Tìm mấy con đường cuối cùng nhìn thấy có một con đường đông người hơn những nơi khác, không ít gã sai vặt mặc áo choàng trắng vội vàng ra vào một y quán có vẻ lớn, còn có hai người dùng ván cửa đưa bệnh nhân ra vào. Du Liên Châu cản một người đi đường, chắp tay hỏi “Vị huynh đệ này, đây có phải Thiện Hòa đường không?”
Người nọ gật đầu, chỉ vào hai người mặc áo trắng đằng xa nói “Nếu đại ca muốn khám bệnh nên đến chỗ đó trước, để hai vị đại phu xem trước đã, lấy số, bọn họ sẽ nói cho huynh biết phải đi đâu.”
Ân Lê Đình nhìn về chỗ đó, lại thấy trước mặt hai đại phu có mấy chục người xếp hàng, hình như đều đến khám bệnh. Ngay lúc ấy, một giọng nói hơi khàn từ mé sau cổng chính Thiện Hòa đường vọng ra “Đây là ác hạch xuất huyết! Nhanh lên! Đưa tới phủ châu chỗ Âu Dương đại phu!”
Âm thanh đó, ở cái nơi lộn xộn ầm ỹ này lại rõ ràng một cách kỳ lạ, phảng phất như trong ngày hè đầu óc mụ mị lại có một cơn gió nhẹ cực kỳ mát mẻ thổi qua, nặng nề kich thích đầu óc Ân Lê Đình, khiến chàng gần như không dám tin vào lỗ tai mình nữa. Ân Lê Đình mở to mắt, chỉ cảm thấy hình như cần cổ nặng ngàn cân, cực kỳ chậm rãi quay đầu, muốn nhìn thấy gì đó, lại sợ nhìn thấy này nọ, lòng hết sức giãy dụa nhưng vẫn quay người như cũ. Chỉ thấy dưới ánh tà dương, trên bậc thềm có một dáng người màu trắng đang đứng nơi đó, chân mày chau chặt, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, một tay đỡ một tấm ván được hai sai vặt khiêng, một tay chỉ vào cuối phố “Đừng chạm vào người, để tự tay Âu Dương đại phu đón.” Trong giọng nói khàn khàn mang theo mỏi mệt nhưng lúc này rơi vào tai Ân Lê Đình lại như tiếng trời. Chàng ra sức khống chế cánh tay hơi run run của mình, xông lên mấy bước, ôm choàng lấy người nọ, vui mừng khôn xiết nháy mắt ập lên đầu, tưởng như đang trong mộng, run giọng gọi “Lộ Dao.”
Hôm nay tới phiên Lộ Dao chẩn bệnh ở Thiện Hòa đường. Một bệnh nhân bị ác hạch bình thường diễn biến thành ác hạch xuất huyết, vốn dĩ cần đưa thẳng tới phủ tri châu nhưng vì xuất huyết đầu kỳ, triệu chứng không rõ nên bị lầm là ác hạch bình thường đưa vào Thiện Hòa đường. Lộ Dao khám phát hiện ra, sợ lây nhiễm, vội vàng đích thân đưa ra, chỉ huy mấy hạ nhân lập tức đưa tới chỗ Âu Dương Khiêm ở phủ châu. Ai ngờ bên này vừa đi, nàng còn chưa kịp quay người liền thấy một người xông tới chỗ mình, tốc độ nhanh đến mức nàng không có thời gian phản ứng liền bị ôm chầm lấy. Lộ Dao theo bản năng định vung tay đánh lại, đẩy người nọ ra, lại nghe một giọng nói run rẩy gọi tên mình bên tai “Lộ Dao.” Cánh tay vừa nhấc lên liền tuột xuống, giọng người nọ hết sức quen thuộc, chính là Ân Lê Đình. Lộ Dao không hề ngờ tới Ân Lê Đình lại xuất hiện ở đây lúc này, lại thêm hai tay Ân Lê Đình ôm nàng mơ hồ run rẩy không ngừng, nàng có thể cảm nhận được vui mừng xen lẫn bi thương nơi chàng, nhất thời không nhẫn tâm đẩy chàng ra, lại nhớ tới chuyện Kỷ Hiểu Phù, lòng mềm đi, tháo găng tay xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chàng, mặc chàng ôm sao thì ôm.
Ân Lê Đình ôm chặt Lộ Dao, trong lòng lại cực kỳ bất an, dường như chỉ cần mình hơi lỏng tay, Lộ Dao sẽ biến mất vậy. Chàng càng ôm càng chặt, thì thào gọi từng tiếng một “Lộ Dao, Lộ Dao…” Mỗi lần gọi liền cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng vỗ mình một cái, rất nhẹ rất ngắn nhưng tràn ngập vỗ về. Dưới ánh chiều tà, cảm giác này khiến chàng hết sức yên tâm. Hồi lâu, nghe Lộ Dao trong lòng chàng nói khẽ “Ân lục ca, huynh mà ôm nữa ta không thở nổi đâu. Nếu ta bị siết chết ở đây, e là đại phu trong kia sẽ liều mạng với huynh.”
Hôm nay Ân Lê Đình hết sầu lại vui, giờ nghĩ lại càng kinh hồn bạt vía, nghe Lộ Dao nói chữ “chết”, lập tức biến sắc nói liền “Lộ Dao, muội đừng ăn nói lung tung! Hôm nay, hôm nay…” Nói rồi thả tay ra.
Lộ Dao thở hổn hển, lùi lại một bước, nhìn Ân Lê Đình, phát hiện vành mắt chàng đỏ hoe không khỏi lấy làm lạ. Đang định nói, bỗng dưng sực nhớ ra bất luận thế nào giờ phút này Ân Lê Đình không nên có mặt ở đây mới phải, lập tức nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên quát “Ân Lê Đình! Ta bận váng đầu giờ mới nhớ ra, tại sao huynh ở chỗ này! Chỗ này đang bị ác hạch hoành hành huynh có biết không?! Huynh không cần mạng hả?! Bây giờ người trong thành muốn ra không ra được, huynh còn chui vào đây! Huynh chán sống nên tự tìm rắc rối hả?! Trước khi ta xuống núi nói thế nào?! Nói thế nào hả?! Không được tới Tuyền Châu, không được tới Tuyền Châu! Đến gần cũng không được! Thế mà huynh còn dám vào! Huynh dám xem lời ta như gió thoảng bên tai?! Ân Lê Đình… huynh, huynh! Đầu óc huynh bị lừa đá rồi! Bị cửa kẹp! Bị nhúng nước rồi!” Ngón tay trắng nõn chỉ vào mũi Ân Lê Đình chửi lớn, gương mặt trắng bệch cũng đỏ lên ba phần.
Hiện giờ Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao chỉ cảm thấy dáng vẻ hung dữ vừa dậm chân vừa mắng của nàng bừng bừng sức sống, cách chữ “chết” xa tít tắp, nhất thời phì cười, đuôi mày khóe môi tràn đầy dịu dàng, hạnh phúc. Lộ Dao tức tới bốc khói, mắng như tát nước, thiếu điều thêm quyền cước nữa thôi song Ân Lê Đình cứ mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, dường như nàng đang đấm vào bịch bông, lập tức xì hết hơi vậy. Bấy giờ rốt cuộc chú ý đến, hai ba chục người đứng quanh đó đều đang xem nàng và Ân Lê Đình đóng kịch, than thở trong lòng, lấy tay vỗ trán.
Bấy giờ Du Liên Châu tiến lên một bước ôm quyền nói với nàng “Lộ cô nương, cô đừng trách lục đệ, là gia sư sai ta và lục đệ mang ít dược liệu cho cô, nghĩ chắc cô cần dùng.”
Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu lớn tuổi, không như Ân Lê Đình, Mạc Thanh Cốc tuổi suýt soát Lộ Dao, lại thêm tính nết nghiêm chỉnh cẩn thận, lúc Lộ Dao ở Võ Đang luôn rất tôn kính, thấy Du Liên Châu mở miệng giải vây cho sư đệ, Lộ Dao đành tạm thời bỏ qua cho Ân Lê Đình, thở phì phò, lại hung hăng lườm chàng một cái, lúc này mới quay sang đáp lễ Du Liên Châu “Lộ Dao bái kiến Du nhị ca. Lần này vất vả hai người rồi, chờ chuyện ở đây xong xuôi, Lộ Dao lại lên tạ ơn Trương chân nhân.” Nói xong quay đầu dặn tùy tùng trong Thiện Hòa đường hai câu, sau đó nói với Du Liên Châu và Ân Lê Đình “Chỗ này không tiện nói chuyện, hai người đi theo ta đã.”
Lộ Dao dẫn Du Liên Châu và Ân Lê Đình đến phía bắc thành chỗ các đại phu nghỉ ngơi, để Ân Lê Đình và Du Liên Châu dùng rượu thuốc bôi tay, mặt, lại phun thuốc lên quần áo, bấy giờ mới dẫn hai người vào lều.
Hai người Du Liên Châu, Ân Lê Đình thấy lều bạt không lớn lắm, một cái giường bạt, hai cái rương vừa làm bàn vừa làm ghế, nhét ba người, lại thêm một ít đồ đạc linh tinh, chật cứng.
Lộ Dao rót nước cho hai người, thở dài “Bây giờ tình huống trong thành Tuyền Châu rất xấu, thật tình hai người không nên đến đây lúc này.”
Du Liên Châu hỏi “Trước đó chúng ta nghe nói Tuyền Châu phong thành, chỉ cho vào không cho ra. Tại sao bây giờ vào cũng không được?”
Lộ Dao lắc đầu “Ta cũng không rõ lắm, chắc là triều đình hạ lệnh. Có điều, cấm vào thành cũng tốt, tình huống bây giờ, bớt được chừng nào hay chừng nấy.”
Ân Lê Đình hỏi “Tình hình tệ lắm ư?”
“Trận tệ nhất ta từng gặp. Số người nhiễm bệnh toàn thành vượt quá sáu phần, ngày nào Thiện Hòa đường cũng đón mấy trăm tới cả ngàn bệnh nhân, còn sống chưa tới trăm người. Có điều, huynh đó, Ân lục ca, ban nãy huynh làm sao thế?”
Ân Lê Đình im lặng một lúc, nghĩ lại hôm nay tâm tình hết lên rồi xuống, chậm rãi lấy trong người ra túi thêu có cây bút, nói khẽ “Chúng ta nhảy từ một góc tường thành vào, vừa vào liền thấy một hố sâu đốt xác. Lúc đó ta nhìn thấy thứ này trong cái lều gỗ cạnh hố, nghe lão trượng ở đó nói chủ nhân của cây bút này là đại phu, kêu là Lộ gì đó, bệnh chết rồi. Ta tưởng là muội, nên mới…”
Lộ Dao thấy cây bút, lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ân Lê Đình, áy náy vô cùng, nói nhỏ “Xin lỗi… ta thật sự không biết chuyện đó.”
Ân Lê Đình thở dài “Dù thế nào, muội không sao là tốt rồi.”
Lộ Dao cười khổ, giải thích “Người mất là đại phu Đàm Lộc Trữ. Lúc ấy mỗi ngày tình cảnh đều rất hỗn loạn, hôm đó Lộc Trữ cần dùng bút gấp, ta mới đưa cái này cho huynh ấy mượn. Sau đó bận đến choáng váng đầu óc, hai người đều quên mất. Ôi, sau đó Lộc Trữ bệnh mất… vật này chắc là lúc Tú Trữ sắp xếp di vật không nhận ra, tưởng là của người khác nên bỏ lại chỗ đó.” Than rồi ngẩng đầu, nghiêm túc nói “Hai người nghỉ ngơi một chút ở đây, lập tức quay về, không thể ở lại chỗ này được.”
Ân Lê Đình nghe xong ngẩn ra, liền muốn nói không, lại nghe Du Liên Châu đáp “Cũng tốt, ta và lục đệ còn định đến Phủ Điền Thiếu Lâm một chuyến.”
Lộ Dao nghe xong tức khắc trợn mắt, cơ hồ nhảy dựng lên “Cái gì?! Hai người còn muốn đi Phủ Điền? Bây giờ?”
Du Liên Châu gật đầu “Gia sư có lệnh, ta và lục đệ phải đi Phủ Điền Thiếu Lâm, cảm ơn phương trượng tặng quà mừng thọ cho sư phụ.”
Lúc này Lộ Dao tức suýt nửa nhảy chồm lên, giận dữ mắng “Bây giờ đến Vĩnh An cách xa như thế còn xảy ra chuyện, huống chi Phủ Điền?! Hai người chạy tới Tuyền Châu, sau đó lại nói với ta là muốn đi Phủ Điền? Các người thành tâm muốn nhiễm ác hạch phải không?”
Thấy Du Liên Châu và Ân Lê Đình nhìn mình, Lộ Dao lại bất lực vỗ trán. Bây giờ cả vùng Phúc Kiến e rằng chẳng có chỗ nào yên ổn, nếu để hai người chạy loạn như thế, quá sức nguy hiểm. Cho dù quay về đường cũ cũng phải đi qua Vĩnh An, Đức Hóa, mấy nơi bùng phát ác hạch. Đắn đo nửa ngày, để bọn họ đi không bằng giữ lại Tuyền Châu. Nơi này tuy nguy hiểm nhưng tốt xấu gì cũng có không ít đại phu hữu dụng cùng với thuốc thang đúng bệnh. Vả lại bây giờ chỗ các đại phu ở ngày nào cũng phun rửa rượu thuốc, đồ dùng trong lều đều hấp mỗi ngày, thuốc men dự phòng không thiếu, cả đất Phúc Kiến sợ là không tìm được chỗ nào sạch sẽ an toàn như chỗ này. Thay vì để hai người chạy bậy, chẳng thà giữ ở đây, đích thân mình nhìn chằm chằm mới yên tâm được. Thở dài một tiếng, có phần bất lực nói “Bây giờ hai người khoan đi đâu hết, ở lại đây đã. Doanh trại đại phu này bây giờ chắc là nơi sạch sẽ nhất Phúc Kiến. Nhớ phải hết sức cẩn thận, ta sai người sắc thuốc, mỗi ngày hai người phải uống ba lần, sau đó ra vào đều phải dùng rượu thuốc rửa tay, mặt, ngày nào cũng phải lau rửa toàn thân, quần áo cũng phải thay hết. Dịch bệnh lần này cực kỳ khó giải quyết, nếu hai người nhiễm bệnh ta không có cách nào ăn nói với phái Võ Đang. Phủ Điền, khoan đi đã.”
Vừa rồi Du Liên Châu nói là do Trương Tùng Khê dặn chàng trước lúc xuống núi, nếu Lộ Dao đuổi người thì nói như vậy, tất có tác dụng. Ý của Lộ Dao chính hợp với mong muốn của Ân Lê Đình, vội vàng gật đầu lia lịa. Lúc này lại nghe tiếng gã sai vặt gọi Lộ Dao ngoài lều, Lộ Dao đi ra, quay vào bưng một cái mâm, trên đó có ba bát mì lớn.
“Thời kỳ đặc biệt, không có gì ngon, chịu đựng một chút nhé.” Nói rồi đưa mì cho hai người, lại nói “Ở trong thành này, hai người nhớ tuyệt đối không ăn không uống bừa bãi. Ta sẽ bảo Từ Thiên sắp xếp lều bạt cho hai người, đưa đồ ăn thức uống đến đây mỗi ngày. Bây giờ nguồn nước trong thành đa số đều không sạch sẽ, dính vào không khéo rất dễ lây bệnh.”
Du Liên Châu nghe xong, nhớ tới lúc vào thành toàn bộ hàng quán gần như đóng cửa, căn bản không có khách sạn, vội vàng cảm ơn “Vậy làm phiền Lộ cô nương, hai người chúng ta hết sức cảm thái hậu.”
Lộ Dao cười “Du nhị ca khách sáo thế làm gì? Hai người đưa thuốc tới, ta cần phải bảo đảm hai người bình an vô sự mới phải. Trước mắt hai người tuyệt đối không được đi lung tung, Diệu Âm quan và Thiện Hòa đường ở phía tây thành, phủ tri châu ở phía nam, tốt nhất là cách xa ba nơi đó ra. Đặc biệt là phủ tri châu, toàn là bệnh nhân nặng, một khi lây bệnh sống không quá hai ngày.”
Hai người đều gật đầu. Lộ Dao ăn như rồng cuốn. Trên núi Võ Đang, Ân Lê Đình thường cùng ăn cơm với Lộ Dao, biết xưa nay nàng ăn rất nhanh nhưng nhanh thế này thì lần đầu tiên trông thấy, vội nói “Lộ Dao, muội chậm chút, coi chừng nghẹn.”
Lộ Dao ngẩng mặt lên khỏi bát mì, còn chưa kịp nói đã nghe có tiếng người gọi lớn bên ngoài “Lộ đại phu, Lộ đại phu! Âu Dương đại phu tìm ngài, có đứa bé ba tuổi nhiễm ác hạch xuất huyết đang ở phủ tri châu!”
Lộ Dao vội vàng thả bát mì mới ăn được một hai miếng xuống, thậm chí thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xong, đã lấy găng tay khăn bịt mặt mới đeo vào, cười khổ “Đây là lý do vì sao phải ăn nhanh đấy! Hai người ở trong lều này nghỉ ngơi trước đi đã, đợi lát nữa Từ Thiên sẽ đem đồ dùng tới.” Nói rồi vén lều triển khai khinh công hấp tấp chạy đi.
Ân Lê Đình ngơ ngẩn nhìn bát mì còn chưa ăn được mấy đũa, nửa ngày khẽ mỉm cười. Du Liên Châu ngồi bên thấy sư đệ như thế, tâm tình căng thẳng mấy ngày nay buông xuống, chăm chú ăn mì.
Hai người ăn tối xong theo lời Lộ Dao căn dặn không dám đi đâu. Du Liên Châu nhắm mắt vận công điều tức. Ân Lê Đình lại không tĩnh tâm nổi, ngóng tới ngóng lui không thấy Lộ Dao quay về, cứ một lát lại đi ra ngoài ngó chừng. Cuối cùng, Du Liên Châu nói một câu “Lục đệ, nếu đệ đi ra ngoài, chọc giận Lộ cô nương nhị ca không giúp đệ như hồi nãy đâu” mới dừng lại, ngồi xuống bên cạnh im lặng vận công, điều hòa nội lực hỗn loạn mấy lần trong ngày hôm nay.