Đợi Mạc Thanh Cốc ý thức được bản thân hình như đã chọc phải người không nên chọc thì đã là sáng ngày hôm sau. Nguyên ngày hôm qua, hắn nhảy lên nhảy xuống sau núi Võ Đang, phát huy Thê Vân Túng [3] sở trường của phái Võ Đang tới cực độ, đáng tiếc một con khỉ cũng không đụng vào được. May mà lúc nhá nhem tối, Ân Lê Đình lên núi tìm hắn, nói với hắn khỉ từ từ tìm cũng được, Lộ Dao không cần gấp hắn mới thở ra.
Nhưng sáng sớm nay, hắn chui trong bếp sắc thuốc cho tam sư huynh theo căn dặn của Lộ Dao. Vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ khổ là mùi thuốc mà Lộ Dao kê, đơn giản có thể dùng mấy chữ “người thần căm phẫn” để hình dung, vừa chua vừa chát, mùi tanh nồng nặc, cứ như cơm canh dư thừa để ôi thiu ngâm nước cả nửa tháng ấy, còn loáng thoáng kèm theo mùi hôi thối kỳ quặc. Siêu thuốc này hun cho toàn bộ đầu bếp người làm trong nhà bếp bịt mũi chạy ra ngoài. Mạc Thanh Cốc cũng không tài nào chịu nổi cái mùi này, khổ nỗi Lộ Dao dặn đi dặn lại nói lúc sắc thuốc này thì mức lửa quan trọng nhất, mạnh hay yếu đi một chút cũng làm giảm hiệu lực của thuốc, nhất định bắt Mạc Thanh Cốc phải canh chừng mới được. Thế là, dưới ánh mắt đồng tình vô hạn của mười mấy đầu bếp, Mạc Thanh Cốc kiên quyết không do dự bịt mũi, kiên trì ngồi xổm trước lò thuốc, im lặng lẩm nhẩm yếu quyết Võ Đang Cửu Dương công, lấy đó kháng cự mùi vị khiến người ta muốn ói sạch cơm tối ngày hôm trước.
Lúc tụng Võ Đang Cửu Dương công đến lần thứ mười lăm, ba chén nước rốt cuộc cũng sắc còn một chén. Mạc Thanh Cốc thở một hơi thật dài, bất chấp phỏng tay, vội vàng bê chén thuốc đã rót thi triển khinh công thoát khỏi nhà bếp như địa ngục trần gian đầy cái mùi không chịu nổi này, chạy ào đến phòng Du Đại Nham.
Vào phòng lại thấy Lộ Dao lấy đồ ăn nhà bếp nhỏ đã chuẩn bị riêng cho Du Đại Nham ra, thấy Mạc Thanh Cốc đến thì cười rất vui vẻ: “Mạc thất hiệp, thuốc sắc thế nào rồi? Có canh chừng từ đầu tới cuối không?” Mạc Thanh Cốc vội gật đầu: “Đều làm theo lời dặn của Lộ Dao, một chút cũng không thiếu.” Lộ Dao quan sát chén thuốc một chút, hít hít mũi ngửi vài cái, gật đầu, “Công phu sắc thuốc của Mạc thất hiệp không tệ nha! Như vậy ta yên tâm rồi. Từ giờ mấy tháng này phải phiền Mạc thất hiệp sắc thuốc rồi, giao cho các đạo đồng ta không yên tâm.”
Một câu khiến Mạc Thanh Cốc nhớ đến mùi vị trong nhà bếp, hai chân bắt đầu nhũn ra. Liếc mắt lại thấy tam sư huynh Du Đại Nham nhìn mình có vẻ kì quặc, “Thất đệ, mũi đệ sao thế?”
Mạc Thanh Cốc sờ thử mới phát hiện lúc nãy sắc thuốc hắn dùng hai miếng vải nhét mũi còn chưa tháo ra, vội vàng tháo xuống, đưa thuốc cho thị đồng của Du Đại Nham, “Tam sư huynh, thuốc.” Trong lòng Mạc Thanh Cốc không khỏi hết sức đồng tình với tam sư huynh nhà mình. Mùi này, đừng nói là uống, để mình ngửi thêm lần nữa, mình cũng ói ra hết. Lại thấy Du Đại Nham tỉnh bơ uống từng ngụm một, lập tức bội phục vô cùng, cảm thấy nghị lực của tam sư huynh quả nhiên mạnh mẽ, dũng cảm hết sức.
Lộ Dao nhìn thấy vẻ mặt Mạc Thanh Cốc biến hóa đủ kiểu chỉ trong nháy mắt, ráng nhịn cười. Phải biết thuốc này lúc sắc, đang nóng nên mùi vị cực kỳ khó ngửi. Nhưng chỉ cần để nguội một lát là mùi lập tức tản đi. Mà lúc này Mạc Thanh Cốc phỏng chừng đã sợ, nín thở ép khí, sợ ngửi mùi lần nữa nên không biết.
Du Đại Nham uống hết chén thuốc, Lộ Dao đã bày đồ ăn xong. Du Đại Nham thấy trên bàn có hai cái chén hai đôi đũa, nghe Lộ Dao hỏi: “Mạc thất hiệp ăn sáng chưa?”
Mạc Thanh Cốc lắc đầu, “Chưa ăn.” Nói chơi không à, ăn rồi thì sắc thuốc một hồi cũng ói ra hết tám phần.
Lộ Dao mím môi cười: “Vậy Mạc thất hiệp cùng ăn với tam sư huynh của ngươi đi, vừa vặn ở đây có phần cho hai người ăn.”
Theo bản năng, Mạc Thanh Cốc có cảm giác ở chỗ này hình như càng nguy hiểm hơn. Song nhớ tới lời dặn của đại sư huynh ngày hôm qua bèn ngồi xuống, tính tán gẫu với tam sư huynh một hồi. Cúi đầu nhìn, phát hiện đồ ăn không kém. Một dĩa đậu hủ sốt hành, một chén trứng luộc, còn thêm một chén cháo nấu cực nhừ nữa. Mạc Thanh Cốc vừa trò chuyện với sư huynh vừa nuốt một muỗng cháo. Còn chưa kịp nuốt xuống liền cảm thấy mùi vị cháo này cực kỳ quái lạ, đắng khét không nói còn có mùi gần giống với mùi thuốc ban nãy. Miếng cháo này nuốt thì không nuốt được mà cũng không thể phun ra trước mặt tam sư huynh, trong lòng âm thầm kêu khổ. Ráng nhịn nửa ngày, thấy Du Đại Nham vẫn ăn bình thường không có gì lạ, bèn ráng dằn xuống, miễn cưỡng nuốt cháo. Nuốt xong một ngụm, vội vàng gắp đậu hủ tính mượn nó ép mùi vị kia xuống ai ngờ đậu hủ này chẳng những không cho muối còn đắng đến nỗi đầu lưỡi tê rần.
“Mạc thất hiệp, cháo với đậu hủ này ta chưng cách thủy với thuốc lâu lắm, mùi vị thế nào?”
Đầu lưỡi Mạc Thanh Cốc tê dại, nhất thời không nói được lời nào, chỉ biết trơ mắt nhìn Lộ Dao.
Du Đại Nham lại khen: “Lộ cô nương y thuật cao minh, tài nghệ nấu nướng càng giỏi.”
Lúc này Mạc Thanh Cốc có phần sợ hãi nhìn Du Đại Nham, hoài nghi có khi nào trừ tay chân ra, cả lưỡi của sư huynh cũng bị thương luôn rồi không. Nhưng bộ dạng Du Đại Nham nghiêm túc như thế, nhìn không giống như giả vờ. Bất kể thế nào, chén cháo này thật tình không thể nuốt nổi. Lại nghe Lộ Dao nói: “Mạc thất hiệp, hôm qua lúc quy ước mấy điều kia ngươi cũng có ở đó mà, ăn gì, ăn nhiều hay ít đều do ta quyết định. Mấy thứ này, Du tam hiệp không thể để dư, ngươi thân là sư đệ không thể có ngoại lệ chứ? Mọi người đều không phải con nít à nha!”
Một câu, rốt cuộc khiến Mạc Thanh Cốc biết được cảnh ngộ hôm nay toàn là vì một câu nói của mình ngày hôm qua mà ra. Tức thì rầu rĩ hết chỗ nói, lại không phản bác được nửa câu. Dưới ánh mắt nheo lại của Lộ Dao, bất chấp khổ sở, lấy hết dũng khí dùng tốc độ như gió cuốn mây tan ăn xong mấy món đó. Cáo lỗi với sư huynh Du Đại Nham xong, thụt lùi ra khỏi phòng, quyết định cách xa nơi nguy hiểm. Lúc ra cửa còn nghe Lộ Dao ở đằng sau bồi thêm một câu: “Mạc thất hiệp, nhớ sắc thuốc buổi trưa, còn nữa, con khỉ.”
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của sư đệ nhà mình, Lộ Dao thì cười nghiêng ngả, Du Đại Nham cũng không nhịn được cười phá lên. Vừa rồi trước khi Mạc Thanh Cốc đến, Lộ Dao đã lẳng lặng dặn chàng trong đồ ăn sáng có bỏ thuốc ích khí bổ huyết, mùi không dễ ăn. Còn nói nếu Mạc Thanh Cốc tới ăn cùng chàng, lúc ăn gì thì gì chàng nhất định phải giả vờ như không có chuyện gì. Tuy Du Đại Nham không hiểu nhưng vẫn đồng ý. Chỉ là không ngờ Mạc Thanh Cốc sẽ bị chỉnh thê thảm như vậy.
“Lộ cô nương, thất đệ ta trước giờ nói năng bỗ bã, đắc tội Lộ cô nương, Đại Nham nhận lỗi với cô nương trước.” Thật sự hơi tội nghiệp sư đệ, Du Đại Nham nói với Lộ Dao.
Lộ Dao phẩy tay, “Được rồi được rồi, chỉ đùa chút thôi, ta không so đo mấy cái này đâu. Có điều cũng phải nói lại, Du tam hiệp trêu chọc sư đệ như thế, hình như cũng rất có nghề nha!” Có thể giả vờ điềm nhiên như không ăn mà không để lộ, đúng là định lực không tầm thường.
Năm đó, mấy vị sư đệ sau chàng lên núi bái sư đều là chàng nhìn họ lớn lên. Từ nhỏ đã ở chung một chỗ, tình cảm tự nhiên không cần nhắc tới. Hôm nay nghe câu nói của Lộ Dao, nhớ tới nhiều năm trước, Trương Thúy Sơn, Ân Lê Đình đều còn nhỏ, Mạc Thanh Cốc lúc ấy còn chưa nhập môn. Khi xưa quang cảnh nhộn nhịp, hôm nay phó mặc ba ngàn sông nước [4], Trương Thúy Sơn không biết tung tích đã nhiều năm, không khỏi thở dài khe khẽ.
Lộ Dao như nhìn thấu suy nghĩ của Du Đại Nham, nói: “Du tam hiệp đừng thở dài nữa. Năm tháng thoi đưa, tuổi xuân một đi không trở lại, có điều không phải các sư đệ có tiến bộ rồi sao? Đợi thương thế Du tam hiệp tốt lên, sư huynh đệ lại dắt tay nhau hành tẩu giang hồ, đến chừng đó lại cùng dựng nên quang cảnh hào hùng khác hoàn toàn bất đồng với những tháng năm tuổi trẻ, cần gì thở dài vì hôm nay bị hãm trong phòng ốc sơ sài?”
Du Đại Nham hơi kinh ngạc Lộ Dao có thể nhìn thấu tâm tư mình, nói: “Chỉ đáng tiếc ngũ đệ ta, lúc đó vì tìm ta, đi một lần đến nay bốn năm chưa về, cái này bảo ta… ôi.”
Lộ Dao thu dọn chén đũa vào hộp, nói: “Thế sự biến ảo khó lường, sao Du tam hiệp biết tương lai sẽ không có ngày đoàn tụ chứ? Thay vì ngồi ở đây lo lắng, không bằng cố gắng hồi phục sớm đi tìm tông tích ngũ đệ huynh mới phải.”
Du Đại Nham thấy Lộ Dao cười có chút sâu xa, đáy lòng hơi giật mình. Muốn hỏi thêm thì Lộ Dao đã thu dọn xong, xua tay nói: “Một lát nữa Trương tứ hiệp sẽ tới, cùng đi dạo vài vòng với Du tam hiệp. Nhớ, một canh giờ, không được thiếu, không được làm biếng.” Nói xong đưa hộp cơm cho đạo đồng đứng chờ ở cửa, nghênh ngang đi mất, để lại một mình Du Đại Nham ở trong phòng suy nghĩ đoạn đối thoại của cả hai vừa rồi.
[3] Khinh công độc môn của phái Võ Đang được Kim Dung mô tả trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký
[4] Nguyên gốc câu này là 彼时苒苒物华如今尽付三千江水 (bỉ thì nhiễm nhiễm vật hoa như kim tẫn phó tam thiên giang thủy), theo ss hiểu thì bây giờ không còn như xưa, cảnh còn mà người thay đổi, Du Đại Nham đang than tiếc cho bản thân mình