kich. Trong lòng hắn rõ ràng biết, nếu Tiểu Vũ không lo lắng khổ sở, mỗ nam nhân không tim không phổi đó tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm cứu hắn.
Tiểu Cẩn ở bên túm túm ống tay áo Dĩ Hàn, dùng ánh mắt hơi trách cứ nhìn hắn, mỉm cười giải thích với Lưu Quang: “Diêm Vương đại nhân, kỳ thật ta và Dĩ Hàn bị Thiên đế và Ma Tôn cả giận gây nhiễu, cho nên mới rời Hoa ký thân đi ra tị nạn.”
Tiểu Cẩn vừa nói xong, Dĩ Hàn liền bổ sung: “Sợ tự nhiên chết oan chết uổng, cho nên còn thỉnh Diêm Vương đại nhân chỉ dẫn một chút đường sống.”
Lưu Quang thật ra đối với châm chọc khiêu khích của Dĩ Hàn không cho là đúng, giơ tay chỉ chỉ bờ bên kia.
“Đi qua bên người Tiểu Vũ đi, nơi đó an toàn nhất.”
Hai người nhìn theo ngón tay Lưu Quang, mới phát hiện đứng ở bờ bên kia là Tiểu Vũ và một nữ tử khác không biết tên. Dĩ Hàn không hỏi thêm gì, tự nhiên nắm tay Tiểu Cẩn liền nhanh chóng lướt người nhẹ nhàng rời đi.
Động tác nhỏ thân mật như vậy của hai người làm đuôi lông mày Lưu Quang nhướng lên. Ôi uy, hai người này? Thông đồng khi nào vậy?
… .
Cô Diễm một chưởng đánh về phía vai phải của Thiên đế, mà khóe mắt Thiên đế thoáng nhìn hai người ôm nhau trên cầu Nại Hà, động tác rõ ràng chậm nửa nhịp. Sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng thối lui về phía sau. Cô Diễm đâu chịu dễ dàng bỏ qua, nâng chưởng tới gần.
Chợt, một bóng người hiện lên, tóm lấy Thiên đế, khẽ nâng tay phải đón đòn đánh tới, thân hình vừa chuyển, cả người chắn trước người Thiên đế, liền như vậy bình tĩnh mặt hướng Cô Diễm đang nâng chưởng đánh úp lại.
“Bà bà!”
Bờ bên kia Tiểu Vũ bị dọa hô to, tức khắc, toàn bộ người ở đây đóng băng.
Đang ôm nhau trên cầu Nại Hà, Dương Tiễn và Bạch Nhược kinh ngạc nhìn lại, vừa tới bờ bên kia, Dĩ Hàn và Tiểu Cẩn cũng hoảng sợ. Thân hình Thiên đế và Lưu Quang giật mình tại chỗ,
Tay phải Cô Diễm ở trước mặt Thải Lam ngừng thế. Thần sắc kinh ngạc, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Thế nào? Đánh đi! Không phải chàng rất thích đánh nhau sao, ra tay đi.”
Toàn trường duy nhất một người trấn định tự nhiên mở miệng nhàn nhã nói. Trên mặt mang theo tươi cười mê muội người, cười một cái thật ngọt với mỗ nam nhân đổ mồ hôi lạnh kia.
“Hồ nháo! Nàng có biết đột nhiên nhào đến như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không!”
Cô Diễm lấy lại tinh thần, tim đập lợi hại. Vừa rồi nếu hắn không sớm nhận thấy có người chạy đến, một chưởng kia đánh xuống, cũng đủ làm cho mỗ tiểu nữ nhân chỉ có nằm trên giường bệnh qua năm mới.
“Ôi? Chàng cũng biết nguy hiểm? Không phải chàng rất thích loại chuyện nguy hiểm này sao?”
Ngữ khí Thải Lam có chút khí thế bức nhân, để lộ ra tâm tình nàng giờ phút này có bao nhiêu không tốt. Vốn dĩ Thiên đế xuất hiện làm cho nàng rất vui vẻ, dù sao từ sau khi rời khỏi Kính Hồ, khả năng gặp lại tính là rất nhỏ. Chẳng qua không nghĩ tới, hai người này vừa thấy mặt liền đấu võ, khiến cho nàng là thê tử cũng là muội muội rất căm tức!
Buông tay đang nắm Thiên đế, Thải Lam xoay người nhìn ca ca nhà mình.
“Ca! Ngày thường không phải người rất lý trí sao, sao lại cũng đi theo Cô Diễm hồ nháo! Hai người các ngươi muốn đánh nhau phải không? Đến, đến đi, ta cùng các ngươi đánh. Hôm nay nếu không thấy máu, ai cũng không cho dừng tay!”
Câu này vừa nói ra, lập tức khiến cho hai lão nam nhân cười làm lành lấy lòng.
“Lão bà, là ta sai rồi. Nàng đừng nóng giận. Ta để cho nàng đánh có được không? Trở về nàng phạt ta cái gì cũng được. Cái kia, ‘ái thê thủ tục’ phạt ta đọc làu làu! Đừng nóng giận, đừng nóng giận .”
“Hắc hắc, muội tử ~ ca không phải lão hồ đồ, ngươi đừng so đo với ca ca. Sau khi ca về Thiên đình, tự mình sẽ đi Tư Quá Nhai úp mặt vào vách đá có được không?”
Hai người nam nhân một trái một phải níu tay Thải Lam, nói lời khuyên bảo. Thế mới chậm rãi làm cho mỗ nữ vương bớt giận.
“Ca, sao người đến Địa phủ ?”
Tạm không để ý tới lão công nhà mình, vẫn là cùng ca ca tâm sự việc nhà trước.
Hắc hắc, Thiên đế lại cười ngây ngô một tiếng. “Vốn chính là muốn tới thăm ngươi, bất quá hiện tại lại thuận tiện muốn dẫn hai người trở về.”
Gì? Thải Lam không rõ cho nên tò mò lấy ánh mắt hỏi.
Thiên đế khụ khụ ho nhẹ, xoay người nhìn về phía cầu, nơi hai người năm ngón tay đan vào nhau gắt gao gắn bó nói: “Hai người các ngươi, lại đây cho ta.”
Tay Bạch Nhược khẽ run lên, Dương Tiễn thoáng dùng sức nắm chặt, tựa hồ là muốn cho nàng chút dũng khí. Lập tức nắm Bạch Nhược đi tới trước mặt Thiên đế. Song song cung kính cúi đầu hành lễ.
“Hai người các ngươi theo ta về Thiên đình. Hiện tại Thiên Quy đã sửa, chuyện trước kia cũng không so đo nữa. Sau khi về Thiên đình, ta sẽ khôi phục tước tiên cho Bạch Nhược, để nàng trở lại Quỳnh hoa Cung trước kia nhậm chức. Vợ chồng son các ngươi, cũng không cần ở Địa phủ lén lút gặp mặt.”
Dương Tiễn và Bạch Nhược nghe vậy mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Thiên đế khó có khi mỉm cười đứng đắn, nhìn Thải Lam vẫy vẫy tay, đã muốn cáo biệt.
“Ca? Người đi nhanh như vậy?”
“Aizz, sắp qua năm mới, công việc nhiều. Nhiều thần tiên ầm ỹ muốn phát thưởng cuối năm, ta phải đi về chuẩn bị bao lì xì.” Thiên đế nhăn mi lại, vẻ mặt tâm không cam lòng không muốn.
Mọi người ở đây nhất thời đen mặt.
Lưu Quang không biết từ khi nào nắm Tiểu Vũ đi tới, hướng Thiên đế phất phất tay. “Lão nhân, vừa vặn nhờ ngài một chuyện. Qua năm mới này ta sẽ không đi Thiên đình. Chúng ta khó được một nhà đoàn tụ, ngài không có ý kiến gì chứ?”
Thiên đế mím mím miệng, vô vị nói: “Ta thì không sao cả, chỉ sợ mợ con sẽ khổ sở. Đúng rồi, tiểu tử con khi nào thì làm việc vui? Mợ con mỗi ngày đều hỏi ta.”
Á…
Lưu Quang và Tiểu Vũ nhìn nhau, người trước ánh mắt mang theo mong đợi, người sau biểu tình vô tội, giả ngu ngốc lăng bỏ qua.
Xem ra hôn sự này, hắc hắc… .