Thái Ngưng đã đến một lúc lâu, mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen hơi rối, phía dưới là chiếc quần bò nhạt màu ôm lấy cặp chân thon dài.
Thái Ngưng ăn mặc đơn giản, cũng không có thới quen trang điểm, nhưng khí chất hơn người, vẫn hấp dẫn vô vàn ánh mắt đàn ông.
Tuy nhiên, không ai ngờ một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần nhìn trí thức vậy lại là cao thủ võ đạo, lại là nhân viên đặc biệt quốc gia.
– Đợi lâu không.
Dương Thần đi lên trước nắm tay cô gái, hỏi.
Thái Ngưng lắc đầu, cười nhẹ:
– Không có gì.
Cũng không nói đợi lâu hay không, chỉ nói không có gì, người phụ nữ này luôn làm người khác thấy yêu thương, thương xót.
– Chúng ta đi Đường Môn thế nào?
Dương Thần tò mò hỏi, hắn còn không rõ Đường Môn nằm ở đâu.
Theo lý thuyết, môn phái võ cổ này chắc phải ở vị trí khá bí mật, nhưng j cũng không phải cổ đại, rừng rậm đâu cũng bị đào bới đến, có chỗ nào không bị người khác phát hiện?
Thái Ngưng nói:
– Anh đi theo em.
Nói xong cũng kệ Dương Thần nghi hoặc, lôi hắn hướng ra khỏi sân bay, đi đến nhà ga công cộng.
Dương Thần không hiểu ra sao, nhưng cũng không biết đi thế nào, đành đi theo Thái Ngưng, lên một chiếc xe bus, ngồi phía sau, bắt đầu đi.
Đợi xe bus đi từ từ được hai mươi phút, Dương Thần thật sự không kìm nổi:
– Ngưng nhi, sao ta phải ngồi xe bus? Ngồi xe này có thể đến Đường Môn sao?
Thái Ngưng đang nhìn đường phố bên ngoài, nghe thấy câu hỏi, lắc đầu nói:
– Không, chúng ta trạm tiếp theo thì xuống.
Vài phút sau, hai người xuống xe bus, không đợi Dương Thần hiểu ra cái gì, Thái Ngưng lại kéo tay hắn, ngồi lên một chiếc xe bus nhỏ khác.
Dương Thần ngẩn ra, đây không ngờ là một chiếc xe bus đi đến thị trấn ngoại thành, đi đến một thị trấn tên là Bồ Giang.
Trên xe có vài người lớn tuổi, vắng vẻ, rất nhiều chỗ ngồi trống, một người lái xe già, lái xe cũng chậm, xóc nảy trên đường, xe cũng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Dương Thần và Thái Ngưng ngồi gần cửa sổ, nghe tiếng xe kêu, cười khổ nói:
– Ngưng nhi, Đường Môn ở huyện Bồ Giang?
– Ừ.
Thái Ngưng trả lời.
– Sao không đi taxi đến?
– Đi taxi đến ít nhất phải mất hơn hai trăm, nhưng đi bu’ hai người không đến hai mươi tệ.
Thái Nghiên nói đâu ra đấy.
Dương Thần lập tức không nói gì, cũng không biết chính mình chưa bao giờ kỳ kèo tiền, vẫn ở cùng với Lâm Nhược Khê, trước giờ đều không coi trọng tiền, không ngờ còn có việc phải tiết kiệm như vậy.
Nhưng mấu chốt là Thái Ngưng cũng không thiếu tiền.
– Thế này phải ngồi cả buổi mới đến được.
Dương Thần buồn bực, vuốt vuốt tóc nói:
– Sao lại không nói sớm, cùng lắm thì anh trả tiền.
Thái Ngưng trên mặt lộ ra một tia thất vọng:
– Anh không thích đi cùng em sao?
Nghe nói như thế, Dương Thần ngây ra, quên cả thở.
Nhìn trong mắt cô gái kia có vẻ buồn, không khỏi hiểu ra nhiều chuyện…
Hai người tuy rằng đã rõ tâm ý, nhưng lại chưa hề hẹn hò, thậm chí chưa từng thân thiết.
Đối với Thái Ngưng mà nói, lúc này đến Đường Môn, tuy rằng Dương Thần có việc phải làm, nhưng cũng là khó có được một lần đi cũng nhau, có cơ hội tăng thêm tình cảm.
Cho nên trong lòng cô rất hy vọng có thể kéo dài lộ trình, dù chỉ có vài ngày cũng là vài ngày đáng quý.
Nhưng Thái Ngưng là Thái Ngưng, cho dù muốn ở chung tăng thêm tình cảm, hiểu nhau hơn, nhưng cũng không chịu mở miệng nói.
Cuối cùng, đành ngốc nghếch lựa chọn xe bu’ để kéo dài thời gian của hai người.
Nghĩ vậy, Dương Thần muốn cười lại không cười nổi, khẽ thở dài, giơ tay âm yếm sợi tóc Thái Ngưng:
– Em đừng hiểu lầm, anh không nghĩ nhiều như vậy, là anh không đúng, em coi như là anh ngu ngốc là được.
Thái Ngưng mặt đỏ lên:
– Có phải anh thấy em rất ngốc không, nghĩ ra cách ngu ngốc như vậy.
Dương Thần gãi gãi mặt:
– Anh có thể nói thật không?
– Ừ?
– Thật sự là rất ngốc.
Dương Thần nói.
Thái Ngưng càng ngượng ngùng, cúi gằm xuống.
Dương Thần cười ha ha, không để ý đến ánh mắt những người khác trong xe, ghé sát tai Thái Ngưng nói:
– Ngưng nhi bảo bối, chi bằng trạm sau chúng ta xuống xe.
Thái Ngưng sửng sốt:
– Vì sao, đã tới đâu, còn phải đi hai tiếng nữa.
Dương Thần nhướn mày, nháy mắt nói:
– Vì phối hợp với em, anh định xuống xe xong quay lại, lại lên xe đi Bồ Giang, như vậy chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn nữa.
Thái Ngưng biết mình bị trêu chọc, cắn chặt răng, trong mắt ngượng ngùng nhìn như sắp khóc, cuối cùng cũng không biết làm thế nào biểu đạt sự bất mãn, đơn giản xoay người nhìn ra cửa sổ, không để ý đến người đàn ông kia nữa.
Nhưng không đợi khuôn mặt cô hết đỏ, cánh tay Dương Thần đã lách lên từ phía sau, ôm ngang bụng và eo Thái Ngưng.
Thái Ngưng ăn mặc đơn giản, trên người mặc áo sơ mi như có thể xuyên thấu, cảm nhận được nhiệt độ như lửa nóng ở hai tay Dương Thần, cô thấy tê dại, hương vị đàn ông kề sát khiến tim cô đập loạn xạ.
Dương Thần còn tựa đầu vào sát tai cô, thổi một làn khí nóng.
– Đừng nhúc nhích, để anh ôm em như vậy, chúng ta cùng nhau ngẩn người ra.
– Ngẩn… người?
– Ừ, đừng nghĩ gì hết, hãy cảm nhận bằng thân thể, trong này chỉ có anh và em, không có gì khác…
Từ nhỏ khổ tu ở Đường Môn, trở về thành phố cũng không ngừng đi làm nhiệm vụ, Thái Ngưng không biết j về chuyện yêu đương nam nữ, cô không chịu được vành tai và tóc mai bị chạm vào như vậy, nhất thời cả người mềm nhũn, không hề có lực chống đỡ.
Dương Thần cũng không chạm vào những chỗ mềm mại của cô, sợ Thái Ngưng lập tức không chịu nổi, liền an phận ôm như vậy, tuy trong lòng ngứa ngáy, nhưng một lúc lâu cũng giống như chính mình nói lúc nãy, ngẩn người ra…
Có lẽ ở cùng những người phụ nữ khác nhau, cách mình ở cùng họ cũng khác nhau.
Nếu cùng yêu tinh An Tâm kia ở cùng một chỗ, ôm gần như vậy mà không làm gì, An Tâm có lẽ sẽ nghĩ mình bị cái gì kich thích, hoặc phương diện nào đó cơ năng không được…
Nhưng Thái Ngưng không như vậy, đối với cô gái im lặng này, dù một tia kich thích cũng cực kỳ mẫn cảm, mà kiểu ở chung bình thản này có thể kéo gần khoảng cách.
Hơn hai giờ, nói dài cũng không dài lắm, ngắn cũng không ngắn lắm.
Hai người sau khi xuống xe đã là buổi chiều, tuy chưa ăn cơm trưa, nhưng đừng nói Dương Thần, Thái Ngưng cũng là người mấy ngày không ăn uống cũng không sao, cũng liền không để ý chuyện vụn vặt ấy.
Huyện Bồ Giang ở phía nam Xuyên Tỉnh, hàng năm lượng mưa nhiều, khí hậu ôn hòa.
Đứng ở một sườn núi gần nhà ga, địa thế nơi này khá cao, có thể nhìn thấy cảnh trong thị trấn.
Dương Thần mơ hồ nhìn thấy xung quanh toàn bộ thị trấn, địa thế tương đối bằng phẳng, cũng không giống như trong tưởng tượng là núi cai mây phủ, nơi có môn phái lâu đời.
Nếu thật sự có gì đặc biệt, chính là cây rậm rạp, khắp nơi là vạt cây thông đuôi ngựa, cây xanh và đại thụ, phần lớn cành lá xum xuê, cao ngất, không ít cây cổ thụ tán lá cao, rộng lớn.
– Nơi này chính là nơi em lớn lên.
Thái Ngưng có chút thất thần nhìn cái thị trấn nhỏ không được coi là phồn hoa kia, lại nói:
– Đi, sư phụ hẳn là đã phải người đến đón chúng ta.
Dương Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng người phụ nữ có chút bất an, nhưng không rõ rốt cuộc la vì sao.
Chỉ có thể cho rằng, Thái Ngưng không hẳn là thích nơi mà cô đã trải qua thời kỳ vô cùng vất vả.
Đi theo Thái Ngưng vào nhà ga, dọc theo con đường nhựa, đi về hướng nam hơn mười phút sau, đi đến một chợ nhỏ.
Bởi vì là buổi chiều, chợ phần lớn các quầy hàng trống không, mà các ông bà chủ quầy hàng còn đang đánh bài, chơi mạt chược.
Dương Thần có hơi ngạc nhiên, nơi này giống như khu dân cư bình thường, là Đường Gia Bảo?
Không đợi Dương Thần hỏi chi tiết, đột nhiên trong một hàng thịt có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam ngắn tay, quần đùi xám, dáng người gầy gò, tóc ngắn, tướng mạo thanh tú chạy ra.
Người đàn ông bước chân như chim én, nhìn giống như đang chạy nhưng lại ẩn chứa tiết tấu linh động, đúng là người khinh công tuyệt hảo.
– Sư tỷ đến rồi.
Người đàn ông vui vẻ gọi Thái Ngưng, tiếng nói trong suốt.
Thái Ngưng trên mặt có vẻ thản nhiên cười, giải thích với Dương Thần:
– Đây là sư đệ của em, Đường Lập Trung, cũng là môn chủ hiện tại của Đường Gia Bảo, là con út của Đường Điện Sơn, ít hơn em một tuổi, cùng lớn lên với em.
– Hân hạnh, hân hạnh.
Dương Thần thấy người trẻ tuổi này cũng không tồi, bộ dạng không đẹp trai bằng mình, đáng để kết giao, cho nên giơ tay bắt tay Đường Lập Trung.
– Lập Trung, giới thiệu với cậu, đây là… Dương Thần, bạn của chị.
Thái Ngưng nói.
– Bạn gì?
Dương Thần không vui nói:
– Nói thẳng anh là bạn trai em không được sao? Em muốn chạy hả?
Thái Ngưng vẻ mạt đỏ bừng, cô không biết mở miệng nói câu xấu hổ như vậy.
Đường Lập Trung cũng là người tính tình ngay thẳng, nghe xong cười ha hả nói:
– Sư tỷ, chị cũng đừng giả vờ, mấy huynh đệ chúng tôi biết chị muốn dẫn người đến Đường Gia Bảo, sao lại không tra một chút xem là ai, Dương Thần đại ca rất lợi hại, trước kia chỉ nghe nói ở ngoài Hoa Hạ có chủ thần, giờ vẫn là lần đầu tiên thấy, nhưng cũng không thấy kỳ lạ, nhưng nghe nói Dương đại ca là cao thủ Tiên thiên đại viên mãn, có cơ hội xin được chỉ giáo.
Bởi vì Dương Thần bước vào hóa thần, sau đó vượt qua một lần Thái Thanh Thần lôi kiếp, trong Viêm Hoàng Thiết Lữ, đến Thái Vân Thành cũng không rõ ràng lắm, ngoại trừ những người phụ nữ bên cạnh, trong Hoa Hạ cũng chỉ có Dương Công Minh và Yến Tam Nương biết được, cho nên người trong Đường môn tình báo được cũng chỉ biết Dương Thần là Tiên thiên đại viên mãn thôi.
Đối với việc này, Dương Thần cũng lơ đễnh, thuận miệng nói:
– Tôi không biết phát ám khí, khinh công cũng không, chỉ biết nhảy nhót, xin miễn được chỉ giáo, cậu đã kết hôn chưa, tôi có thể chỉ cho cậu làm sao cưa đổ sư tỷ cậu?
Thái Ngưng nghe xong, dùng sức huých khuỷu tay vào eo Dương Thần, trừng mắt với hắn:
– Anh còn nói bừa gì vậy?
Dương Thần ha hả cười vài tiếng, chính mình không phải muốn kéo gần quan hệ một chút sau, không nói thì thôi.
Đường Lập Trung nghe xong quả nhiên đổ mồ hôi lạnh, xấu hổ mỉm cười ứng phó, thật sự không rõ sư tỷ mình kính nể sao lại thích cái loại vô lại, bại hoại này, cũng không trì hoãn gì nữa, sợ bị tên không đứng đắn này làm đỏ mặt, nói:
– Xe ở phía trước, chúng ta đi thôi.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc