“Cô nãi nãi ngươi hôm nay không đánh ngươi đến hoa bay đầy trời thì chắc ngươi không biết tại sao hoa kia lại đỏ như thế!”
Vừa dứt lời, Tiểu Vũ lập tức bật lên, một cước đạp ngã vị trư ca kia, tay chân đấm đá loạn xạ.
“TMD! Ngươi thật làm người khác choáng mà! Nói ngươi mập đúng là không sai! Đã nể mặt ngươi đến thế rồi mà còn không biết điều! Phật đã nói :Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! Dám phun vào người Tiểu Vũ ta! Ngươi chán sống rồi phải không? Còn dám chê canh! Có tin hay không ta ném ngươi vào Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá mập! Ngươi..”
Vị trư ca kia bị đạp một hồi chỉ biết la hét ầm ĩ kêu cứu. Thế nhưng, quỷ sai cũng bất đắc dĩ giả điếc giả ngơ, ngược lại, Mạnh Bà lại có ý giải vây giúp hắn, nhưng lại sợ mình thân già không cẩn thận tự dưng bị liên lụy. Cuối cùng cũng đành lắc đầu một cái, ý bảo con quỷ phía sau mang hồn tiếp theo tới. Tiểu Vũ nằm ở trên bàn, buồn bã nghĩ tới vấn đề kia. Đầu tiên, Tiểu Vũ cho là, cách làm của Bỉ Ngạn Hoa là không đúng! Quá phản khoa học, quá vô lí, tại sao có thể tuỳ ý nghiền ép thành nước chứ? Dù thế nào cũng phải dùng đến máy ép trái cây chứ? Tiếp theo, không thể cho bừa gia vị vào, nên mới lấy Bỉ Ngạn Hoa cộng thêm nước mắt, sau đó hòa lẫn vào nhau, tạo thành nước ép hoa tươi, hiệu quả phải rất tốt mới đúng chứ? Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn về Mạnh Bà, thấy Lão Nhân Gia đang cười, nét mặt già nua một hồi rối rắm, không khỏi xuất hiện 3 hắc tuyến trên đầu. Tức thật, nếp nhăn đã sâu như vậy rồi còn cười rực rỡ thế nữa, mà cũng đâu có việc gì đáng để vui vẻ đến thế.
“Bà bà à, ở đây có máy ép trái cây không?” Tiểu Vũ mở miệng hỏi.
Mạnh Bà vẫn nở nụ cười rực rỡ, vui mừng nói: “Thật xin lỗi, cái này thực sự không có”
Tiểu Vũ tức giận bừng bừng, hét lên: “Ngày đó ta còn nghe bà nói, địa phủ này cái gì cũng có, thế mà giờ hỏi bà cái gì, bà cũng đều nói không có là sao?”
Mạnh Bà ngưng cười, vẻ mặt rất vô tội nói: “ Nha đầu a, vậy cũng phiền ngươi có thể hỏi những thứ bình thường được không? Thí dụ như roi da, dung nham, bàn ủi hoặc là vàng mã, tiền giấy…Ngươi hỏi những thứ này, ta nhất định sẽ có. Cái gì mà máy ép trái cây? Địa phủ này sao có thể có máy ép trái cây đây? Chúng ta đều là những quỷ thần vô du͙c vô cầu (kun’xjh: Đại khái là không có ham muốn, không có nhu cầu thiết yếu gì như ăn uống bla bla…) nên đâu cần những thứ linh tinh như thế”
Tiểu Vũ mím môi, buồn bực trong lòng. Vô du͙c vô cầu? Vô du͙c vô cầu vậy bà xây biệt thự, bể cá lớn như vậy làm gì? Còn cực kì xa hoa nữa chứ. Mới đầu còn tưởng rằng cái thứ đèn treo tường siêu cấp chói mắt ở phòng khác là do làm từ thủy tinh, ngày hôm qua nàng hỏi hai tiểu gia hoả đẹp trai đứng canh ở cửa mới biết cái viên loá mắt kia là kim cương! Được rồi, những thứ này tạm thời không tính, thế nhưng, có thể giải thích vì sao một Diêm Vương tương đối có thẩm mỹ lại thích theo đuổi cuộc sống thanh cao hay không? Những cây ăn quả được trồng trong hậu viện chả lẽ là để làm cảnh hay sao? Như vậy sao có thể nói là vô du͙c vô cầu chứ. Dù sao thì Mạnh Bà cũng là một người lớn tuổi rồi, Tiểu Vũ cũng ngại không dám lớn tiếng với bà nên đành bảo quỷ sai gọi một vị quỷ hồn khác vào. Người này bộ dạng thanh tú, xem ra cũng là một người đàng hoàng.
“Ngươi! Bảo người nhà ngươi đốt máy ép trái cây xuống.”
“……A?”
“ A cái gì a! Ta đây dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà ngươi không hiểu sao?”
“….Đốt? Đốt máy ép trái cây?”
“Không sai a…, đi mau mau chút. Chờ đem máy ép trái cây xuống, ta liền thả ngươi đi đầu thai. Nhanh đi nhanh đi!”
“…Làm thế nào để bảo người nhà ta đốt máy ép trái cây cho ta?”
“Ta làm sao biết! Mặc kệ làm thế nào, nếu không có máy ép trái cây thì ngươi đừng nghĩ đến việc đầu thai!”
Mạnh Bà giật mình, thấy bộ dạng ngu dại của người kia, bất giác thận trọng lôi kéo ống tay áo của Tiểu Vũ.
“Nha đầu, ngươi đang….trắng trợn uy hiếρ kiêm cướp giật đó!”
Tiểu Vũ thản nhiên nhún vai: “Thế nào? Đâu có ai quy định là chỉ có thể cướp của người? Bản cô nương từ nay về sau sẽ cướp của cả quỷ hồn! Không sai! Về sau, ta chính là thổ phỉ của Địa phủ! Muốn đi qua nơi đây, phải để lại tiền mua đường.”