– Thiên Anh, quyết định của con thế nào? – ông Trí vừa ăn vừa hỏi, Thiên Anh hơi cúi đầu vì câu hỏi đó, cô thử liếc nhìn thái độ của Thiên Kỳ, anh dửng dưng như không biết gì nhưng thật ra anh cũng rất muốn biết quyết định của Thiên Anh. Thiên Kỳ không muốn Thiên Anh qua lại hay quen biết gì Khánh Anh bởi vì như thế anh sẽ khó mà trả thù còn không biết ông Trí suy nghĩ gì về vấn đề này, ông muốn tốt cho con trai hay 1 lý do khác?
– Con không biết – giọng Thiên Anh ỉu xìu rõ chán
– Vấn đề này không nên nói nhiều đâu, nó con không muốn thì cha cho con 1 cơ hội, nếu con đồng ý thì bố nói cho biết cơ hội đó là gì?
– Cơ hội sao??? Nhưng…. – Thiên Anh lưỡng lự 1 lúc lâu mới gật đầu, cơ hội gì đây? Cô nghĩ chỉ cần được quen Khánh Anh thì cơ hội nào cô cũng không bỏ qua
– Chắc Thiên Anh cũng biết tên tuổi của thằng Kevin đó trong thế giới ngầm đúng chứ? – ông vào vòng vo lúc
– Con biết, nhưng liên quan gì ạ?
– Con cũng biết biểu tượng của tổ chức Hắc Long là con bọ cạp đúng không?
– Dạ con biết – Thiên Anh hơi hồi hộp chờ cái cơ hội của cha dành cho mình
– Ta chỉ cần con làm 1 chuyện thôi còn chuyện khác sẽ có người khác tính, Thiên Anh phiền con lấy giúp ta sợi dây chuyền hình bọ cạp của hắn – Lúc này ông vào thẳng vấn đề mà ông đang suy nghĩ nhưng vấn đề đó làm Thiên Anh hơi giật mình, cô biết chiếc vòng đó quan trọng đối với anh như thế nào, lần trước anh đánh mất chiếc vòng đó không ít người ra đi vì anh…lần này….
– Nhưng anh Khánh luôn đeo bên mình, con không thể…- Thiên Anh không nói tiếp mà thay vào đó là cô quay mặt ra chỗ khác, né tránh ánh nhìn của cha mình, Thiên Kỳ biết cô đang nghĩ gì, cô lo cho Khánh Anh, phải ! Nhưng cô cũng lo cho cả anh hai và cha của mình
– Nếu không lấy được thứ đó con có thể lấy chiếc nhẫn cũng hình con bọ cạp trên tay hắn, cái này lấy chắc dễ hơn…- ông nghiêm mặt khiến Thiên Anh khó chối, cô lúng túng và buồn bực không biết trả lời sao? Cha là người đàn ông cô yêu thương nhất, nếu từ chối thì là không nghe lời, mà từ trước đến nay cô luôn là 1 đứa con vâng lời cha mẹ nhưng lần này có lẽ khó, làm như vậy là cô có lỗi lớn với người cô yêu và có thể người ấy sẽ là chỗ dựa cuối đời của cô. Phải lựa chọn sao đây? Phải trả lời sao trong khi cô không muốn mất 1 bên nào hết, khó quá..
– Nếu con không làm thì sao ạ? – cô thử hỏi vặn lại cha mình
– Thì đừng xem ta là cha của con nữa, và cả Thiên Kỳ, con không muốn giúp anh hai mình sao? Được thôi nếu vậy thì con chuẩn bị sẵn…. – ông chưa nói hết thì Thiên Anh bật khóc…
– Con…
Thì ra từ trước đến nay Thiên Anh luôn tưởng rằng cha luôn yêu thương mình hết lòng, sẽ không bao giờ đánh đổi hay ép buộc cô trong bất kì chuyện to nhỏ gì mà giờ này…
– Thiên Anh, từ bé đến lớn con luôn ghét bọn côn đồ mà, đúng không? Nghe cha lần này thôi, con với thằng đó không hợp đâu – ông nói tiếp
Sao ông cứ phải nói ra những điều này, những điều làm tổn thương tâm hồn lẫn thể xác 1 cô nhóc mới được hưởng hạnh phúc chưa được bao lâu. Ông có bao giờ nghĩ về 2 hướng đâu. , ông chỉ nghĩ về 1 hướng đó là hướng của ông thôi.
Thiên Anh im lặng không nói gì? Thật sự từ bé cô luôn có những suy nghĩ xấu về bọn côn đồ và những bọn hai tay hai súng, chém giết nhau, cô tự nhủ không bao giờ dây dưa hay kết bạn với bọn chúng nhưng từ khi gặp được nhóm Tử Tuyết và Khánh Anh, cô đã có ý nghĩ khác và cô biết họ sẽ là những người quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời cô sau này.
Thấy Thiên Anh im lặng, ông Trí lên tiếng
– Im lặng là đồng ý, cho con hạn 5 ngày. Thiên Kỳ đi ra ngoài cùng ta có chút việc – ông nói rồi uống cạn ly rượu trên bàn ăn rồi đứng dậy, Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn Thiên Anh 1 cái rồi đứng dậy theo lời cha. Thiên Anh lại 1 mình, cái cảm giác cô đơn trống trải, đau khổ lại hiện về. Cô khóc, và cứ thế bao nhiêu nước mắt thi nhau rơi xuống gương mặt hốc hác ấy, đôi mắt buồn thấm nước giờ rất thê thảm, cô gục mặt xuống bàn ăn khóc cho đã, mong thời gian trôi qua thật nhanh. Cô cứ nghĩ cha mình về, nhà cửa sẽ được ấm no hạnh phúc, cô sẽ được cha nuôi nấng và quan tâm hơn nhưng sự thật thì họ vẫn quan trọng vấn đề trả thù và kinh tế hơn là cô.
– Thiên Anh, mày sao vậy? – tiếng Vy phát ra làm Thiên Anh giật mình ngẩng đầu lên và vuốt nước mắt đọng trên khoé mắt
Khoảng 1 phút trước
– Đường Vy à em, em rảnh không sang chơi với em gái anh, nó đang buồn đấy – tiếng Thiên Kỳ hơi trầm
– Vậy ạ? Vâng em sắp xếp xong mấy việc rồi em sang
– Ừ, chào em
– Chào anh
……
– Sao đến đây giờ này? – Thiên Anh vừa nói vừa dọn thức ăn trên bàn
– Linh cảm của tao cho thấy mày đang buồn – Vy cười để cố tạo ra không gian thoáng hơn, cứ đà này thì ngạt thở mất
– Ừ
– Sao? Có chuyện gì?
– không có gì đâu
– Sao lại không, không mà khóc, nói đi mày không nói đừng nhìn mặt tao – Vy giả bộ dỗi
– Tao…khó nói lắm, tao xin lỗi – Thiên Anh cố né tránh, cô bê mâm cơm vào rửa trước sự tò mò của Vy
– Thiên Anh – Vy hơi quát – mày không nói tao gọi anh Khánh Anh đến đây bắt mày nói đấy, mày chối ai cũng được nhưng chắc không chối được anh Khánh đâu nhỉ? – Vy nói tiếp
– Đừng nhắc đến anh Khánh Anh mà – Thiên Anh buồn bã, cô đang nghĩ có nên quên anh không đây.
– Sao vậy? Hai người cãi nhau à? – Vy hơi bất ngờ trước thái độ của Thiên Anh
– không phải !
– Thế thì là gì, mày đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tao chứ? – Vy quát – nói đi, không nói thì tao đi hỏi anh Kỳ vậy – Vy nói nhẹ hơn nhưng lời nói này lại tác động mạnh đến Thiên Anh
– Tao nói….. bố tao……. – Thiên Anh kể hết mọi chuyện cho Vy nghe, Vy chăm chú nghe thỉnh thoảng nghe thấy cả tiếng thở dài buồn bã của Thiên Anh
– Vậy mày tính sao?
-…. – Thiên Anh im lặng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu
– Buồn ngủ chưa? Đi ngủ đi, hôm nay tao ngủ cùng mày nhé !
– Ừ. Cảm ơn mày lúc nào cũng ở bên tao – Thiên Anh khách sáo
– Nghe chối quá rồi đấy, thôi lên ngủ đi, đừng bận tâm nhiều – Vy cười
…………..
Tại 1 nhà hàng lớn, tiếng nhạc du dương đi sâu vào lòng người, trời đổ cơn mưa, 1 cơn mưa ra riết như 1 nỗi lòng ai đó….
– Tôi là Hữu Tuệ, tôi muốn biết thông tin chính xác về bang Mãnh Long – Hữu Tuệ đeo 1 chiếc kính dâm đen đậm chất giang hồ, tóc búi cao để rơi xuống vài sợi vàng choé.
– Bao gồm những gì? Cô có thể nói chi tiết ? – 1 người đàn ông hơn nhỏ khoảng 4 tuổi trầm ngâm lên tiếng
– Số người, địa bàn hoạt động, thù với ai, thân với ai?
– Dạ được, khi nào có kết quả tôi sẽ báo cho cô
– Được, đây là số điện thoại của tôi, có gì anh cứ gọi vào đây
– Dạ được, tôi xin phép – Người đàn ông đó đứng lên, Hữu Tuệ cười và cúi đầu thay 1 lời chào và gương mặt trở lên nghiêm nghị khi nhận được cuộc gọi đến từ tên đàn em của mình
– Bà chủ và cậu chủ có nhắc đến tên Thiên Bảo, lần này hai người sẽ dùng Thiên Bảo làm con mồi nhử bên tổ chức Hắc Long….. và…..
– Thôi đừng nói nữa, khi nào rảnh gặp trực tiếp – Hữu Tuệ cúp máy
“ Mẹ và anh làm hại đến anh Bảo thì đừng trách đứa con gái này bất hiếu “ – Hữu Tuệ nghĩ trong đầu và xuống gara lấy xe phi thẳng trong màn mưa dày đặc.
—————
– Mày chưa ngủ sao? Đang nghe gì đấy ? – Vy hỏi Thiên Anh
– Ừ, nghe blog radio, nghe không? – Thiên Anh bỏ 1 bên tai nghe ra đưa cho Vy, Vy nhận lấy và cũng nghe theo. hai người như chìm trong giọng nói âm ấm rồi đi sâu vào trong giấc ngủ
……….
Một thứ gì đó của quá khứ bất chợt tràn về…
– Anh yêu em. Nhưng anh có dám chết vì em không?
– Tại sao lại hỏi câu hỏi ngốc ngếch ấy.
– Em không biết, nhưng anh có dám chết vì em không? Đừng đánh trống lảng, trả lời đi.
– Nếu chúng ta gặp nạn. Và chỉ một người sống. Anh sẽ chết và em được sống, như thế đã coi là chết vì em chưa?
– Không, cái đó khó xảy ra lắm. Cái khác đi anh.
– Vậy nếu em bị người ta vây đánh. Anh sẽ lao vào đánh chúng nó, lôi em ra và bị chúng nó đánh chết. Như thế đã gọi là sẵn sàng chết vì em chưa?
– Không nghe, cái đó càng không. Lần nữa mà không nói được là em dỗi đó nghe chưa…
– Thế nếu em bắt anh nhảy xuống nước. Anh sẽ nhảy dù anh chả biết bơi. Như thế chắc em vừa lòng rồi chứ gì.
– Hi, vâng, thế thì được
– Còn em. Em có sẵn sàng chết vì anh không?
– Chết vì anh, không đâu. Em xinh như thế này, em phải sống chứ!
– Anh hiểu rồi.
Đó là những tin nhắn vào đêm 28 tết mà chúng tôi nói với nhau. Cười, ừ thì cười nhiều đấy. Nhưng lúc ấy tôi đã nghĩ rằng. Rốt cuộc em chẳng hề yêu tôi nhiều lắm. Em đâu có dám chết vì tôi. Em đã nói ra như vậy cơ mà. Còn tôi dám nói. Tôi dám nói tôi chết vì em. Nhưng rồi trong thâm tâm lại nghĩ. Nếu những điều kia thành sự thật, tôi có dám không. Tôi có dám chết như tôi đã nói không. Chắc không đâu. Vì thế tôi chẳng suy nghĩ gì nữa. Im lặng và ngủ.