Loại tương phản này, biểu hiện cho một loại tra tấn tinh thần không phải một trạng thái tâm lý bình thường của một con người.
Lần đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy: tình trạng của Hàn Tịnh thật không tốt.
Hơn nữa còn không có nửa phần sinh khí.
Nữ nhân này đã gặp nhiều tai nạn khó khăn như vậy thật đáng thương.
“Hàn Tịnh…”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Hàn Tịnh không có phản ứng gì.
“Hàn Tịnh…”
Cô gọi to hơn.
Hàn Tịnh rốt cuộc chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống trên người cô thì hơi hơi chuyển động.
Đối mặt với khuôn mặt giống mình như đúc, phản ứng của Hàn Tịnh là cực độ bình tĩnh. Có thể thấy rằng đó là nhận thức về sự tồn tại của cô.
Cô kinh ngạc nhìn một hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ hay đang phân biệt, cuối cùng như có như không nói nhỏ một câu:
“Thật xinh đẹp!”
Ánh mặt trời từ ngoài của sổ chiếu vào, ánh hồng chiếu trên khuôn mặt Hàn Tịnh, nhưng cũng không có chiếu đỏ mặt cô, khuôn mặt tái nhợt như tuyết là hình dung của Ninh Mẫn về vẻ đẹp của cô. Một vẻ đẹp không hồn, tựa như một con búp bê rách nát bị bỏ đi.
Một tia nắng khác chiếu lên trên người Ninh Mẫn.
Cô ăn mặc vô cùng xinh đẹp, chiếc váy đỏ rực như lửa tràn đầy sức sống, kèm theo chiếc áo eo dài đã tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô. Mái tóc dài tùy ý vấn lên, tất cả đều bừng bừng sức sống, sắc mặt hồng hào, kiều diễm, toàn thân tỏa ra khí chất hạnh phúc rạng ngời.
Nhan sắc xinh đẹp, cộng với tinh thần trẻ trung năng động, nếu đi trên đường, người quay đầu lại nhìn mỹ nhân này khẳng định là 100%.
Mỗi người đều có một loại thưởng thức cái đẹp theo bản năng.
Ninh Mẫn xinh đẹp theo kiểu tỏa sáng lấp lánh…
So với mặt trời có khi còn sáng hơn.
Đây là sự khác biệt của các cô.
Một nhát gan, thần chí mê loạn. Một tự tin, chói lọi tâm hồn.
Một vẻ xinh đẹp đang héo rũ. Một xinh đẹp kiều diễm như đóa hoa đang nở.
Một người như con rối trong tay kẻ khác. Một người là tự đứng lên làm chủ trong mọi hoàn cảnh.
Hai khuôn mặt giống nhau, nhưng lạ bất đồng về tinh thần, cho nên vẻ đẹp phô ra cũng hoàn toàn bất đồng.
Hàn Tịnh xinh đẹp làm đau lòng người. Ninh Mẫn xinh đẹp làm cho người ta trầm trồ kinh ngạc.
Có lẽ đây là điểm mà Đông Đình Phong thích Ninh Mẫn và cũng là nguyên nhân làm cho hắn không có cảm tình gì với Hàn Tịnh.
Bởi vì họ là hai con người khác nhau hoàn toàn, nên hai linh hồn trái ngược, nhưng lại xinh đẹp rung động lòng người.
“Hàn Tịnh, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
Ninh Mẫn nhìn khuôn mặt này cảm thấy rất đau lòng, cô từng bước từng bước đến gần Hàn Tịnh.
“Ninh tiểu thư! Xin cô cách xa tôi một chút…”
Phía sau, Mickey đột nhiên bước nhanh tới. Hắn sợ Ninh Mẫn sẽ làm tổn thương đến Hàn Tịnh, nên có ý đồ ngăn cản.
“Anh sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn hiếρ đương sự của anh. Chỉ là chào hỏi thôi.”
Ninh Mẫn thản nhiên nhìn.
Mickey nghẹn lời.
Tiểu tam này thật là không giống người bình thường, không chỉ bởi vì diện mạo này giống y như đúc với đương sự của hắn, mà càng bởi vì trên người cô toát lên một loại khí chất căng tràn tự tin, bừng bừng sức sống.
Đây có lẽ là khí chất của một quân nhân.
“Ninh tiểu thư, cô cũng thấy đấy, tình hình tinh thần của Đông phu nhân không được tốt cho lắm. Nếu cô còn một chút lương tâm như trong lời nói thì cô nên sớm chủ động rời khỏi Đông tiên sinh. Làm người thứ ba bên hôn nhân của người khác tiếp theo lại trùng hôn thì không chỉ là người không có đạo đức mà còn là một loại phạm tội. Chuyện này mà lan ra ngoài chắc chắn sẽ bị xã hội ruồng bỏ khinh ghét.”
Mickey dùng từ rất không chừa lại chút mặt mũi nào cho đối phương. Hắn từ chối ấn tượng tốt của nữ nhân này.
Ninh Mẫn bình tĩnh liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, trên mặt hiện lên vẻ quang minh chính đại, xem ra là một luật sư chính nghĩa.
Cô không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, có vẻ hiền lành làm Mickey ngẩn ra.
“Luật sư Mễ, tôi thật sự không có ác ý.”
Mickey gật đầu, ngữ khí cũng hơi hòa hoãn lại.
“Nhìn ra được, Ninh tiểu thư là một người rất biết kiềm chế. Một nữ nhân như vậy không nên trở thành người chen chân vào hôn nhân của người khác. Nếu không cẩn thận sa vào thì nên nhanh chóng rứt ra mới có thể là một nữ nhân có trí tuệ.”
Nhìn theo góc độ của hắn thì lời hắn nói đúng là như vậy, chỉ là người ngoài nghe vào sẽ cảm thấy chói tai.
“Xin hỏi luật sư Mễ một chuyện.”
“Mời nói.”
“Ở trong mắt anh, Đông Đình Phong là một người như thế nào?”
Ninh Mẫn lẳng lặng bình tĩnh hỏi.
Mickey nhìn về phía Đông Đình Phong đang đỡ Đông Lục Phúc đi đến, áo gió màu đen, làm cho vẻ sang trọng và phẩm giá của hắn hơn hẳng người bình thường, tao nhã và tôn quý là phẩm chất cao đẹp mà hắn sở hữu trên người.
Ông trời đã đem đến người đàn ông như vậy trong nhân loại, đồng thời cũng cho hắn trí tuệ phi thường, tất cả của những gì hắn làm đều rất xuất sắc, điều này đã quá rõ ràng.
Mà hắn – Mickey, chỉ là một luật sư có chút danh tiếng, có tài, tốt nghiệp đại học trước những luật sư trong nghành ba năm, gia cảnh bình thường, đối với hắn mà nói như vậy là cũng có một chút thành tựu, nhưng khi so hắn với quyền quý thật sự thì hắn cũng chỉ là bùn đất, chỉ có thể làm nền.
Ví dụ như, khi hắn đối mặt với Đông Đình Phong, thì người ta là Đệ nhất thiếu ở phương Nam – Ba Thành, vô luận là gia thế hay tài năng đều được mọi người công nhận là một nhân vật truyền kì. Mà hắn chỉ là một luật sư bé nhỏ không đáng kể.
Khoảng cách lúc đó của bọn họ là cách xa vạn dặm.
Đông Đình Phong ở thành phố nào, cũng là một nam nhân trong lòng mọi người, đều là một nam nhân bất khả chiến bại. Hình ảnh của hắn đã trở thành nam thần trong lòng không ít cánh đàn ông.
Mickey cũng từng rất thần tượng Đông Đình Phong, tuy người nam nhân này so với hắn chỉ hơn gần ba tuổi.
“Một nam nhân phi thường!”
Năm chữ này, là nhận thức của chính Mickey đối với Đông Đình Phong trước khi gặp mặt.
“Nếu không có chuyện ngày hôm nay, Mễ mỗ đối với Đông tiên sinh trước sau như một đều có một loại tình cảm thuần túy… Nhưng hiện tại, dùng thủ đoạn đê tiện hèn hạ để bỏ chính vợ mình, tuyệt đối làm cho người ta khinh bỉ.”
Lời này rất mất lịch sự.
Đối mặt với sự khinh bỉ vô lễ đó, Đông Đình Phong chỉ cười nhẹ.
Việc này, Mickey coi như không sai.
Người đứng trên cao, bị mọi người hùa theo nói xấu chỉ trích rất nhiều sẽ khó tránh khỏi. Rất ít người dám nói thẳng, bởi vìkhi mình làm sai, cũng sẽ bị xử theo pháp luật như thường.
Lúc này tuyệt đối là có trở ngại, đối với sự nghiệp của một người bình thường.
Phê bình của mình nếu đúng có thể đi thẳng đến thành công. Nhưng sai, sẽ chịu hậu quả và thất bại.
“Trên đời này, người dùng trí tuệ để phân biệt, sẽ chia làm rất nhiều loại, có một số người từ nhỏ sinh ra đã ngu xuẩn, nhưng lại không có tự biết tên, có một số người lại bị giả dối che mắt, đối với chính mình hoàn toàn không biết người, anh chỉ nghe đơn phương một phía nói, liền cho rằng người bên kia nhất định có tội, anh có cảm thấy nhận định này không nên có?”
Ninh Mẫn bình tĩnh, thanh âm trong trẻo hỏi lại, làm Mickey lại ngẩn ra, một lúc sau mới lãnh đạm cười:
“Sự thật không phải đã hiện ra trước mắt sao?”
“Anh thấy chuyện gì xảy ra trước mắt đều có thể là sự thật sao?”
Ninh Mẫn không nhanh không chậm hỏi lại.
Mickey lại ngẩn ra, nghi ngờ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không thể không nói hắn thật sự không biết sự tình.
Đương sự của hắn lúc tìm đến chỉ nói chồng cô đem cô giam lỏng, cô cần pháp luật bảo vệ, tư liệu cũng cấp cũng đủ để chứng minh chuyện này. Đối với chuyện khác, hắn biết rất ít.
“Chúng ta cần phải nói chuyện với cô ấy.”
Ánh mắt Đông Đình Phong cuối cùng cũng rơi xuống trên người Hàn Tịnh.
Đông Lục Phúc cũng nhìn Hàn Tịnh nói một câu:
“Con có thể dự thính.”
Tiểu cô nương này đáng yêu lương thiện, ánh mắt buông xuống, trầm tĩnh như nước, từ đầu tới cuối ngồi chỗ kia không có nói một câu.
Loại bình tĩnh này vô luận là Ninh Mẫn hay Đông Đình Phong đều cảm thấy có điểm không đúng.
“Tiểu Tịnh, đã lâu không gặp.”
Đông Đình Phong nói một câu chào hỏi.
Lời này làm Mickey liếc xéo hắn một cái.
Hàn Tịnh khẽ ngẩng đầu nhìn, nhìn đến Đông Lục Phúc thì ánh mắt phức tạp khẽ lóe lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Ông nội…”