Quả nhiên, Lưu Quang cúi đầu nói nhỏ ở bên tai nàng: “Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cho hắn vào, hơn nữa dù thấy người, Bạch Nhược cũng không biết hắn là ai, như vậy ngược lại sẽ làm cho hắn càng khó khăn hơn. Ta nói rõ trước, đến lúc đó nàng hãy ngoan ngoãn ở một bên nhìn là tốt rồi, chớ đi lên nhúng tay chõ mõm vào.”
………………….. Tiểu Vũ không nói gì, cũng biết người khác không có lòng tốt. Nhìn thấy Dương Tiễn còn ngây ngốc quỳ trên mặt đất không giải thích được, không khỏi tốt bụng nói: “Mau dậy đi, ta dẫn ngươi đi gặp Bạch Nhược.”
Bạch Nhược? Dương Tiễn tỉnh ngộ, đây chính là tên tuổi con người của Quỳnh nhi sao?
Không do dự nữa,đứng lên đi vào Sinh Tử Môn. Tiểu Vũ hướng hắn mỉm cười nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi Cầu Nại Hà.” Từ nụ cười trên mặt Tiểu Vũ, xem ra không có bất kỳ sự giả dối nào. Dương Tiễn có chút nghi ngờ, nha đầu này? Chẳng lẽ một chút cũng không hận hắn? Ban đầu cũng là chính hắn đẩy nàng xuống sông đó.
Lưu Quang ở bên xem như là nhìn ra tâm tư trong lòng Dương Tiễn, cười lạnh nói: “Không phải mỗi người đều giống như người kia không có tim không có phổi. Tiểu Vũ nhà chúng ta chính là tâm địa quá thiện lương, không thể nhìn bộ dạng đáng thương của người khác. Ta chỉ có thể nói nàng thật sự là quá đơn thuần, có vài phần không biết những người này chính là mặt người dạ thú, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, một bộ dáng Tiểu Nam Nhân thuần tính. Kì thật trong xương rất bẩn thỉu, chuyên làm chuyện hèn hạ vô sĩ.”
Đối với sự chê cười của Lưu Quang, Dương Tiễn lựa chọn tự động im lặng. Dù sao đây cũng là địa bàn của Lưu Quang, hơn nữa hắn vẫn có chuyện cầu hắn, phàm là có thể nhịn được thì nhịn.
Thí nghiệm chứng minh, Dương Tiễn lựa chọn trầm mặc là chính xác. Lưu Quang thấy hắn không nói, cũng lười giễu cợt. Mắt thấy xuyên qua hành lang, sắp đến hậu hoa viên rồi. Lưu Quang chợt nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng ho khan một cái, giống như tùy ý nói: “Bạch Nhược là Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế, trãi qua tình kiếp ba đời, Đai Triệt Đại Ngộ, sau đó mới có thể trở về làm tiên, trở lại Thiên Đình. Đời thứ nhất của nàng ta liền giúp đem nàng mang về Địa Phủ, mặc dù sửa lại mệnh, nhưng cũng không thể làm trí nhớ của nàng trở về. Ngươi đến gặp mặt nàng, tốt nhất là chuẩn bị tâm tư một chút.”
Dương Tiễn chợt dừng bước, nghiêng mặt sang bên nhìn chằm chằm Lưu Quang.
Lưu Quang bị hắn nhìn chằm chằm có chút cảm thấy khó xử, nhăn mày lại tức giận quát: “Làm gì! Chưa từng thấy ai đẹp trai sao!”
“Ngươi thay đổi.”
Dương Tiễn nhàn nhạt nói ra ba chữ, khóe miệng nâng lên nụ cười yếu ớt như có như không. Mới vừa rồi Lưu Quang nói những lời đó, rất rõ ràng là có tâm nhắc nhở hắn. Sợ hắn sau khi nhìn thấy người yêu, đối phương cũng không nhớ hắn là ai, hắn sẽ không chịu nổii đã kich. A! Là bởi vì nha đầu váy hồng đó sao? Bởi vì hiểu rõ cảm giác bị lãng quên, biết gặp mặt mà không nhớ ra rất thống khổ, cho nên mới tốt bụng mà nhắc nhở.
Lưu Quang còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ ba cái chữ kia, liền nghe Dương Tiễn lại mở miệng lạnh nhạt nói.
“Cám ơn!”
Nếu đối phương không phải là Nhị Lang thần quân Dương Tiễn, Lưu Quang thật cho là người này không phải là bị quỷ nhập thân. Chỉ là cẩn thận ngẫm lại, sẽ hiểu ý tứ mấy chữ hắn nói.
Chu miệng, Lưu Quang tức giận trợn trắng mắt.
“Tạ cái rắm! Ngươi có bị bệnh không!”
Tiếng nói vừa dứt, vội vàng cất bước đi tới hướng Tiểu Vũ. Mẹ nó chứ! Thật là không chịu nổi. Kẻ địch trời sanh lộ ra bộ dáng cảm kich hắn, để cho hắn cả người không thoải mái! So sánh mà nói, hắn tình nguyện cùng Dương Tiễn lấy ra Tam Tiên Lưỡng Đạo cùng hắn đánh một trận.
Còn cám ơn? Cảm tạ khỉ mốc! Hắn cũng chỉ là đã trải qua cái loại cảm giác gặp mà không quen biết rất đau đó, thuận miệng nhắc nhở hắn một cái mà thôi. Trương ra bộ dáng này với hắn làm gì? Ghê tởm chết người.
Tiểu Vũ thấy Lưu Quang đi tới, sắc mặt có chút cảm thấy khó xử. Không khỏi cười hì hì ôm cánh tay của hắn, cười điềm nhiên nói: “Ta biết ngay lão Đại nhà chúng ta là tốt nhất!”
Lưu Quang bị chọc cười, miễn cưỡng nói: “Con mắt nào của nàng nhìn thấy ta tốt? Ánh mắt nàng có vấn đề sao? Có thể đi sắm cặp mắt kiếng rồi.”
Tiểu Vũ biết Lưu Quang là người chết vì sĩ diện, đặc biệt là ở trước mặt kẻ thù của chính mình. Để cho hắn thừa nhận mình tốt bụng nhắc nhở, so với cho hắn đi tìm chết còn khó khăn hơn. Cho nên nàng cũng lười vạch trần, dù sao chính nàng biết là tốt rồi.
“Ánh mắt của ta một chút vấn đề cũng không có! Bằng không sao lại có thể tìm được lão Đại tốt như vậy làm tình nhân!”
Lưu Quang không nói gì cười cười, được rồi, hắn thừa nhận, hắn lại thua. Người đời nói vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, hôm nay cuối cùng hắn đã hiểu rõ ràng những lời này rồi.
………………………………..
Ba người đi tới bên Cầu Nại Hà, Tiểu Vũ đưa tay chỉ người áo trắng đứng ở đối diện bờ Cầu Nại Hà. Dương Tiễn lắc mình một cái liền vọt tới. Tiểu Vũ cũng muốn theo sau, bị Lưu Quang ngăn lại lắc đầu một cái.
Dương Tiễn đi tới bờ Cầu Nại Hà, cách nơi bóng dáng màu trắng kia không xa. Cảm giác như là một cảnh trong mơ, sợ chính mình đưa tay đến gần, tất cả cũng sẽ biến thành hư vô.
Ở bên này cầu, tất cả Qủy Hồn chờ đợi luân hồi tò mò hướng đối diện bờ Cầu Nại Hà nhìn lại. Mạnh bà gõ một cái vào bàn, khó có được nghiêm túc nói: “Nhìn cái gì chứ! Vợ chồng son người ta nói chuyện, các ngươi xem náo nhiệt gì. Xếp hàng đứng ngay ngắn cho ta!”
Mạnh bà mở miệng, quỷ sai một bên duy trì trật tự cũng phất phất roi trong tay, giận dữ hét: “Đứng ngay ngắn, đứng ngay ngắn! Toàn bộ xếp hàng đứng ngay ngắn cho ta.” Trong miệng nói như vậy, trong lòng lại thầm nói. Không nhìn thấy Diêm Vương lão Đại ở chổ này, lão tử ta còn không dám đi lên tham gia náo nhiệt, những tiểu quỷ các ngươi lá gan cũng thật lớn.
Quỷ sai đưa roi uy hiếρ, bầy quỷ hồn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xếp hàng đứng ngay ngắn, nhưng có vài người vẫn là nhịn không được len lén nhìn lại hướng đối diện.
Tiểu Vũ nhìn thấy bộ dáng mọi người nhiệt tình, cảm thấy buồn cười kéo ống tay áo Lưu Quang. “Lão đại giúp một chuyện đi mà. Để cho hai người bọn họ đơn độc ở chung một hồi, nhiều người như vậy làm kỳ đà không tốt, rất nhanh sẽ chóng mặt”.
Lưu Quang sờ sờ lỗ mũi Tiểu Vũ, biết cái loại cảm giác khi hai người chung đụng mà bị người ngoài quấy rầy thì rất buồn bực. Cũng không nói thêm cái gì, đưa tay lên vỗ ra tiếng.
Nhất thời, bờ sông dân lên sương mù mịt mờ. Rất nhanh, cả hậu hoa viên này ngoại trừ Cầu Nại Hà, đều bị sương mù bao phủ. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chung quanh. Tiếng cười của Mạnh bà từ bên cầu truyền đến. “A ha ha ha ha ha ~ sương mù đến, trời lạnh. Đến đây, nhanh uống một hớp canh nóng thôi.”
……………………………………..
Dương Tiễn không chút nào chú ý tới tất cả chung quanh, trong mắt trong lòng chỉ có bóng dáng áo trắng trước mắt đưa lưng về phía hắn. Hắn từng bước một đi gần về phía trước, từng bước một đi đều phải cẩn thận. Giống như cảm thấy bước chân đạp nặng, cũng sẽ đem tất cả biến mất.
Đã từng nghĩ tới, nếu còn có thể gặp lại, hắn nhất định phải đem hết toàn bộ những lời giấu ở trong lòng nói hết cho nàng biết. Nói với nàng, thật xin lỗi. Nói với nàng, là ta không tốt, để cho nàng bị khổ nhiều như vậy. Nói với nàng, hắn đã sớm không quan tâm đến chức vị Thần Quân gì, nàng và nắm tay nhau mà chết, nàng ước mơ đầu bạc răng long, hắn cũng nguyện ý buông tha tất cả theo nàng đi thực hiện.
Ngàn vạn ngôn ngữ nằm ở cổ họng, chính là một lời cũng nói không ra.
Chờ Dương Tiễn rốt cuộc tìm được giọng nói về thì người áo trắng phía trước chợt quay đầu lại
Bên trong sương mù, là một dung nhan quen thuộc, thanh lệ tuyệt trần.
Trong đầu, là hoa Quỳnh màu trắng nở rộ, tinh khiết thoát tục.
Quỳnh nhi……………..