“Có việc?” Kiều Tâm Uyển oán hận trừng mắt liếc cô một cái, rồi lại đánh giá cô từ đầu đến chân: “Tôi nói cho cô biết, loại người như cô, anh ta nhìn là gai con mắt, dựa vào cô mà muốn lôi kéo trái tim anh ta sao.”
“Chị nói bậy bạ cái gì đó?” Tả Phán Tình cũng bắt đầu nổi giận: “Anh ta là anh chồng của tôi. Tôi có chút việc tìm anh ấy chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Chị đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử?”
“Cô nói cái gì?” Lúc này Kiều Tâm Uyển giống như quả bom vừa mới được châm ngòi: “Cô dám mắng tôi là tiểu nhân?”
“Tôi…” Tả Phán Tình càng xấu hổ. Chuyện này thật sự là có giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng được.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ không biết từ khi nào đã đứng ở cửa văn phòng. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn chị ta: “Cô ồn ào đủ chưa? Đủ rồi thì về đi.”
“Cố Học Võ…”
Kiều Tâm Uyển tức đến mức nghiến răng, trừng mắt lườm Tả Phán Tình, rồi tức tối bỏ đi.
Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, chịu không nổi mà líu lưỡi. Hung dữ như vậy chẳng trách Cố Học Võ phải tránh chị ta.
Quay người lại, Cố Học Võ dùng ánh mắt u ám mà trừng cô. Áo sơmi màu xám nhạt đi kèm với quần dài màu đen, chất liệu vải tốt, cà- vạt đen thắt ở ngay chính giữa, toàn thân toát lên phong thái của một quan chức chính phủ.
“Cô tới đây làm gì?” Anh ta cất giọng lạnh lùng khiến Tả Phán Tình nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào.
“Ách…”
“Có việc thì đi vào nói.” Cố Học Võ ném lại cho cô câu này rồi bước vào cửa.
Tả Phán Tình thè lưỡi đi vào, đưa mắt đánh giá văn phòng Cố Học Võ. Hoàn hảo, thoạt nhìn tương đối đơn giản sạch sẽ.
Cũng không có nhiều đồ trang trí, có vẻ không giống một tham quan…
“Tôi có tham ô cũng sẽ không đem bày mấy thứ đồ đó trong văn phòng, cô có đầu óc không vậy?”
Cố Học Võ lạnh lùng nói, Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện mình lại buột miệng thốt ra những suy nghĩ trong đầu, đành phải ha hả cười hai tiếng, vẻ mặt xấu hổ.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện là thế này.” Tả Phán Tình nghĩ cách làm sao nói cho tốt: “Tôi có một cô em họ, đang làm ở báo sáng thành phố C. Chính là tờ báo đó có lượng phát hành lớn nhất thành phố C này. Bên ấy gần đây muốn làm một bản tin, muốn đến phỏng vấn anh. Cho nên…”
“Khỏi.” Cố Học Võ từ chối: “Tôi không phải là minh tinh. Không cần thiết phải … nhận lời phỏng vấn.”
“Sao không cần được.” Tả Phán Tình cố gắng thuyết phục anh ta: “Anh thân là thị trưởng thành phố C, người anh đối mặt chính là người dân thành phố C. Anh vừa mới nhậm chức, ít nhất cũng phải nói cho người dân thành phố biết chút ít về kế hoạch công tác của mình chứ? Ít nhất cũng có thể khiến người dân thành phố có chút lòng tin đối với các anh? Đây cũng là chuyện cần thiết.”
Cố Học Võ thả cây bút đang cầm trong tay, khoanh tay trước ngực nhìn về phía Tả Phán Tình: “Cô ấy cho cô lợi ích gì hả?”
“Tôi nói anh đừng có xem thường người khác như vậy có được không?” Tả Phán Tình không vui ý: “Tâm Y là em họ tôi, tôi giúp cô ấy là chuyện thường tình, đâu cần phải có quyền lợi gì? Sao lòng anh lại nhỏ nhen vậy?”
Nhìn thấy mặt Cố Học Võ lập tức lạnh hẳn, Tả Phán Tình phát hiện mình lại vừa nói bậy: “Úi xin lỗi. Tôi không phải nói anh là tiểu nhân. Chỉ là tôi thực sự cảm thấy anh nên nhận lời phỏng vấn lần này. Hơn nữa, nhân đây cũng có thể tuyên truyền hình ảnh chính quyền thành phố các anh một chút. Không phải sao?”
“Nói xong chưa?” Cố Học Võ nhìn nhìn đồng hồ: “Tôi còn phải họp, cô có thể đi rồi.”
“Này.” Tả Phán Tình định đứng dậy, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại ngồi xuống: “Anh hai. Giúp một lần đi mà.”
“Gọi không tình nguyện vậy, cô có thể đi ra ngoài.” Dọn dẹp văn kiện trên bàn, Cố Học Võ muốn rời đi.
“Không có đâu.” Tả Phán Tình hấp tấp đứng lên: “Anh hai. Giúp tôi lần này thôi được chứ? Please.”
Tả Phán Tình hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt cười lấy lòng. Cố Học Võ dừng cước một chút. Nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó làm cho Tả Phán Tình có cảm giác gió lạnh vù vù, anh ta lại khom lưng xuống, xé một tờ giấy note để trên bàn, ghi lên mấy con số.
“Đây là số điện thoại riêng của tôi. Cô có thể bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nếu có thể tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.”
“Cám ơn anh hai. Anh thật tốt.” Tả Phán Tình cười rạng rỡ:”Anh hai, anh phải họp rồi, em sẽ không quấy rầy anh đâu. Tạm biệt.”
Phất phất tay, Tả Phán Tình đi một mạch không dám quay đầu lại, dáng vẻ nhìn thì vội vàng nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng.
Cố Học Võ lắc đầu, mi tâm không thể không nhăn lại. Thật không biết lão Nhị nhìn trúng điểm gì ở cái cô Tả Phán Tình này.
…
“Oa.” Lúc nhận được điện thoại liền lập tức chạy tới nhà Tả Phán Tình, khi nhìn thấy số điện thoại viết trên tờ giấy kia thì vô cùng kinh ngạc: “Chị, chị lợi hại ghê nha. Vậy mà cũng có thể xin được số điện thoại của thị trưởng.”
“Không có gì.” Tả Phán Tình không hiểu việc này với lợi hại có quan hệ gì: “Thật ra Cố Học Võ, chính là thị trưởng mới đó, cũng là anh họ Cố Học Văn. Cho nên…”
“Hả?” Trần Tâm Y lại sửng sốt: “Sao hôm qua chị không nói?”
“Còn không phải là sợ anh ta không chịu sao. Nếu anh ta không chịu giúp, nói ra anh ta là anh họ của chồng chị, vậy chẳng phải rất mất mặt hả?”
“Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ha.” Trần Tâm Y khâm phục cô sát đất: “Hay quá à. Tin tức tuyệt mật như vậy mà chị lại không chịu nói?”
“Có gì mà nói chứ.” Thật ra Tả Phán Tình không mấy ưa Cố Học Võ, nhất là nghĩ đến anh ta có tiểu tam, là cô lại càng không thích.
“Em đó, mau chóng mà hẹn anh ta ngày làm phỏng vấn đi. Đến lúc đó chị chờ em mời cơm.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Trần Tâm Y vì chuyện này mà rất vui, nếu như Cố thị trưởng đã là người thân của chị Tả Phán Tình, cô còn sợ anh ta không chịu nhận lời phỏng vấn sao?
Không đúng, dù sao cô cũng phải sửa sang lại tư liệu cho tốt một chút, không thể để người nhà họ Cố xem thường.
…
Thành phố C, khách sạn Shangrila
Kiều Tâm Uyển vào phòng, nhìn thấy Kiều Kiệt ở bên trong uống rượu thì nhíu mày: “Kiều Kiệt, em làm cái gì vậy? Ba gọi điện bảo em về Bắc Đô mà sao em lại không chịu về?”
“Không muốn về.”
Kiều Kiệt cầm ly rượu lên lại uống một ngụm, vẻ mặt vô cùng sa sút: “Chị về nói với ba. Em không về, em phải ở lại thành phố C, nếu ông ấy đồng ý thì mở một chi nhánh công ty ở ngay thành phố C này để em quản lý.”
“Em nói cái gì vậy?” Kiều Tâm Uyển dùng sức đoạt lấy ly rượu trên tay cậu ta: “Mở công ty nói dễ như vậy sao? Em có muốn phá tiền trong nhà cũng đừng dùng cái cách nát như vậy.”
“Cho dù như vậy, em cũng không về.” Cầm lấy một chai bia khác, ngửa đầu uống cạn, dáng vẻ đó làm cho Kiều Tâm Uyển phải nhíu mày, không chút nghĩ ngợi vươn tay cướp lấy, lại bị Kiều Kiệt né tránh.
“Chị tránh ra đi. Đừng có lo cho em.”
“Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển chọc tức: “Chị chẳng muốn lo cho em đâu, nhưng mà em xem lại cái bộ dạng này của em đi, Kiều Kiệt nghĩa khí phấn chấn trước kia đi đâu mất rồi?”
“Em phấn chấn không nỗi.” Vẻ mặt Kiều Kiệt chua xót: “Chị. Em đau khổ lắm. Em thích cô ấy như vậy, vì sao cô ấy lại ghét em như vậy?”
“Em đang thích ai đó?” Kiều Tâm Uyển nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua: “Cô gái đó là ai? Bố mẹ cô ta làm gì?”
“Em mặc kệ bố mẹ cô ấy làm cái gì, em chỉ thích cô ấy thôi.” Kiều Kiệt kéo tay Kiều Tâm Uyển: “Chị. Em gọi điện cho cô ấy, cô ấy cũng không nghe. Em đi tìm cô ấy. Cô ấy lại mắng em, cũng không thèm liếc nhìn em một cái. Cứ như là em làm cho cô ghét ấy?”
“Sao lại thế chứ?” Kiều Tâm Uyển lúc nào cũng rất bảo vệ cậu em này, ngồi xuống bên cạnh, lấy ly rượu trên tay cậu ta: “Em trai của chị tốt như vậy, chị nghĩ cô ấy chỉ là đang ngượng, hoặc là tạm thời còn phát hiện cái tốt của em thôi.”
“Thật không?” Kiều Kiệt ngồi ngay ngắn: “Chị nghĩ là cô ấy ngượng mới không để ý tới em?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Kiệt: “Em cứ tiếp tục cố gắng một chút, nói không chừng cô ấy sẽ chấp nhận em.”
“Đúng vậy.” Kiều Kiệt vỗ tay: “Bây giờ em mới theo đuổi cô ấy có vài ngày. Cô ấy không để ý tới em là chuyện bình thường. Em quyết định sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy.”
“Đây mới đúng là em trai của Kiều Tâm Uyển chị.” Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, đừng uống nữa. Đi rửa mặt đi, nhìn bộ dáng em thật chẳng ra thể thống gì nữa.”
“Dạ. Chị. Em không uống, em quyết định tiếp tục đi tìm Tả Phán Tình. Em muốn đi bày tỏ với cô ấy. Để cô ấy hiểu rõ lòng em.”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại: “Em nói ai?”
Cái tên này sao mà quen tai quá?
“Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt tuyệt đối không sợ Kiều Tâm Uyển biết: “Chính là vợ của anh Học Văn.”
“Em điên rồi.” Kiều Tâm Uyển không ngờ người em trai mình thích lại là Tả Phán Tình: “Cô ấy là vợ Cố Học Văn đó, sao có thể chấp nhận em?”
“Em đúng là điên rồi đó.” Kiều Kiệt đứng lên trừng cô: “Em điên từ lâu rồi, từ lúc nhìn thấy cô ấy là em đã điên rồi. Em lớn như vậy, mà chưa có cô gái nào dám cư xử với em như vậy. Em mê muội. Ngày nào em cũng vì nghĩ đến cô ấy mà mất ngủ. Chị có biết không…”
“Nhưng cô ấy đã là vợ của người khác.” Kiều Tâm Uyển cảm giác mình cũng muốn điên rồi: “Cô ấy sẽ không chịu chấp nhận em đâu.”
“Cho nên em mới đau khổ. Chị. Em nhớ cô ấy, em thật sự rất thích cô ấy, chị không biết đâu, em vừa nhìn thấy cô ấy, trái tim liền đập rất nhanh. Em cũng không biết phải làm sao bây giờ. Biết rõ cô ấy ghét em, nhưng mà em không bỏ được…”
“Cô ấy ghét em mà em còn thích cô ấy?” Kiều Tâm Uyển tức điên rồi: “Em thực thấp hèn.”
“Phải em thấp hèn.” Ánh mắt Kiều Kiệt ửng đỏ, hai tay nắm chặt thành đấm: “Em thấp hèn. Vậy chị không thấp hèn sao? Cố Học Võ đã đối xử với chị như vậy. Nhưng chị thì sao? Còn không phải hết lần này đến lần khác giội một gáo nước lạnh vào mặt chị sao? Vậy cũng không thấp hèn sao?”
“Bốp” Trên mặt Kiều Kiệt đã in một bạt tai. Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, trong mắt ngân ngấn nước.
“Chị. Em…” Kiều Kiệt cũng biết mình nói sai: “Xin lỗi. Em không phải cố ý. Em…”
“Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển cố gắng làm ình tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt đau khổ rối rắm của em trai: “Em thật sự rất thích cô ấy phải không? Còn thích đến mức có thể vì cô ấy mà không trở về Bắc Đô, thích đến mức có thể vì cô ấy trả mọi giá không?”
“Phải” Kiều Kiệt gật đầu: “Em chính là thích cô như vậy, thích cô ấy đến mê muội, em sẽ không từ bỏ đâu.”
“Được.” Kiều Tâm Uyển sụt sịt mũi, trấn tĩnh lại bản thân: “Chị giúp em.”
“Chị?” Kiều Kiệt ngây ngẩn cả người: “Chị muốn giúp em?”
“Đúng, chị giúp em.” Kiều Tâm Uyển vươn tay kéo tay Kiều Kiệt : “Kiều Kiệt. Chị chỉ có một mình em là em trai. Mặc kệ em muốn gì, chỉ cần có thể làm được, chị sẽ giúp em.”
“Nhưng mà, chị muốn giúp em như thế nào?” Lúc này Kiều Kiệt hơi bối rối, trong lòng vừa hy vọng, lại vừa sợ thất bại: “Cô ấy hiện tại nhìn thấy em là đã ghét rồi, cho dù chị muốn giúp em, cũng giúp không được đâu.”
“Em trai ngốc, chị nói giúp em thì nhất định sẽ giúp em.” Kiều Tâm Uyển thở dài: “Tiểu Kiệt. Chị chỉ cần em đồng ý với chị một việc.”
“Chuyện gì?”
…