Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối » Phần 107

Diêm Vương Phúc Hắc – Vương Phi Gây Rối

Phần 107

Lưu Quang vươn tay, vừa định đặt xuống một quân đen, bỗng thấy mắt trái một mảnh nóng rực.

Có thể kết giới không bị phá hư, bởi lúc hắn đi, Tiểu Vũ cam đoan với hắn sẽ không rời khỏi kết giới nửa bước. Cho nên, Lưu Quang tự nhiên đem kết quả trở thành nha đầu Tiểu Vũ kia đang nhớ tới hắn.

Nghĩ vậy khóe miệng không khỏi giơ lên, duỗi tay khẽ xoa xoa mắt trái, đồng tử vốn đỏ rực lập tức khôi phục lại màu đen.

Lưu Quang hạ xuống quân cờ, lại ngẩng mắt nhìn lên Nguyệt lão thần sắc đang rối rắm, cười đắc ý.

“ Thế nào? Nguyệt lão đầu, ta khuyên ngươi hay là ngoan ngoãn nhận thua đi.”

Vương Mẫu ngồi một bên xem cờ, nghe thấy vậy cũng cao hứng cười cười.

Nguyệt lão đang cúi đầu nghiên cứu tình thế của ván cờ, lắc đầu vẫy tay một cái:

“Không, không được! Ta sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy! Cho ta thời gian cẩn thận suy nghĩ!”

Địa phủ.

Vốn dĩ phòng khách tráng lệ, nay chỉ còn là một mảnh bừa bãi.

Từ phòng ra ngoài, không ít Quỷ Soa nằm la liệt trên đường.

Ngoài cửa một gian phòng khác, chỉ thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn một thân áo giáp bạc, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao uy phong lẫm liệt đứng thẳng. Trước mặt hắn là Tiểu Bạch, Tiểu Thôi không địch nổi đã ngã xuống, Chung Quỳ nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt một mảnh xanh tím.

Loảng xoảng. Thiên Sư lệnh bài rơi xuống. Cuối cùng hai chân cũng không chống đỡ được, Chung Quỳ mất hết khí lực. Vốn định đứng lên lại không gượng nổi, ngã thật mạnh trở lại mặt đất.

A !

Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn bọn họ từng người ngã xuống. Thật không biết tự lượng sức mình!

Xoay người, hắn đang suy nghĩ chưa biết làm cách nào phá hủy kết giới, đem nha đầu kia nhanh chóng bắt được. Đột nhiên, tròng mắt vừa chuyển, trong lòng nhảy lên một mưu kế.

Hắn tiến lên phía trước dẫm mạnh lên lưng Chung Quỳ, đối mặt với kết giới kêu to:

“Nha đầu! Ta với ngươi không thù không oán, chỉ là vận số của ngươi không tốt, vô tình nhận sai chủ nhân. Lưu Quang đối với ngươi động tình, đó là phạm tội lớn! Đáng tiếc mệnh hắn tốt, Thượng đế tha không trách tội hắn, bởi vậy người hy sinh chỉ có thể là ngươi. Ngươi muốn trách thì chỉ có thể trách lão Đại của ngươi, là hắn cố tình nhìn trúng ngươi!”

Tiêu Vũ ngồi xổm bên tường, tay tuy bịt kín lỗ tai, nhưng lời Dương Tiễn nói nàng nghe được rõ ràng.

“Ngươi cùng chủ nhân sai lầm, nhưng cũng nên nghĩ tới tình nghĩa với đám Quỷ Soa này đi. Bọn họ liều mạng như vậy chỉ để bảo vệ một mình ngươi, xem ra bọn họ rất yêu thương ngươi. Tin rằng ngươi cũng không đành lòng nhìn thấy bọn họ chịu khổ thêm nữa?”

Mấy người Chung Quỳ đều đã hôn mê, Tiểu Thôi nghe thấy Nhị Lang Thần nói như vậy, đã đoán ra ý đồ của hắn, không khỏi dùng hết khí lực hô :

“Tiểu Vũ, không nên nghe tên chó này nói nhảm. Không cần để ý đến hắn. Trăm ngàn lần không thể đi ra!”

Đang nói, tên Thiên binh ở gần đó lập tức đạp Tiểu Thôi một cước, Tiểu Thôi bị đau, trong thời gian ngắn không nói được lời nào nữa.

Nhị Lang Thần liếc nhìn Tiểu Thôi, liền nói tiếp:

“Ngươi hãy nghe cho kỹ! Nếu giờ phút này ngươi ngoan ngoãn đi ra, ta sẽ không so đo chuyện bọn người Chung Quỳ dám làm trái thiên mệnh. Sau khi xử trí ngươi, ta cũng sẽ không làm khó bọn họ, lập tức dẫn người về Thiên đình phục mệnh. Nhưng nếu ngươi nhẫn tâm xem như không thấy, chỉ xem trọng sự sống chết của bản thân, vậy ngươi cứ trốn trong kết giới, chỉ là ta sẽ không cẩn thận tùy tiện giết vài tên Quỷ Soa cho hả giận.

Sau này nếu Thượng Đế có truy cứu, ta sẽ nói bọn họ kháng lệnh, lại ra tay trước, tin rằng ngài sẽ không hỏi tội ta.”

“Hỗn đản !”

Tiểu Bạch phẫn nộ mắng to.

“Ngươi thật sự là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Cầm thú! Súc sinh!”

Vừa mở miệng, Thiên binh ở bên cạnh đã đạp ra một cước, Tiểu Bạch nắm chặt quyền, vẫn chửi ầm lên.

“Tiểu Vũ, ngươi trăm ngàn lần đừng nghe hắn nói bậy! không được đi ra! Tuỵệt đối không thể ra!”

Tiểu Bạch dùng hết khí lực hô to, tên Thiên binh tức giận, đạp một cước thật mạnh, khí lực quá lớn khiến Tiểu Bạch hôn mê bất tỉnh.

Dương Tiễn cũng có mấy phần không kiên nhẫn, chân dẫm trên lưng Chung Quỳ không khỏi tăng thêm vài phần sức.

“Ta không có nhiều hứng thú để ở đây tiêu hao cùng các người. Nha đầu, ngươi nghe cho kỹ, ta đếm ba tiếng! Nếu ngươi không ra, trước tiên ta giết Hắc Bạch Vô Thường! Sau đó giết Thôi Phán Quan! Chung Quỳ vốn có chút địa vị, bất quá hắn không nghe lời ta, nên ta chỉ chặt đi chân tay của hắn! Nếu ngươi không tin, cứ việc trốn ở bên trong không ra, thử xem ta có cái năng lực kia không!”

Vừa dứt lời, hắn cũng không cho thời gian suy nghĩ, bắt đầu mở miệng đếm.

Chẳng qua vừa mới đếm đến số 1, phía bên trong liền có động tĩnh.

Cửa chuyển động, bắt đầu mở ra.

Một cô gái áo hồng chân trần bước ra, nhìn mọi người trước mắt, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt.

Chung Quỳ vốn thiếρ trên mặt đất, nhắm mắt tuyệt vọng hô:

“Nha đầu, đừng đi ra! Không cần đi ra! Không thể đi ra!.”

Tiểu Vũ khẽ cười, hốc mắt đỏ ửng, ngẩng mặt nhìn Nhị Lang Thần, thản nhiên nói:

“Ngươi thả bọn họ, ta đi với ngươi.”

Khi nói, chân bước một bước, đi ra khỏi phòng.

Dương Tiễn quyết định rất nhanh, đá văng Chung Quỳ, lắc mình một cái chụp lấy bả vai Tiểu Vũ.

Tiểu Bạch thấy thế, trong lòng biết xong rồi, vô lực cúi đầu. Cảm giác bất lực này thật sự làm bọn họ phẫn uất không thôi, uổng phí bọn họ cố gắng hết sức, kết quả vẫn không bảo vệ được nha đầu này! Thật đáng chết!

Trong giây lát, một đạo bóng đen đánh tới Nhị Lang Thần. Dương Tiễn kéo Tiểu Vũ qua một bên, nhấc chân dùng sức đá tới. Thân mình Tiểu Hắc như diều đứt dây, thẳng tắp ngã xuống. Dương Tiễn còn muốn tiến lên đá thêm mấy cước nữa, lại bị Tiểu Vũ che ở trước mặt, phẫn nộ nói:

“Không được đánh hắn! Ngươi đã đáp ứng ta, không thể tổn thương đến bọn họ!”

Dương Tiễn nao nao, hiển nhiên không nghĩ tới nha đầu này thoạt nhìn thì bình thường mà lá gan lại không nhỏ.

Thôi, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ dây dưa nhiều chuyện, trước mắt phục mệnh, nhanh đem nha đầu này về Thiên Đình xử trí.

“Đường đi ở Địa phủ ngươi hẳn là quen thuộc hơn ta? Cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên, ngươi dẫn đường đi !”

Dương Tiễn lạnh giọng mở miệng thúc giục Tiểu Vũ, ý bảo nàng đi trước đẫn đường.

Tiểu Vũ ngước mắt nhìn Chung Quỳ, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cùng với Tiểu Thôi, lại nhìn về phía Sinh Tử Môn,

Nơi đó thủy chung không xuất hiện bóng dáng nàng chờ đợi. Nàng đã đáp ứng hắn, sẽ ngoan ngoãn chờ hắn trở về. Trong lòng nàng còn có nhiều lời nói mà nàng chưa kịp nói cùng hắn.

Đồng tử mắt bên trái sớm khôi phục màu đen, vì sao nàng cầu cứu hắn, hắn lại chưa trở về? không phải đã nói sao? Nếu nàng gặp nguy hiểm, hắn sẽ xuất hiện trước tiên. Vì sao còn chưa trở lại?

Cúi đầu, nàng nghe lời đi về phía cầu Nại Hà, đám người Dương Tiễn đi ngay phía sau.

Trong lòng Tiểu Vũ vẫn chờ đợi, nàng vẫn còn hi vọng. Chờ Lưu Quang trở về, hi vọng nàng không phải nhảy xuống sông Vong Xuyên, nàng sợ, nước rất lạnh, nàng sợ hãi…

Đồng tử màu đen chuyển biến, mắt phải dần dần chuyển sang đỏ thẫm.

Bên cầu Nại Hà, một đạo bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Đó là Mạnh Bà, từ khi Dương Tiễn xông vào Địa phủ, nàng liền trốn sau Tam Sinh thạch. Giờ phút này, mặt mũi nàng u sầu, nhìn Tiểu Vũ bị dẫn đi, trong lòng không khỏi lo lắng. Lưu Quang đến bây giờ còn chưa trở về, nhất định là bị người giữ chân. Mạnh bà âm thầm cắn răng thừa dịp chưa bị phát hiện, lẻn ra khỏi Sinh Tử Môn, chạy lên Thiên Giới báo tin.

Phải nhanh chóng báo tin cho Lưu Quang, nếu không hết thảy đều không kịp.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất