Ân Lê Đình thi triển khinh công, bồng Lộ Dao từ trên đầu thành chạy một đường về lều ở thành bắc. Lúc này đã quá nửa canh ba, trước mắt tình hình dịch bệnh trong thành đã từ từ ổn định, các đại phu không cần thay phiên điều trị ngày đêm. Cả khu vực không còn đèn đuốc thâu đêm người qua lại như mắc cửi như trước nửa mà một mảnh yên tĩnh.
Ân Lê Đình ôm Lộ Dao về lều nàng, nương ánh trăng nhìn mặt nàng, quả nhiên không thấy dấu vết nửa giọt nước mắt, bỗng dưng lòng chàng giật thót. Chàng vội vàng thu liễm tâm thần, không dám ở lâu, đắp giúp nàng tấm chăn mỏng xong liền quay người đi ra khỏi lều. Vừa khép lại cánh lều, bản năng tập võ nhiều năm khiến chàng lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy dưới ánh trăng, chếch về phía đông nam có một bóng đen lặng im không tiếng động chui ra, khinh công cực kỳ cao minh. Từ khi Ân Lê Đình hành tẩu giang hồ tới nay rất ít nhìn thấy cao thủ thế này. Lòng chàng chùng xuống, ở Tuyền Châu hơn hai tháng thế mà không hay trong thành có nhân vật thế này. Tiếp theo đó, một bóng đen khác truy theo sát gót, khinh công cũng không kém người phía trước, chính là nhị sư huynh Du Liên Châu. Ân Lê Đình siết thanh kiếm trong tay, lập tức động thân đuổi theo.
Ba người phi thân ra khỏi thành Tuyền Châu, sau đó nhắm hướng tây nam chạy tới, kẻ trước người sau chạy hơn mười dặm. Khinh công Ân Lê Đình hơi kém hơn hai người, đợi đuổi tới nơi, phát hiện hai người đã động thủ trên con đường rừng giữa lưng chừng núi rồi. Ân Lê Đình đang định rút kiếm hỗ trợ sư huynh, nhìn mấy khắc lại dừng tay, ấn chuôi kiếm lựa thế chờ phát động, chỉ vì hai người không ra tay liều mạng, ngược lại phần nhiều là thăm dò nhau. Người nọ vóc dáng cao to, che mặt bằng khăn đen, chỉ lộ ra hai con mắt, ánh mắt sáng rực, hiển nhiên tu vi rất cao. Bên này Du Liên Châu ra tay khách sáo, không hề tấn công chính diện, đối phương dường như cũng hàm ơn, thấy chiêu phá chiêu, một tới một lui, chiêu số cao minh lại không có sát khí. Ân Lê Đình nhìn nửa ngày, thấy tuy chiêu thức của Du Liên Châu nho nhã rành mạch, nhưng phát huy sâu sắc hết chỗ tinh xảo kỳ diệu của công phu Võ Đang, còn người kia công lực tương đương với Du Liên Châu, chiêu số đặc biệt nhưng rất lợi hại. Công lực hai người sàn sàn nhau, Ân Lê Đình quan sát một hồi cũng không khỏi cảm thấy đấu rất nhanh nhẹn sảng khoái. Trận tỉ thí kéo dài gần nửa canh giờ, Du Liên Châu ra một chiêu Thuận Thủy Thôi Chu, song chưởng hai người va chạm trực diện, nội lực không nhả, bùm một tiếng người nào người nấy nhảy lùi ra sau. Người nọ ôm quyền nói với Du Liên Châu “Võ Đang Du nhị hiệp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Du Liên Châu hoàn lễ “Không dám. Xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào? Vì sao đêm khuya ra vào thành Tuyền Châu?”
Người nọ không trả lời, quay sang Ân Lê Đình, Ân Lê Đình giữ lễ tiến lên “Tại hạ Võ Đang Ân Lê…” Nói chưa xong liền phát giác kình phong ập thẳng vào ngực. Ân Lê Đình cả kinh, không ngờ đối phương lại đột nhiên hạ sát thủ với mình bèn xuất kiếm trong tay, kề một bên vai, mũi kiếm xoay tròn chắn hết thượng trung hạ ba nơi trên người, chân vận dụng Truy Nguyệt Bộ cấp tốc lui lại. Chiêu này của đối phương phát ra thật sự quá nhanh quá đột ngột, Du Liên Châu lại cách hai người mấy bước, muốn xông lên đã không kịp. Kiếm Ân Lê Đình gặp chuyện không loạn, tay trái vỗ một chiêu Võ Đang Miên chưởng về phía đối phương, ai ngờ chân đối phương triệt thoái ra sau, thu hồi chưởng lực.
“Ân lục hiệp thật gan dạ sáng suốt, kiếm pháp tuyệt lắm! Kình lực kín kẽ, giọt nước không lọt.”
Ân Lê Đình thấy đối phương tựa hồ không có ác ý, bèn chĩa mũi kiếm xuống, ôm quyền nói “Xin hỏi các hạ là?”
Người nọ không đáp, lại nói “Tiểu nha đầu Lộ Dao này tuy rằng chiêu số xảo diệu, nội lực lại không đủ, nếu đụng phải cường địch nhất định chịu thiệt, những mong Ân lục hiệp chiếu cố nhiều hơn.”
Ân Lê Đình không ngờ đối phương lại biết Lộ Dao, hơn nữa giọng điệu dường như khá thân thuộc, không khỏi ngẩn người. Người nọ nói với hai người Du Ân: “Tại hạ ra vô Tuyền Châu không liên quan đến Võ Đang, hai vị không cần làm khó tại hạ.” Nói rồi cười ha hả, thân hình chớp động, nháy mắt biến mất nơi lưng chừng núi.
Ân Lê Đình nhìn sư huynh Du Liên Châu, Du Liên Châu lắc đầu nói “Đừng đuổi. Y đi từ khu lều trú ra, nghe giọng điệu có lẽ là bằng hữu của Lộ cô nương.”
Ân Lê Đình cau mày “Hai tháng nay đệ chưa từng thấy chỗ đó có cao thủ bậc này trú ngụ.”
“Cũng vì thế ta mới đuổi theo tới đây nhưng dường như người này không có ác ý. Quay về hỏi Lộ cô nương thì hơn.”
Ân Lê Đình nhìn đường núi chỗ người kia bỏ đi, quay người cùng Du Liên Châu đi về.
Sư huynh đệ hai người sóng vai mà đi. Du Liên Châu nhìn Ân Lê Đình đi bên cạnh, tuổi tác bảy sư huynh đệ bọn họ chênh lệch khá lớn, khi vị lục sư đệ này lên núi thì chàng đến tuổi nhược quán [40], hành tẩu giang hồ chưa lâu. Bây giờ chỉ chớp mắt, tiểu hài tử tóc trái đào túm vạt áo mình bi bô năm xưa đã trở thành một thanh niên ngọc thụ lâm phong. Với chàng mà nói, mấy sư đệ này tuy là đồng môn sư đệ nhưng lại giống như hài tử của mình. Từ nhỏ Ân Lê Đình đã ngoan ngoãn, so với Mạc Thanh Cốc thì yếu đuối non nớt hơn một chút. Đợi đến trưởng thành, tính tình càng hiền lành lương thiện, lại do dự thiếu quyết đoán, tính tình chân thành đơn thuần, lại không biết cách xử lý chuyện cá nhân. Vì thế mỗi lần hành tẩu giang hồ, mấy vị sư huynh quan tâm chàng nhiều nhất, không phải phương diện võ nghệ, phần nhiều là lúc gặp người gặp việc. Du Đại Nham từng nói qua, nếu tính tình lục đệ thận trọng ôn hòa bằng một phần mười kiếm pháp của đệ ấy thì không cần họ hao tâm như thế.
Nghe Trương Tùng Khê nhắc tới chuyện Ân Lê Đình và Lộ Dao, ban đầu chàng khá kinh ngạc. Vốn dĩ cứ tưởng với cái tính đứng trước mặt thiếu nữ là nói năng không lưu loát của Ân Lê Đình, quá nửa là tính toán như mình đời này không cưới thê tử, chuyên tâm nghiên cứu võ học. Ai mà ngờ theo sư phụ xuống núi một chuyến liền dẫn về một Lộ Dao Lộ cô nương. Từ đó chẳng những tật đỏ mặt càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí còn thêm cái bệnh muốn nói lại thôi, hồn vía lên mây nữa. Vài vị sư huynh đứng bên quan sát, vừa buồn cười vừa sốt ruột, không chịu nổi dáng vẻ chần chừ lưỡng lự của chàng, lúc này mới tìm lý do sai chàng tới Tuyền Châu, chỉ cầu mong cái tính do dự không quyết của chàng giúp chàng tìm được duyên nợ đời mình.
“Lục đệ, hai ngày trước chủ quản Từ đưa cho huynh một phong thư của Phó trang chủ, nói mời ta và đệ mười lăm tháng tám năm nay đến Thu Linh trang một chuyến. Đệ tính thế nào?… Lục đệ? Lục đệ?”
Thấy Ân Lê Đình hãy còn trầm ngâm, Du Liên Châu gõ chàng một cái “Lục đệ? Làm sao thế?”
Một lát Ân Lê Đình mới phát hiện Du Liên Châu kêu chàng “Nhị ca, huynh nói gì?”
Du Liên Châu đáp “Ta hỏi đệ Phó trang chủ Thu Linh trang mời sư huynh đệ chúng ta đến Trung Thu đi Thu Linh trang một chuyến, đệ dự tính thế nào?”
Ân Lê Đình gật đầu “Vâng, chuyện này chủ quản Từ đã nói với đệ rồi, tất nhiên là đệ đồng ý nhưng không biết ý sư huynh thế nào?”
“Trước mắt còn lâu mới đến Trung Thu. Chuyện ở đây xong, đợi đến Phù Điền Thiếu Lâm, sau đó bẩm báo sư phụ, chúng ta đi một chuyến.”
“Nhị ca… đệ muốn…” Ân Lê Đình thoáng tư lự, nói “Lộ Dao vì chuyện dược liệu, đắc tội một số dược thương, mấy ngày trước sát thủ đến hình như vì nguyên do đó. Đệ không yên tâm để Lộ Dao một mình, muốn đưa nàng về Thu Linh trang, có được chăng?”
Du Liên Châu biết chuyện sát thủ ở thành tây mấy ngày trước, nói “Đương nhiên là được. Có điều, lục đệ, Lộ cô nương hành y tứ xứ, thường hay bôn ba bên ngoài, đệ chiếu cố nàng một lúc nhưng sao chiếu cố được cả đời?”
Ân Lê Đình đáp “Đệ cân nhắc rồi. Đối phương là thương nhân dược liệu, chắc hẳn Phó trang chủ sẽ nhúng tay vào. Đến chừng đó nếu đối phương vẫn không chịu bỏ qua, đối phương đã mướn sát thủ, chúng ta dùng thủ đoạn giang hồ thay Lộ Dao giải quyết chuyện này cũng đúng tình hợp lý. Lần này đưa Lộ Dao về Thu Linh trang rồi, đệ sẽ hỏi thử Phó trang chủ cụ thể đầu đuôi sự việc, nếu được, do tiểu đệ xử lý là được.”
Du Liên Châu ngẩn ra, lục đệ xưa nay luôn không biết tính toán cho mình lại có thể cẩn thận tỉ mỉ cân nhắc chuyện này, hơn nữa còn suy nghĩ rất chu đáo, không nghi ngờ gì đã khiến người biết rõ tính tình Ân Lê Đình như chàng có phần sửng sốt. Lại nghe Ân Lê Đình nói “Lộ Dao cả ngày bận tới bận lui, cũng không suy nghĩ mấy chuyện này, phải nghĩ biện pháp giúp nàng mới được.”
Du Liên Châu nghe xong trong lòng cảm thấy buồn cười. Lộ Dao không cân nhắc? Chàng nhớ đến đối sách Lộ Dao nói liên quan đến ngũ đệ Trương Thúy Sơn mà Trương Tùng Khê thuật lại cho chàng, tỉ mỉ kín kẽ mà lợi hại. Thầm than không chừng Lộ Dao sớm đã chuẩn bị một trăm lẻ tám kế đối phó người ta rồi, đệ đệ ngốc nghếch nhà mình mới bắt đầu học cách nhọc lòng lo nghĩ. Có điều ngẫm lại, thầm nhủ như thế cũng tốt, lục đệ hành tẩu giang hồ võ công tuy cao nhưng thêm vài bận đắn đo suy nghĩ thế này vẫn tốt hơn. Bèn nói “Thế cũng tốt, tất cả chờ chúng ta đi Phù Điền Thiếu Lâm xong lại tính tiếp.”
Thực ra lần này Du Liên Châu sai hoàn toàn. Đừng nói một trăm lẻ tám kế sách, một kế Lộ Dao cũng không nghĩ. Chỉ vì theo ý nàng, chuyện này đã giao cho Phó Thu Nhiên xử lý rồi, không cần nàng tốn thời gian công sức. Lại nói, công tác hậu Tuyền Châu đã đủ khiến nàng bận rồi. Mấy ngày nay không có bệnh nhân mới tới nữa, phủ tri châu và Diệu Âm quan ở thành tây mỗi nơi chỉ còn vài chục bệnh, vả lại, mắt thấy tin tức dịch bệnh Tuyền Châu chuyển biến tốt đã lan truyền nhanh chóng. Theo tin Từ Thiên thu được, triều đình đã phái tri châu mới tới Tuyền Châu. Lộ Dao cười lạnh, lúc Tuyền Châu xảy ra chuyện triều đình không nghe không hỏi, phong tỏa thành bỏ mặc sống chết của dân chúng trong thành, rõ ràng không muốn tốn tiền bạc tinh lực chống dịch. Bây giờ thấy không có việc gì liền phái tri châu tân nhiệm tới, nếu lúc ấy tình hình dịch bệnh không bị khống chế, không khéo triều đình dám phái binh mã tới đốt luôn cửa cảng thành trấn trọng yếu này. Vả lại chiến tranh loạn lạc, có thể xây dựng lại được không đều không chắc chắn.
Chỉ là Lộ Dao không phải người hận đời, vấn đề nàng đắn đo càng thực tế hơn. Sau khi sai Từ Thiên nghe ngóng cách làm người của tri châu mới tới, là kẻ tham công loại trừ đồng liêu, các vị đại phu thương lượng một hồi.
Đại phu dám vào thành hành y lúc Tuyền Châu đang ở giai đoạn ác liệt nhất đều không vì hai chữ danh lợi, lại không muốn dây phiền phức vào thân. Vì thế đập bàn quyết định trước mắt bắt đầu lục tục thoái lui là tốt nhất, đỡ phải chọc vào hạng chủ nhân như thế.
Thế nên, ngay ngày đầu tiên thành Tuyền Châu mở cửa, mười đại phu lặng lẽ nối tiếp nhau ra ngoài, do người của Thu Linh trang chờ sẵn ngoài thành hộ tống về nhà. Lộ Dao và mấy đại phu còn lại ở lại thêm mười ngày, một mặt phun rượu thuốc phòng dịch lần cuối, một mặt tiêu hủy lều bạt, dược liệu còn dư tặng cho bá tánh trong thành. Lộ Dao còn bận sắp xếp toàn bộ ghi chép điều trị dịch ác hạch lần này, bao gồm phòng dịch, điều trị, cách châm cứu, dùng thuốc vân vân, bận túi bụi.
Ân Lê Đình không mấy an tâm người động thủ với Du Liên Châu và chàng hôm đó, từng hỏi Lộ Dao có phải lần này có người võ công không kém cùng nàng đến đây không.
Lộ Dao chớp mắt, sực nhớ tuy từ khi vào thành không thấy Phạm Dao xuất hiện lại nhưng quả thật nàng có để cho y một căn lều cùng với quần áo dược vật phòng bệnh bèn gật đầu “Có một người như thế, sao vậy, Ân lục ca gặp y rồi hả?”
Ân Lê Đình gật đầu “Chẳng những gặp rồi, nhị ca và ta đều động thủ với y rồi.”
Lộ Dao tròn mắt “Chuyện lúc nào, sao ta không biết?”
Ân Lê Đình đang định đáp là lúc hai người cúng Cố Nhược Trường trên đầu thành lại đổi ý, sợ Lộ Dao đau lòng nữa, bèn nói “Mấy ngày trước, có một đêm ta quay về lều nhìn thấy y và nhị ca một trước một sau phi thân ra khỏi thành, ta liền đi theo xem thử, sau đó ba người động thủ mấy chiêu. Người đó là ai thế?”
Lộ Dao thoáng trầm ngâm, gật đầu đáp “Thế à… y từng là một bệnh nhân của ta, giao tình không nhạt. Lần này y tới Tuyền Châu có chút việc, ta cản không được y đành để y ở nhờ trong khu lều của đại phu. Chỗ này sạch sẽ hơn nơi khác, đỡ lây ác hạch. Có điều, Ân lục ca, ta không thể nói cho huynh biết y là ai.”
Ân Lê Đình giật mình, nghe Lộ Dao giải thích “Ta biết thân phận y là vì khi chữa trị cho y, y tin tưởng mới nói cho ta biết. Theo quy tắc của đại phu, không thể tiết lộ bí mật của bệnh nhân cho người khác, nên Ân lục ca, xin lỗi huynh. Có điều, ta nghĩ tuy y cũng là người trong võ lâm nhưng chắc là không quan hệ mấy với các huynh đâu.”
Ân Lê Đình nghe xong cũng tiện vặn hỏi “Đã như thế, y lại không có ác ý, đương nhiên ta không hỏi nữa. Lộ Dao, muội đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Dao cười nói “Có điều ba người các huynh đúng là rảnh thật, hôm đó động thủ so chiêu ai lợi hại hơn thế?”
Ân Lê Đình đáp “Công lực nhị ca và y sàn sàn nhau, ta không bằng hai người.”
Lộ Dao cười huơ huơ ngón tay “Ân lục hiệp không cần khiêm tốn, tuổi huynh và hai người họ chênh nhau gần hai mươi, đợi hai mươi năm nữa, nhất định huynh không thua gì họ.”
Ân Lê Đình cũng cười “Cũng mong là thế.”
Lộ Dao vỗ vai chàng “Không sao, bất luận thế nào, so công phu chí ít còn có ta làm đệm lót cho huynh.” Kế đó ngẫm nghĩ, sờ mũi nói “So sánh huynh với ta liệu có vũ nhục tiếng tăm phái Võ Đang của huynh quá không?”
Ân Lê Đình sờ cằm nói “Thật ra, Lộ Dao, luận chiêu thức, chiêu số của muội quả thật không sai. Ta lịch duyệt giang hồ không phong phú bằng các vị sư huynh nhưng đến nhị ca và tứ ca cũng cho rằng chiêu thức của muội kỳ ảo mà đa dạng, chúng ta đều không nhận ra lai lịch, cũng cho rằng đấy tuyệt đối là chiêu số cực cao minh trên giang hồ. Nhưng nội lực của muội thật sự là…”
“Tệ hết chỗ nói hả?” Lộ Dao cười “Có lẽ là ta không có thiên phú về mặt nội công. Sách giảng giải chiêu thức ta đọc còn hiểu được, trên đó đều có tranh vẽ mà. Nhưng sách dạy nội công ta nhìn đúng là phí hơi, đành hiểu được chỗ nào luyện chỗ đó, lại thêm luyện tập bữa đực bữa cái nữa.”
“Đọc sách dạy nội công phí sức? Vì sao không nhờ lệnh sư chỉ dạy?” Ân Lê Đình thắc mắc.
Lộ Dao nhún vai “Ta không có sư phụ. Chút công phu này của ta toàn là tự học thành tài, thế nên chả ra sao. Mấy môn nội công đó cái nào cái nấy đều huyền diệu, ta nhìn là choáng váng.”
Ân Lê Đình tròn mắt ‘Tự học thành tài? Không phải muội nói sư môn muội…” Chàng nhớ rõ rành rành Lộ Dao từng nói chính sảnh sư môn nàng treo một tấm biển trên đề “Phổ Tế Thiên Hạ Bác Ái Thương Sinh”, tám chữ đó từng khiến chàng rung động.
Lộ Dao xua tay “Sư môn ta chỉ truyền thụ y thuật. Võ công này là sau khi ta rời khỏi sư môn, học được ở bên trong một trúc cốc [41]. Vì một cái… ngoài ý muốn, ta phát hiện ở đó không ít y thư rất hay, ngoài ra còn có sách vở ghi chép võ công chiêu thức. Có lẽ nó từng là nơi ở của vị tiền bối tinh thông võ công y thuật nào đó. Chẳng qua ta không nhìn thấy bất cứ ai. Ta ở nơi đó vài năm, y thuật học trọn vẹn, võ công thì ta nhặt nhạnh vài môn nhìn có vẻ dễ chơi học sơ sơ vài phần, không nghiêm túc lắm, kết quả thành cái dạng gà mờ thế này đấy.”
Lộ Dao giải thích một hồi chẳng những không giải đáp được thắc mắc của Ân Lê Đình, ngược lại càng khiến chàng kinh nghi bất định. Ngày đó tại Tử Tiêu cung trên núi Võ Đang, chiêu số Lộ Dao đả bại Viên Nghiệp, người phái Võ Đang đều nhìn rõ mồn một. Tuyệt đối là kiếm pháp tuyệt học với chiêu thức kỳ diệu, chính vì Lộ Dao chỉ có chiêu thức không có nội lực nên giảm bớt uy lực không ít. Nếu là Lộ Dao chỉ học bâng quơ vài ba phần bên ngoài, vậy trọn bộ công phu sẽ kinh người cỡ nào? Hơn nữa đến đại sư huynh Tống Viễn Kiều cũng không nhìn ra lai lịch chiêu thức. Mọi người thật sự khó kết luận.
Lộ Dao thấy Ân Lê Đình cúi đầu suy nghĩ, bỗng dưng vỗ tay nói “Xưa nay không phải Võ Đang các huynh lấy nội công làm chủ sao? Chắc là huynh xem hiểu sách ghi chép giảng giải nội công chứ hả?”
Ân Lê Đình nghe xong nói “Thông thường mà nói thì có thể, làm sao? Muội muốn?…”
Mắt Lộ Dao lóe lên hào hứng “Không bằng chúng ta đến trúc cốc một chuyến, huynh có thể giảng giải giúp ta một chút. Bây giờ ta cũng cảm thấy cái món nội lực này không luyện đàng hoàng không được, ít nhất leo phòng hái thuốc gì đó dễ dàng hơn nhiều.”
Ân Lê Đình nghe mà dở khóc dở cười “Lộ Dao, võ công tâm pháp, nhất là nội công đều là bí kiếp của các môn các phái, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác? Còn kêu người ta giải thích nữa?”
Lộ Dao duỗi cổ, trề môi nói “Có cái gì mà bí với chả mật? Ta thấy không khác y thuật là bao, giữa các đại phu cần trao đổi mài giũa một chút mới nâng cao tài năng được, chưa nghe nói vị đại phu nào truyền thụ một ít phương thuốc kỹ năng châm cứu gia truyền mà không phải thần y hết.”
Ân Lê Đình giật mình. Mỗi lời Lộ Dao nói ra đều kinh người, nghe thì có vẻ hoang đường nhưng cẩn thận ngẫm kỹ lại có mấy phần đạo lý.
Lại nghe Lộ Dao nói “Dù sao trúc cốc kia cũng không giống môn phái gì đó, không tính được. Ân lục ca, huynh đi hay không đây?”
Ân Lê Đình nhìn bộ dạng nhăn mày chống nạnh của Lộ Dao, ngẫm lại nếu nội lực của nàng có thể tăng lên một chút, sau này đụng phải cường địch cũng an toàn hơn một chút bèn gật đầu: “Được, thế thì chờ rảnh rang ta cùng muội đi một chuyến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, khuê nữ nhà ta nội lực không đủ, một nguyên nhân là lười biếng. Đương nhiên một lý do khác là cái gọi là khác ngành như cách một tòa núi. Mấy cái sách ấy tôi đoán người bình thường không ai đọc hiểu được. Nhìn sách giảng nội công trong nguyên tác của bác Kim, tôi cũng không nói được gì ~ nghe sao mà giống như tác phẩm triết học nào đó.
[40] Thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa
[41] Cốc là một chỗ hang, núi lõm vào bên trong. Trúc cốc tức là cốc bên trong trồng trúc.