Tiểu Vũ che ở trước người Lưu Quang, hai tay chống nạnh, bộ dáng mười phần giống người đàn bà chanh chua.
Lưu Quang khẽ nhếch lông mày, thản nhiên cười cười.
Tiểu Hắc ở phía sau âm thầm nắm tay. Ôi má ơi, đây là đang diễn cái gì?
Nụ cười của tú bà lúc này đã cứng ngắc, đây là mang theo nương tử đi dạo kỹ viện, nàng lần đầu tiên lãnh giáo nha.
Lưu Quang thoáng bước lên che trước người Tiểu Vũ, từ trong ống tay áo lấy ra một thỏi vàng đưa cho tú bà.
“Ngươi đi tiếp đãi các vị khách nhân khác đi, chỉ cần tìm cho vợ chồng chúng ta một chỗ ngồi yên tĩnh là được. Đừng cho những người khác quấy rầy.”
Tú bà vừa thấy thỏi vàng lớn đến thế, liền cười như hoa nở, vội vàng đoạt lấy cất vào trong lòng. Cũng không hỏi chuyện khác, nhiệt tình tiếp đón mấy ngươi Lưu Quang đến nhã gian trên lầu hai nghỉ ngơi.
… .
Mấy người Lưu Quang ngồi vào chỗ của mình, ngay sau đó tú bà sai người bưng lên một mâm trái cây trà nước, liền tủm tỉm cười đi xuống. Hiên Viên Thương Tử đi theo phía sau cũng không chút khách khí ngồi xuống, cầm lên một nắm hạt dưa, nhàn nhã cắn.
“Ta thật sự rất ngạc nhiên, các ngươi là Quỷ Soa sao? Quỷ Soa cũng có ham mê dạo thanh lâu sao?”
Trong khi hỏi những câu này, đôi mắt hoa đào của Hiên Viên Thương Tử vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Lưu Quang. Hắn biết thân phận của nam tử trước mắt nhất định không bình thường, nhưng lại vạn vạn không nghĩ tới, người kia chính là kẻ chưởng quản sinh tử Diêm Vương.
Lưu Quang cười nhẹ, nhấp một ngụm trà. Tựa hồ không quá vừa lòng, nhíu nhíu mày buông ly trà xuống.
“Ta làm việc, chưa bao giờ cần giải thích nguyên nhân với bất kỳ ai. Các hạ nên đem lòng hiếu kỳ thu về đi. Chúng ta đến từ Địa phủ, âm khí quá nặng, ngươi không nên cùng chúng ta dây dưa.”
Hiên Viên Thương Tử không thèm để tâm nhún nhún vai.
“Âm khí nặng thì sao? Dù sao ta cũng không muốn sống từ lâu rồi. Như vậy có lẽ có thể đến Địa phủ của các ngươi sớm một chút để thử xem nó có bộ dáng như thế nào.”
Cái gọi là ‘không nói nửa câu thừa với người không hợp’ đại khái chính là tình hình hiện giờ.
Tiểu Vũ lấy một nắm hạt dưa lên cắn, một bên suy nghĩ, rốt cuộc lão đại tới nơi này để làm gì?
Tiểu Hắc cũng lấy một nắm hạt dưa, một bên cắn, một bên hết nhìn đông lại nhìn tây. Mẹ ơi, đây chính là thanh lâu trong truyền thuyết à! Ta lớn như vậy bây giờ mới lần đầu tiên đi dạo thanh lâu nha! Hắc hắc, nếu Tiểu Bạch biết ta cùng lão Đại đi dạo thanh lâu, hắn nhất định tức đến hộc máu!
Lưu Quang an tĩnh ngồi ở ghế trên, ánh mắt vẫn ngắm Tiểu Vũ. Thấy nàng cầm hạt dưa mà suy tư, lại nghĩ đến làm thế nào để nàng chịu trách nhiệm về lời nói vừa rồi. Hiện tại việc hắn phải làm vẫn là xử lý hết chuyện ở Địa phủ đã, chuyện này đành phải gác lại sau vậy.
… .
Đợi đến khi mọi người ở đây cắn hạt dưa đến khóe miệng co quắp, chương trình quan trọng nhất mới bắt đầu mở màn.
Chỉ thấy trên đại sảnh lầu một trải đầy đài hoa, tú bà tươi cười nâng cao tay, ý bảo mọi ngươi im lặng.
“Các vị đại gia, gần đây chúng ta có một vị cô nương mới, tên là Bạch Nhược, trải qua nhiều phen dạy dỗ, hôm nay liền chính thức bán đấu giá đêm đầu tiên của nàng. Quy củ vẫn như cũ, người đưa ra giá cao nhất sẽ được!”
Tú bà còn chưa dứt lời, chợt nghe dưới đài tràn lên một trận tranh cãi ầm ĩ. Tiểu Vũ ghé đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người tay cầm quạt loạng choạng bước vào đại sảnh. Nhìn kỹ. Hắc! Đúng là đứng đầu tứ đại tài tử Hạ Lưu!
“Ta nói Diêu mụ này! Quy củ này chúng ta đều biết, ngươi không cần nói ra. Mau mời vị cô nương kia lên đài, nếu đủ xinh đẹp, người hẳn là của ta rồi!”
Tú bà cười duyên một tiếng, vẫy tay với các vị khách quan đứng phía dưới đài nói:
“Hạ công tử thật sự nóng vội. Được được được! Ta liền mời cô nương lên cho các ngươi xem!”
Nói xong hướng hạ nhân nháy mắt một cái. Người kia liền gật đầu lui xuống dẫn người đi.
Chưa được một lát, chỉ thấy một vị cô nương áo trắng bị hai người từ phía sau sân khấu dẫn ra. Không gian nhất thời mờ đi khi người bị dẫn tới cạnh đài hoa, biểu tình của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhíu mày, vẻ mặt rất không cam lòng.
Một khắc cuối cùng khi cô nương kia bị mang lên, dưới đài đã không ít người phát ra tiếng than sợ hãi.
Đẹp! Quả thật là đẹp! Mặt tựa phù dung, lông mày như lá liễu, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng không cam chịu, càng làm cho người ta muốn thu phục nàng, chiếm nàng làm của riêng.
Mà ánh mắt đầu tiên của Tiểu Vũ khi nhìn thấy vị cô nương áo trắng đó, trong đầu nàng chợt lóe chút linh quang. Giống như lần trước nhìn thấy Túc Thanh, cái loại cảm giác quen thuộc này, khiến nàng không thể hết hoang mang.
Vị cô nương này?? Tại sao nhìn lại quen mắt đến vậy?
Không hoang mang như Tiểu Vũ, Tiểu Hắc ở một bên rất hoảng hốt hô ra tiếng.
“Mẹ ơi! Quỳnh Hoa Tiên Tử???”