Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San » Phần 203

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Phần 203

Hai bên cứ ở thế giằng co, hồi lâu vẫn không ngã ngũ.

Sở Lăng Thường cùng Y Trĩ Tà âm thầm tính toán các khả năng có thể xảy ra, Ổ Giai cùng Đề Nhã thì không dám ho he dù chỉ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dẹp sang một bên quan sát tình hình, còn quản gia Tân Trát thì không ngừng lau mồ hôi trán, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Y Kha lại bước tới, cất tiếng, “Vương gia, ngài làm vậy thực là cố tình làm khó rồi! Hôm nay làm vậy là mệnh lệnh của Thiền Vu, nếu chúng ta xông vào cũng không thể coi là phá vỡ quy củ mà chỉ là phụng mệnh làm việc thôi!”

“Hay cho câu phụng mệnh làm việc! Vậy mà bản vương nhìn thế nào cũng thấy là cố tình gây sự.” Nụ cười lạnh trên môi Hách Liên Ngự Thuấn ngưng lại, biến thành vẻ âm lãnh tột độ, lan tràn tới tận đuôi lông mày của hắn, khiến gương mặt hắn toát ra sát khí đáng sợ.

Gương mặt Y Kha hơi tái đi, lộ rõ chút nao núng.

“Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi. Binh thư hiện đang giấu ở bên trong, ngươi sợ chúng ta lục soát ra nên mới tìm mọi cách cản trở phải không?” Vu Đan xem chừng đã mất kiên nhẫn, thô lỗ lên tiếng.

Một tiếng hừ lạnh lập tức bật ra khỏi khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn, hắn nhìn hai kẻ trước mặt, lạnh băng cất lời, “Các ngươi khẳng định là binh thư đang giấu ở trong đó?”

“Nếu không có, tại sao ngươi lại khẩn trương như vậy?” Vu Đan lập tức gầm lên.

“Y Kha, ngươi cũng nghĩ như vậy?” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn lộ rõ sự khinh miệt, lạnh lùng hỏi tiếp.

Y Kha cũng chẳng đủ thông minh để cân nhắc một cách thấu triệt vẻ mặt cùng suy nghĩ trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn nên nghĩ một chút liền trả lời, “Xin Tả hiền vương phối hợp!”

“Được!” Hách Liên Ngự Thuấn thốt ra đúng một từ rồi giơ tay lệnh cho thị vệ trong phủ lui cả ra. Ánh mắt hắn lúc này lạnh lẽo tựa như đã quy tụ hết hàn khí trong trời đất, khiến người ta sợ hãi cực độ, “Bản vương có thể chấp thuận để các ngươi vào trong, nhưng dù sao Cấm lâu cũng không giống những nơi khác. Một khi hai ngươi không điều tra ra được binh thư có ở trong đó, vậy thì định thế nào? Không phải định coi như không có chuyện gì đấy chứ?”

Y Kha nghe xong liền trầm giọng đáp lại, “Tả hiền vương nói vậy cũng có đạo lý, vậy không biết ý tứ của ngài là?”

“Bản vương là người trong sạch nên chẳng sợ gì cả. Các ngươi cố tình muốn tra rõ ràng thì Cấm lâu này cũng có thể mở cửa cho các ngươi vào, nhưng một khi các ngươi không tra soát ra được binh thư, đương nhiên phải trả giá một chút mới thoả đáng!” Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên cười nhẹ, dường như mọi chuyện đã được hắn định liệu từ trước.

“Vậy Tả hiền vương muốn thế nào?” Y Kha không khỏi âm thầm cười lạnh. Lát nữa tìm ra binh thư rồi, để xem Hách Liên Ngự Thuấn còn đắc ý được nữa không?

Sự biến hoá trong đáy mắt Y Kha hoàn toàn bị Hách Liên Ngự Thuấn mẫn cảm nắm bắt được nhưng hắn không hề tỏ thái độ gì mà chỉ cười lạnh, “Thứ bản vương muốn rất đơn giản! Ấp Thành ở phía Đông Nam vừa bị lũ lụt, dân chúng thiếu lương thực, quan phủ lại không có cách nào cứu trợ thiên tai, nếu như hai người các ngươi ở trong Cấm lâu không tìm thấy binh thư, vậy thì đem một năm bổng lộc của hai ngươi cùng các loại trân bảo trong phủ gửi đi cứu giúp nạn dân. Nhất là Y Kha, ngươi chủ quản việc cất trữ lương thảo, chắc hẳn biết rõ cần bao nhiêu lương thực để chuyển đi Ấp Thành. Các ngươi thấy sao?”

Vu Đan cùng Y Kha đồng thời sửng sốt đến ngây người.

Ấp Thành là chiến lợi phẩm Hung Nô giành được qua những lần chinh chiến, địa phận lại thuộc ngoại bang nên khi quan viên phụ trách nơi đó bẩm tấu tình hình lên Thiền Vu thì ông ta cũng không có hồi âm, cũng không phái người đến điều tra tình hình. Ấp Thành thuộc phạm vi cai quản của Y Kha, hắn thấy Thiền Vu không để tâm đến, đương nhiên cũng sẽ chẳng buồn quan tâm tới sự sống chết của dân chúng ở đó.

“Chuyện này….” Y Kha có chút chần chừ, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa dám quyết.

“Sao? Không dám cùng bản vương đánh cuộc?” Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười đầy mỉa mai, ánh mắt nhìn bọn Vu Đan cũng cực kỳ thâm thuý.

Y Kha ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, trong đầu âm thầm tính toán thiệt hơn nhưng đáng tiếc là hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Vu Đan đã nóng vội mở miệng, “Được! Ta đánh cuộc này với ngươi! Nhưng nếu chúng ta lục soát ra binh thư, ngươi định sẽ thế nào?”

“Một khi lục soát tìm được binh thư ở Cấm lâu, bản vương nguyện ý giao ra vương vị Tả hiền vương này. Nhị vương tử ngươi một lòng muốn lấy binh quyền thì cứ việc cầm lấy binh phù!” Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lẽo buông lời cực kỳ nghiêm túc như thể đang lập quân lệnh trạng.

Sở Lăng Thường vừa nghe thì trong mắt liền tràn ngập sự kinh ngạc, trong đầu cũng hiện lên vô số câu hỏi.

“Được, quả nhiên thẳng thắn! Người đâu, vào Cấm lâu tra xét!” Vu Đan là mẫu người cực kỳ nôn nóng liền lập tức ra lệnh rồi tự mình dẫn binh đi vào.”

Hách Liên Ngự Thuấn đưa mắt nhìn Tân Trát một cái, ông ta cũng vội đi vào theo.

“Nhị vương tử…” Y Kha vừa muốn mở miệng ngăn cản thì đã không còn thấy bóng dáng Vu Đan đâu nữa rồi.

Lại nhìn đến vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt cùng bình tĩnh của Hách Liên Ngự Thuấn, nụ cười trên môi hắn lại toát ra vẻ quỷ dị của một âm mưu thâm sâu khó lường thì trong lòng Y Kha không khỏi dâng lên một sự cảnh giác cùng lo sợ sẽ có sai lầm gì xảy ra.

“Sao thế? Y Kha, ngươi còn không theo vào trong đi? Lỡ như bản vương động tay động chân gì thì phải làm sao?” Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn lại càng trở nên âm trầm đáng sợ.

Y Kha hơi nhíu mày, không nói thêm lời nào rồi vội xoay người bước vào Cấm lâu.

Ánh mặt trời chính ngọ đem những tia nắng chói chang bao phủ lên người Hách Liên Ngự Thuấn khiến bộ trường bào khoác trên người hắn như toả ra một vầng hào quang chói loá, thân ảnh cao lớn vẫn cực kỳ bình thản tựa như không có chuyện gì phát sinh.

“Ngự Thuấn!” Sở Lăng Thường có chút bất an, cúi đầu khẽ gọi hắn.

Hách Liên Ngự Thuấn xoay người ôm chầm nàng, cúi đầu khẽ thì thầm bên vành tai nhỏ xinh, “Yên tâm, không có chuyện gì đâu!”

Ánh mắt Sở Lăng Thường cũng theo câu nói này của hắn dần trở nên an tĩnh hơn. Nàng vẫn luôn tin tưởng hắn, không phải sao?”

Y Trĩ Tà cố tảng lờ sự mất mát đang dâng lên trong lòng, hít sâu một hơi rồi bước tới, khẽ hỏi, “Ngự Thuấn, ngươi có biết mình đang làm gì không? Rõ ràng biết bọn họ có sự chuẩn bị mà còn làm thế!”

“Đa tạ ngài đã tin tưởng ta như vậy!” Hách Liên Ngự Thuấn cong môi cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Y Trĩ Tà, “Yên tâm đi! Ta chỉ muốn lấy đi chút trân bảo của hai kẻ tham lam đó mà thôi. Dù sao Ấp Thành cũng không thể bỏ mặc.”

“Ngươi muốn giữ Ấp Thành cho riêng mình?” Y Trĩ Tà bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ấp Thành vốn là cái tên được đặt sau khi Hung Nô chiếm cứ nó, tên lúc trước của nó là Ban Hà, là một thành trì nằm ở ngoại biên Tây Vực. Thiền Vu Quân Thần sau khi chiếm cứ được nơi này cũng không để ý tới, dù sao nó cũng cách Mạc Bắc khá xa, dân chúng ở đó lại là dân bản xứ Tây Vực, ngôn ngữ bất đồng, không thông thuộc tập quán sinh sống, điều kiện cũng kém Mạc Bắc quá nhiều nên gần như đã bị lãng quên.

Y Trĩ Tà còn nhớ rõ lúc trước chính Hách Liên Ngự Thuấn theo Thiền Vu Quân Thần đánh hạ thành trì này, sau đó Thiền Vu đem Ấp Thành cho về phạm vi quản hạt của Hữu Cốc Lễ vương Y Kha. Không ngờ rằng hôm nay Hách Liên Ngự Thuấn lại chủ động đề cập đến Ấp Thành, thậm chí tình hình lũ lụt ở đó còn biết rõ ràng.

Điều này chỉ nói lên một mục đích chính là hắn muốn toà thành đó!

Nụ cười vẫn tràn ngập trên môi Hách Liên Ngự Thuấn, từng lời của hắn gằn xuống vang lên rõ ràng bên tai Y Trĩ Tà.

“Bản vương muốn đâu chỉ là Ấp Thành? Còn có mạng của Vu Đan nữa!”

“Cái gì?”

Y Trĩ Tà kinh hoàng, thấp giọng hỏi lại, “Ngươi điên rồi? Tâm tư của Thiền Vu đến giờ ngươi còn không rõ hay sao? Đừng quên, vẫn còn Yên thị đứng ở phía sau Vu Đan!”

Hách Liên Ngự Thuấn không nói gì nữa mà chỉ vỗ vỗ vai Y Trĩ Tà. Thấy hắn chỉ cười mà không nói gì, trong lòng Sở Lăng Thường lại trào dâng sự lo lắng nhưng ý cười vẫn tràn ngập trong mắt hắn, nhìn về phía nàng còn mang theo sự sủng ái cực độ.

Sắc mặt Ổ Giai cùng Đề Nhã lộ rõ vẻ khó coi. Trong cảm nhận của bọn họ, Ấp Thành chẳng có gì quan trọng, thứ quan trọng nhất chỉ có một…là Hách Liên Ngự Thuấn!”

Thấy hắn dùng thái độ dịu dàng như vậy đối với Sở Lăng Thường, ánh mắt hai người bọn họ đồng thời trở nên âm u vô cùng.

Y Trĩ Tà khẽ chớp mắt che dấu đi sự xót xa trong đó, hạ giọng nói, “Một khi đã như vậy, ta cũng đành theo phụng bồi. Đi thôi, xem trò vui một chút cũng hay!”

“Được!” Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười sang sảng, theo bản năng lại ôm ghì lấy Sở Lăng Thường

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất