Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 110

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 110

Tiểu Vũ ngồi ở đáy sông, ngơ ngác nhìn người trên cầu. Con mắt trái đỏ ngầu một mảnh.

Lưu Quang đứng ở kia, vẫn là một tay che mắt phải, cứ như vậy đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn mặt nước, không có một động tác nào.

Hắn bất động, Tiểu Vũ cũng chưa từng cử động. Trong lòng vẫn tự lẩm bẩm: “lão Đại, ta ở chỗ này. Tiểu Vũ ở chỗ này.”

Nước sông Vong Xuyên sinh sôi không ngừng, chậm rãi chảy xuôi.

Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong đầu hiện ra một cảm giác lạnh lẽo, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.

Lấy lại tinh thần, dùng sức lắc đầu. Hai tay nắm tảng đá không khỏi lại tăng lên lực đạo.

“Không thể quên, không thể quên!”

……

Cô gái tên gọi Tiểu Cẩn mới vừa rồi kia chẳng biết lúc nào lại tới bên cạnh nàng. Nhìn thấy bộ dáng giờ phút này của Tiểu Vũ, không khỏi thở dài lắc đầu một cái. Kéo vạt áo dài, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.

Mới vừa ngồi xổm người xuống, chỉ thấy thân thể Tiểu Vũ nghiêng một cái, ngã vào trong ngực của nàng.

Tiểu Cẩn kịp thời ôm lấy nàng, ôm nàng vào ngực. Nhẹ nhàng ở trên lưng nàng vỗ vỗ, như nỉ non, như khẽ thở dài: “Tội gì kiên trì như vậy? Quên thôi. Quên tất cả thống khổ cùng đau thương, quên tất cả thị phi hỗn loạn.”

Tiểu Vũ ở trong lòng Tiểu Cẩn nhắm hai mắt thật chặt. Nàng mới vừa rồi chỉ cảm thấy một hồi lạnh lẽo thấu xương, đang lúc không chèo chống ngã gục một cái. Giờ phút này trong đầu trống rỗng, bên tai chỉ nghe truyền đến thanh âm đứt quảng của Tiểu Cẩn.

“Thiên nhược hữu tình ngày cũng lão, ý là ông trời nếu có tình ý, cũng sẽ bởi vì bi thương mà già yếu. Nhưng người nào đã từng thấy qua ông trời già yếu? Đây không đã nói rõ ràng, nó là vô tình. Đều nói thần tiên từ nhỏ phổ độ chúng sanh, kì thực người cần phổ độ, thật ra chính là bọn hắn!”

Đưa tay mơn ʈrớɲ lông mày nhíu chặt của Tiểu Vũ, ánh mắt Tiểu Cẩn ấm áp. Đôi môi khẽ mở, uyển chuyển ngâm.

Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già.

Chàng hận ta sinh trễ, ta hận chàng sinh sớm.

Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già.

Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày vui cùng chàng.

Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.

Ta cách chàng chân trời, chàng xa ta góc bể.

Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.

Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm đậu cỏ thơm.

Tiểu Vũ tỉnh lại thì thần sắc không còn mê mang nữa.

Nàng ngơ ngác nhìn lên người ngồi mỉm cười trước mắt, há miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi? ……”

Cô gái nở nụ cười ấm áp, “Ta tên là Tiểu Cẩn.”

Thần sắc Tiểu Vũ ngớ ngẩn, ngay sau đó gật gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ được ngươi. Ngươi đã nói, ngươi không phải là hà bá.”

Tiểu Cẩn cười như hoa, không nói gì tiếp.

Chợt, Tiểu Vũ từ trong ngực Tiểu Cẩn ngồi dậy. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn quanh, một cái, liền nhìn thấy nam tử áo đen đứng ở trên cầu.

Vừa định mở miệng kêu gì đó, liền trong một giây kế tiếp, ngây ngẩn cả người.

Nhíu mày, như đang cố gắng suy tư cái gì. Sau một lúc lâu, cuối cùng nghi ngờ nghiêng mặt sang bên, nhìn Tiểu Cẩn nói: “Hắn? Hắn là ai?”

Trong lòng cảm giác mình nên biết người kia, bằng không cũng sẽ không ngay đầu tiên nhìn thấy lại có cảm giác quen thuộc. Nhưng trong óc trống rỗng, một chút cũng không nhớ hắn rốt cuộc là ai, đã gặp qua ở nơi nào? Tên gọi là gì?

Tiểu Cẩn vẫn như cũ mỉm cười, chẳng qua trong ánh mắt lộ ra chút bi thương nhàn nhạt.

Nàng đưa tay lên trước, kéo hai tay Tiểu Vũ qua. Động tác này làm cho Tiểu Vũ chợt phát hiện, trong tay nàng đang nắm thật chặt một tảng đá.

Tiểu Cẩn không nói tiếng nào, đưa tay chỉ một vết khắc nhàn nhạt trên tảng đá kia. Đó là dấu móng tay mài ra.

Tiểu Vũ khó hiểu nhìn, mở miệng nhẹ nhàng nói thầm.

“Lưu Quang? ……”

……

Trước kia Lưu Quang thường hù dọa Tiểu Vũ, nói nàng nếu còn hồ nháo, tái phạm nữa …, liền đem nàng ném vào Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá.

Tiểu Vũ vốn đối với nước có chút sợ hãi, bởi vì khi còn sống nằm mộng thấy bị chết đuối. Còn nữa, nàng cũng không biết trong sông Vong Xuyên chảy xiết rốt cuộc có cái gì? Thật có các loại cá mập, cá sấu? Còn sẽ có rất nhiều linh hồn hung ác không độ hóa được sẽ chợt từ trong nước kéo người xuống…?

Cho nên khi ở địa phủ nàng thường hay bị trêu chọc, nhất là Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch. Sẽ thường lấy chuyện này cùng nàng nói giỡn. Nói nàng nếu giễu cợt bọn họ là “tiểu bạch kiểm” hay “Hắc Thán đầu”, liền cùng nhau ném nàng xuống sông cho bơi lội.

Vậy mà xem ra hôm nay, Tiểu Vũ rốt cuộc đã biết bên trong Vong Xuyên Hà này là cái dạng gì rồi.

Không có cá mập, cũng không có cá sấu. Nước sông trong suốt một mảnh, không nhìn thấy bóng dáng một con cá.

Không có linh hồn hung ác, cũng không có oan hồn. Chỉ có một ít lũ du đãng khắp nơi, những người si tình bị mất trí nhớ.

Có người đứng ở một ngóc ngách, có kẻ vẻ mặt ngốc trệ đi tới đi lui. Nàng còn từng nhiệt tâm kéo qua một vị, muốn cùng hắn tán gẫu nói chuyện cuộc sống một chút …. Ai biết vị kia căn bản không để ý nàng, tựa như con rối bị người thao túng, chỉ biết đi tới đi lui, không biết gì khác.

Tiểu Vũ lúc mới đầu thấy đáy sông có chút hồn phách thì không khỏi sợ hết hồn. Sau lại được Tiểu Cẩn giải thích, nàng mới hiểu được. Thì ra những người này không muốn uống canh Mạnh bà, sau đó bị ném xuống đây. Hôm nay trí nhớ đã mất, đã sớm không nhớ rõ ban đầu chấp nhất như vậy đến tột cùng là vì người phương nào.

So sánh với những cái xác không hồn này, Tiểu Cẩn coi như là người duy nhất có thể qua lại. Ngay cả chính nàng cũng không biết đây là vì sao, hoặc giả đúng theo lời Tiểu Vũ nói, đời trước của nàng thật sự là hà bá.

Tiểu Vũ từng cố nhớ lại, nàng tại sao đến nơi này? Giống như không phải vì không muốn uống canh Mạnh bà, mà là bị người đẩy xuống đây?

Trong đầu tựa hồ có một đoạn ký ức, nhưng lại mơ hồ không rõ. Nàng trời sanh là một người lười, không nghĩ ra liền dứt khoát không nghĩ nữa.

Sau đó nàng cũng đã hỏi Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn là vì chuyện gì mà bị ném xuống sông? Cũng là không muốn uống canh Mạnh bà sao? Tiểu Cẩn lắc đầu một cái, nói nàng đã sớm không nhớ rõ. Chẳng qua là trong lòng cảm giác có một người, là nàng đến chết cũng không muốn quên. Cho nên lúc ban đầu mới có thể chấp nhất như vậy, tình nguyện lựa chọn nhảy xuống Vong Xuyên cũng không nguyện quên đi hắn.

Có điều thật là mỉa mai, nàng hiện tại ngay cả người kia, cũng không biết là người nào. Diện mạo, tên tuổi, đã sớm quên mất không còn một mống.

…….

Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Vũ theo tiểu Cẩn mà quen thuộc hoàn cảnh đáy sông. Nàng nói cho Tiểu Vũ, cả đáy sông Vong Xuyên, chỉ có hai người bọn họ có thể tự nhiên nói chuyện. Những người khác trải qua nước sông Vong Xuyên cọ rửa, sau đó đã mất tất cả. Cho nên mới như Tiểu Vũ nhìn thấy, tựa những con rối hình người. Mà nàng ban đầu nhìn thấy Tiểu Vũ thì chủ động nói chuyện với nàng, cũng là tò mò rốt cuộc có thể có một người giống như nàng.

Tiểu Cẩn bình thường không phải người thích nói chuyện, Tiểu Vũ hỏi nàng một câu, nàng đáp một câu. Thỉnh thoảng đáp không được, nói nàng đã quên mất. Tiểu Vũ rỗi rãnh nhàm chán, ngồi ở đống cát đen nhìn lên Cầu Nại Hà mà ngẩn người.

Hai ngày trước, nàng còn có thể thấy nam nhân áo đen đứng ở đó. Nhưng kể từ ngày hôm qua, không còn thấy hắn nữa. Tiểu Vũ trong lòng có chút ngạc nhiên “hắn đi rồi hả?” Nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể tò mò mà thôi, dù sao nàng bị vây ở đáy sông, cũng không đi được.

……

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất