Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San » Phần 146

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Phần 146

Một khắc trước vẫn còn ôn nhu vô vàn hệt như gió xuân mơn man tháng ba xua tan những bông tuyết cuối cùng khiến muôn hoa tận tình khoe sắc, nhưng liền sau đó lại là sự lạnh lẽo tựa như sương gió tháng chạp, khiến trăm hoa khô héo, chỉ trong chớp mắt đã trở nên khô khốc như băng.

Loại phản ứng như vậy xem ra chỉ có ở Hách Liên Ngự Thuấn. Sự dịu dàng của hắn có thể khiến trái tim nữ nhân đập loạn nhịp, đến khi âm lãnh thì lại khiến họ vô cùng đau đớn. Giọng nói thấm đẫm hàn khí của hắn sắc bén như băng lạnh, chui vào bên tai Sở Lăng Thường, tuyên ngôn bá đạo khiến cho sự ôn nhu hoàn toàn lui tán, người không biết chuyện còn lầm tưởng trước sau là hai người hoàn toàn khác biệt.

Chỉ sợ sự dịu dàng kia là giả, dáng vẻ thô bạo mới là thật.

Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét nhưng rất nhanh chóng bị che dấu. Khuôn mặt vừa trải qua sự kich động cũng chuyển thành lạnh nhạt, “Ngươi đã nhắc tới sư phụ ta – Hàn Thiền Tử, được lắm, vậy xin hỏi vương gia, sư phụ ta trúng phải độc gì mà bỏ mạng?”

“Là một loại kịch độc chiết xuất từ cây Ma đằng, gọi là Đằng hoa tán. Loại kịch độc đó chỉ có ở Hung Nô, độc tính của nó còn vượt xa so với Hạc đỉnh hồng cùng Hà y tử của Trung Nguyện. Chỉ cần ngửi phải Đằng hoa tán cũng đủ khiến người ta thân mang kịch độc, cho dù y thuật cao minh tới đâu cũng không có biện pháp cứu chữa.”

Sở Lăng Thường nghe xong chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược dòng. Đằng hoa tán, cái tên thật sự dễ nghe nhưng lại khiến trong lòng người ta không khỏi cảm thấy run sợ tột độ bởi độc tính của nó.

Nhưng nàng lại càng cảm thấy đau lòng hơn khi nghe được những lời này từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn hiểu rất rõ ràng về loại độc mà sư phụ nàng trúng phải, thậm chí lúc nói ra chuyện đó cũng không hề có chút cố kỵ nào. Hắn muốn nói cho nàng cái gì? Muốn xác nhận rằng sư phụ nàng đã bị hắn giết hay sao?

“Muốn sư phụ ta rời đi còn có rất nhiều cách, vì sao lại cố tình chọn cách hạ độc?” Sở Lăng Thường yếu ớt cất tiếng hỏi nhưng tâm tư lại như bị dao cắt, máu tươi từng giọt từng giọt không ngừng nhỏ xuống, ngay cả khoé miệng tựa như cũng tràn ngập mùi máu tươi. Bàn tay nhỏ bé đặt dưới lớp chăn gấm đã sớm siết chặt lại thành nắm đấm. Nàng hận, những chuyện như vậy bảo nàng sao có thể không hận chứ?

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, con ngươi màu hổ phách càng trở nên sâu thẳm hệt như bóng đêm vô tận đem con người ta hoàn toàn bao phủ, thâm thuý đến đáng sợ. Rất lâu sau, hắn mới thản nhiên lên tiếng, “Hạ độc, thường là phương pháp tốt nhất. Nếu đã không chiếm được, vậy thì phải huỷ diệt. Chỉ có người đã chết mới không thể gây chuyện nữa.”

“Cái gì?” Sở Lăng Thường tình nguyện rằng mình vừa nghe nhầm. Không chiếm được sẽ huỷ diệt? Nói vậy tức là lúc trước người Hung Nô từng có ý muốn sư phụ trợ giúp, nhưng bị sư phụ cự tuyệt. Bọn họ lo sợ, sợ sư phụ sẽ vì Đại Hán tận hết tâm sức, giống như lúc trước đã từng giúp Cao Tổ hoàng đế cho nên bọn họ đã giết sư phụ.

Nỗi đau đớn trong tim Sở Lăng Thường nhanh chóng khuếch tán rồi lan tới khắp lục phủ ngũ tạng.

“Mạng người, ở trong mắt các ngươi thật không đáng giá đến vậy sao?”

“Chẳng phải ngươi đang muốn hỏi, người – có phải do bản vương giết hay không sao?” Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột xốc một góc chăn gấm lên, dường như hắn đã sớm đoán được nắm tay nàng đang siết chặt lại nên bàn tay hắn nhanh chóng đè xuống bàn tay nhỏ bé, khẽ vuốt ve cổ tay nàng, khẽ thở dài rồi chậm rãi nói, “Ở trong quân doanh, nàng tình nguyện bị bản vương bắt được, không phải là vì muốn biết ai đã giết sư phụ mình sao?”

Sở Lăng Thường cảm thấy như trái tim mình đông cứng lại rồi nhanh chóng vỡ tan thành từng mảnh vụn. Thì ra hắn đã sớm biết tất cả, thì ra tâm tư của nàng đều đã bị hắn hoàn toàn nhìn thấu, cho nên hắn mới tìm mọi cách để nhục nhã nàng, khiến cho nàng giống như một con cá mắc lưới cố sức giãy giụa để hắn thưởng thức. Chính bởi chuyện gì hắn cũng biết, cho nên rốt cục mới đem chuyện này nói trắng ra như vậy?

Nàng nghe không ra âm điệu của hắn có chút cảm xúc biến đổi nào, cũng như vẻ mặt của hắn, vẫn luôn bình lặng như nước.

Đáy mắt rốt cục ngưng tụ thành nét tuyệt vọng, nàng nhìn hắn, độ ấm từ bàn tay hắn vẫn bao lấy cổ tay nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy mình có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang tăng thêm lực, siết lấy cổ tay mảnh khảnh khiến một cảm giác đau nhức nhanh chóng dâng lên. Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới đè nén cảm giác đau đớn như thể lồng ngực vừa bị xé rách, thanh âm có chút run rẩy vang lên, “Vậy, là ngươi sao? Sư phụ là do ngươi độc hại?”

Ngồi ở bên giường, Hách Liên Ngự Thuấn cũng không hề trả lời. Không có được đáp án nên Sở Lăng Thường chỉ có cách ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Ánh mắt của hắn hệt như một vực sâu hắc ám, trong vực thẳm đó, ngoại trừ khiến người ta có cảm giác hít thở không thông, còn khiến người ta có cảm giác không tài nào hiểu nổi, khiến người ta có cảm giác bị đè nén, bị sợi dây mơ hồ trói buộc nhưng chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng. Mà nàng, đã sớm bị ánh mắt đó của hắn đè nén, cắn nuốt, bao vây, trói buộc, không có cách nào thoát khỏi.

Trong đầu nàng hoàn toàn là suy nghĩ tuyệt vọng, trước mắt chỉ còn là một mảng đen tối.

Bàn tay to của hắn đem cổ tay nàng nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy, khiến nàng vô lực, bị động, tuyệt vọng thừa nhận. Bất ngờ, hắn lại cúi xuống đặt một nụ hôn triền miên lên môi nàng. Cảm thấy kinh hoàng, muốn giãy ra thì giọng nói trầm thấp của hắn đã từ khoé môi lan vào trong miệng nàng.

“Cho nên, nàng phải ngoan ngoãn ở lại bên bản vương. Nàng đã là người của bản vương, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhòm ngó. Nếu có một ngày nàng muốn rời đi…” Hắn chậm rãi buông tha cho đôi môi nàng, hài lòng nhìn cánh môi đỏ mọng có chút sưng đỏ. Khẽ nở nụ cười, lại thấy ánh mắt nàng hơi loé lên một tia ẩn nhẫn thì giọng nói của hắn lại cất lên, “…bản vương sẽ giết nàng!”

Một sự nguy hiểm vô hình nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, len lỏi vào trong tâm trí khiến trái tim Sở Lăng Thường như thắt lại, hệt như vừa bị bàn tay của hắn hung hăng bóp chặt. Nàng không khỏi run lên. Câu nói vừa rồi của hắn rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, là sự cảnh cáo đầy bá đạo mang theo sát khí đằng đằng.

Hắn dường như thừa nhận, lại dường như không thừa nhận.

Không khí trong phòng ngủ như tạo thành một làn sóng đối nghịch ngầm. Khi quản gia Tân Trát đưa tay đẩy cánh cửa phòng ngủ ra lúc đem đồ ăn tới thì ông ta cùng hai nha hoàn phía sau cũng thấy được một màn trên giường. Một nha hoàn trong số đó sợ hãi hét lên, đem không khí yên tĩnh hoàn toàn phá vỡ.

“Nô tỳ đáng chết!” Nha hoàn vừa hét lên kia sợ hãi quỳ sạp trên sàn, run rẩy sợ vương gia trách tội. Nha hoàn còn lại thấy được một màn không nên thấy, cũng sợ hãi quỳ sụp xuống theo, toàn thân run rẩy không dám ngẩng lên.

Quản gia Tân Trát sớm đã kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trừng lớn, miệng há hốc cơ hồ có thể nhét được cả quả trứng gà.

“Lui xuống đi!” Hách Liên Ngự Thuấn không vui cau mày, trầm giọng ra lệnh.

“Đa tạ vương gia!” Hai nha hoàn thấy vương gia không trách tội vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng lôi kéo quản gia, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì lại nghe thấy giọng Hách Liên Ngự Thuấn vang lên.

“Tân Trát!”

“Quản gia, vương gia gọi ông đấy!” Nha hoàn phía sau thấy Tân Trát vẫn ngây người vì sửng sốt liền vội vàng nhắc nhở.

Lúc này Tân Trát mới có lại phản ứng, vội lên tiếng đáp lời, “Vương….xin vương gia căn dặn!”

“Lập tức mang mấy bộ Hán phục tới Cấm lâu!”

“Vâng, Tân Trát lập tức đi chuẩn bị.” Vẻ mặt Tân Trát lộ rõ sự hoảng sợ, vội xoay người rời đi.

“Nhớ kỹ, là nữ phục!”

“A…?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất