– Chuyện gì bí mật?
– Năm đó không phải là Tiết Tử Tĩnh bị ung thư máu mà chết hay sao…
– Cái gì?
Ninh Quang Diệu lập tức quay đầu lại, nhìn La Thùy San bằng con mắt của một mãnh hổ.
– Em… em nói gì…
– Đúng thế đấy.
La Thúy San đắc ý cười to.
– Anh không ngờ là em đã âm thầm mua chuộc thầy thuốc, tạo bệnh tình giả… giết chết cô ta à.
Trên mặt Ninh Quang Diệu ẩn chứa nhiều thần sắc, một tay run run giơ lên, chỉ muốn cho người phụ nữ này một cái tát nhưng cuối cùng vẫn nén lại cơn tức giận, buông mạnh tay xuống, giọng lạnh lùng, nói:
– Cô đúng là một mụ đàn bà độc ác. Tử Tĩnh năm đó đã có ý nhượng bộ, từ trước đều không có nửa lời muốn tranh đoạt với cô. Cô ấy ở Trung Hải cũng vì tôi chủ động tìm… Tại sao cô lại dồn người ta vào bước đường cùng như vậy? Tại sao chứ?
– Độc ác? Đúng, em chính là người độc ác. Cái mà em không có được thì người khác cũng đừng hòng mà có được.
La Thúy San không nhường, nói như đinh đóng cột.
Ninh Quang Diệu gật gật đầu:
– Được… được. Mọi thứ đều trôi qua rồi, đã trôi qua rồi. Tôi cho cô vài phút để chuẩn bị tốt tâm lý, rồi lúc nữa tôi sẽ cho người mang thuốc vào, và chính cô sẽ phải uống hết chúng.
Vừa nói, Ninh Quang Diệu vừa nhìn người đi khập khiễng từ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:
– Mấy ngày này, nếu người què này luôn ở bên cô như vậy thì đợi sau khi cô chết sẽ để thuốc cho hắn ta uống. Để hắn ta có thể làm bạn với cô trên đường xuống hoàng tuyền. Nếu hắn ta không uống, tôi sẽ phái người trừ khử hắn… Hừ!
Ninh Quang Diệu nói xong, mặt bình thản, liền xoay người cùng hai vệ sĩ rời khỏi phòng.
Đợi cửa đóng lại, La Thúy San dường như mất hết sức lực trong người, toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, ngơ ngẩn nhìn ra phía cửa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
-Thật không ngờ, cô lại là phu nhân Thủ tướng Hoa Hạ của chúng ta. Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ.
Người què nói thầm bên cạnh.
La Thúy San hừ nhẹ một tiếng:
– Phu nhân thủ tướng ư? Còn có ý nghĩa gì chứ. Chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương đến một hạnh phúc giản đơn cũng không có được mà thôi.
Người què vẻ mặt u sầu, thở dài:
– Kỳ thực… lời nói cuối cùng của cô là cố ý chọc giận ông ta đúng không?
La Thúy San ngỡ ngàng quay đầu sang nhìn người què:
– Ngươi nói cái gì?
– Tuy tôi không biết rõ người mà các người nói tới là ai, nhưng tôi nghĩ năm đó cô không cố ý mua chuộc thầy thuốc để hại người con gái mang tênTiết Tử Tĩnh kia.
Người què hạ giọng nói.
Trong mắt La Thúy San hiện lên một cái nhìn khác:
– Làm sao ngươi biết?
– Tôi đoán vậy.
Người què cười đầy hào hứng:
– Tôi nhìn ra được điều đó. Tuy ngoài miệng cô nói ác độc như vậy nhưng thực ra cô muốn chồng mình biết rằng cô cố ý nói những lời đó. Là muốn để cho ông ta cảm thấy cô là một người phụ nữ độc ác và đáng chết. Như vậy thì ông ta sẽ sai người giết cô, như vậy thì sẽ không quá sức chịu đựng, không phải chịu quá nhiều đau khổ và tự khiển trách mình…
La Thúy San há miệng thở dồn, sắc mặt thay đổi, lập tức trở lên sầu thảm, cười:
– Thật không ngờ rằng tới lúc sắp chết, ta mới được gặp người thực sự hiểu ta… thật đáng tiếc… người kia, đến gần nửa đời vẫn chẳng hiểu ta.
– Nói những lời này thực ra cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô không nghe ngài tổng thống nói muốn cả hai chúng ta cùng chết hay sao? Ha ha, một người què như tôi cũng sống không uổng phí, cái mạng này lại được chết cùng phu nhân thủ tướng.
Khuôn mặt người què lộ ra chút vui tươi, tự an ủi mình.
La Thúy San đầy thâm ý, nhìn hắn một lát rồi nói:
– Thực ra ngươi có cơ hội không phải chết…
– Sao?
Người què buồn bực hỏi:
– Chẳng lẽ thủ tướng lại thay đổi quyết định hay sao?
La Thúy San lắc đầu:
– Ta là người hẳn phải chết bởi vì ta đã không thể làm nữ chủ nhân của Ninh gia nữa. Hơn nữa sự tồn tại của ta sẽ khiến cho Ninh gia rơi vào vị trí nguy hiểm nên chỉ có đường chết thì Ninh Quang Diệu mới có thể dễ dàng đối mặt với gia tộc của hắn.
Nhưng ngươi thì không như vậy, nói cho cùng thì ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng. Nếu ngươi có một chút giá trị lợi dụng thì Ninh Quang Diệu sẽ không giết ngươi bởi vì cái chết của ngươi chỉ là để làm cho hắn ta hả giận mà thôi.
Người què không hiểu gì hết, mơ mơ hồ hồ hỏi:
– Thế tôi phải làm như thế nào mới có thể có giá trị lợi dụng. Tôi chỉ là một tên ăn mày không cha không mẹ, lại không có học thức, cũng không phải là cao thủ võ công.
La Thúy San suy nghĩ một lát rồi vậy tay gọi người què để người què ghé tai vào gần, nói bên tai người què mấy câu gì đó.
Cuối cùng người què trừng lớn hai mắt.
– Thật hay giả vậy? Điều này… điều này thật quá vô lý? Nếu truyền ra ngoài… chẳng phải là…
– Ngươi chỉ cần làm theo cách mà ta nói, Ninh Quang Diệu sẽ tin tưởng ngươi. Chỉ cần ngươi có cái bí mật này trong người, hắn vì muốn biết được điều đó sẽ không tùy tiện giết ngươi đâu, thậm chí sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, không để ngươi đem tin tức này nói cho gia tộc khác.
La Thúy San nói.
Người què nhìn La Thúy San bằng ánh mắt khó hiểu, không kìm nổi hỏi:
– Cô… Vì sao cô lại đối với tôi tốt như vậy? Nếu chính cô nói bí mật này cho Thủ tướng Ninh có lẽ ông ấy cũng sẽ buông tha cho cô.
La Thúy San lắc đầu, dịu dàng cười, sự dịu dàng không thể diễn đạt ra bằng lời:
– Sẽ không đâu, asayoong ta âm thầm đưa ta về Yến Kinh, cũng không đuổi ta về Ninh gia cũng đã là quyết tâm muốn ta chết rồi. Ta nói cho ngươi hết vì ta từ nhỏ tới lớn, tuy đều được ăn ngon mặc đẹp nhưng chỉ có những ngày đi trên đường cùng ngươi ta mới cảm thấy ấm áp như vậy. Từ đầu tới cuối chỉ là ta chăm sóc cho người khác chứ chưa có ai thực lòng chăm sóc cho ta. Ta muốn trước khi chết, có thể làm cho ngươi chút gì đó. Ta biết ngươi là một đứa trẻ thông mình, nếu như có thể nắm bắt tốt cơ hội, chắc chắn ngươi sẽ không chỉ là một tên ăn mày…
Người què trong mắt vụt qua một chút thất vọng:
– Cô… cô chỉ coi tôi như một đứa trẻ thôi sao…
La Thúy San sửng sốt, lập tức nghĩ tới điều gì đó, trên khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên, vội vàng quay đầy đi chỗ khác, ngập ngừng nói:
– Ngươi so với con của ta vẫn còn nhỏ hơn, đương nhiên ngươi chỉ là một đứa trẻ…
Người què cười đau khổ:
– Cũng chỉ là vì tôi đã nghĩ nhiều quá.
La Thúy San vẻ đau lòng, hé môi nói:
– Nếu… ngươi có thể sống sót, nhất định phải sống cho thật tốt, đấu tranh để được trở lại trường học, học thêm nhiều bản lĩnh, đừng có sống những ngày lang thang ăn xin như trước nữa. Nếu có cơ hội, hãy tìm một bác sĩ tốt, xem xem chân của ngươi có thể chữa khỏi hay không. Ta tin y học bây giờ phát triển như vậy, chắc chắn sẽ có cách chữa trị.
Người què im lặng gật đầu, nhưng vẫn giữ nguyên cái bộ dạng suy sụp ấy.
La Thúy San nhìn trộm hắn trong chốc lát, cắn cắn môi dưới, rồi nhẹ nhàng khẽ nhắm hai mắt lại.
Không lâu sau, lập tức có hai gã đàn ông mặc bộ quần áo trắng đi vào trong phòng, lạnh lùng đem hai lọ thuốc vào, đặt lên mặt bàn. Sau đó đứng ở trước cửa, bộ dạng như đang chờ hai người tự mình uống thuốc.
La Thúy San không do dự nhiều, cầm lên một lọ, rút nắp ra rồi nói với hai người ở cửa:
– Các ngươi hãy đi nói với thủ tướng Ninh rằng người thanh niên này biết một bí mật mà tôi đã nói cho anh ta. Bí mật đó chắc chắn sẽ khiến cho ông ta phải buông tha cho người thanh nhiên này. Người chết là một mình ta là đủ rồi.
Nói xong, La Thúy San cầm lấy lọ thuốc, nín thở uống một hơi hết sạch…
Nửa đời vinh hoa, làm tóc xanh hóa trắng.
Khoảng hơn mười phút sau, cửa của căn phòng mới lại được mở ra.
Người què lê từng bước từng bước đi ra khỏi căn phòng, bị hai tên mặc áo dài trắng giao cho một gã vệ sĩ rồi hai tên đó vội vàng quay trở lại trong phòng, thu dọn lại những thứ còn lại bên trong.
Người què quay đầu lại nhìn, trên mặt đất trong căn phòng là một người phụ nữ nằm sóng xoài, khóe miệng vẫn nở một nụ cười lạnh lùng…
– Tên ăn mày này, ngươi nhìn cái gì? Đi mau.
Tên vệ sĩ kia dùng sức đánh một phát vào đầu của người què, hét to.
Người què vội vàng cúi đầu nhận lỗi, biểu lộ vẻ mặt tội nghiệp, cẩn thận đi theo tên vệ sĩ để gặp Ninh Quang Diệu.
Ánh mặt trời vẫn chiếu xuống mặt đất, nơi người què đi qua in xuống một cái bóng…
Cũng vào lúc đó, ở bên kia đại dương, thành phố Los Angeles lại đang chìm vào bóng đêm.
Trên bầu trời không biết tự khi nào đầy những đám mây đen. Gió bắt đầu mạnh lên vì lúc rạng sáng xe cộ qua lại không nhiều cho nên nó có cái vẻ thê lương khác thường.
Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trước một khu nhà cao cấp của Beverly Hills, đúng là Dương Thần đã trở lại từ Washington.
Ngẩng đầu lên, mắt nhìn lên bầu trời đầy những đám mây, Dương Thần nuốt nước miếng, thì thào nói:
– Chết tiệt, không đến mức như vậy chứ, ta không cần phải dùng năng lực của mình, đi một chuyến qua Los Angeles và Washington… Nhưng đừng nói với ta đây lại là lôi kiếp nhé…
Mặc dù nói rằng từ trong Thái Thanh Thần Lôi thì đại nạn không chết nhưng Dương Thần không phải là không sợ cái “chín ngày kiếp lôi thần” này. Đằng sau cái kiếp đáng sợ mạnh số một này còn có thần lôi “Thượng Thanh” và “Ngọc Thanh”. Có trời mới biết sự thay đổi đa dạng như vậy?
Dương Thần gãi đầu, tuy nói được rằng “Triệu chứng sợ sét” khá mất mặt nhưng nó so với bị sét đánh thì vẫn còn khá hơn.
Nhưng Dương Thần không tin mỗi lần đều gặp may như vậy “vãng niệm diễn sinh kinh” mỗi lần đều có thể cứu chính mình.
Hơn nữa, bản thân mình tốt lên cũng không phải là một hành động sai sót, cần gì phải vội vã như vậy?
Xem ra thì sau này vẫn là ngoan ngoãn lái xe, ngoan ngoãn ngồi máy bay, vì cái “hạnh phúc” cả đời của những người con gái mà nghĩ thì thế nào cũng phải giữ cái mạng nhỏ này.
Đúng lúc này, trên ban công tầng hai của khu nhà cao cấp truyền tới một âm thanh quen thuộc:
– Ha ha… Người nhận tin nói anh đã xử lý người của Blue Storm và Cao Thiên Nguyên. Còn không tin tưởng rằng hiện tại có thể nhìn thấy anh, rõ ràng là giả bộ thật thà, để lừa em và Neptune. Điều này xem ra công lực anh không phải không có, nhưng đến chúng ta cũng không thể lý giải được.
Tags: Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi, Truyện đô thị, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc