Im lặng…
…..
“Khác nhau thế nào?”
“Ryan yêu em là tình yêu thật sự, còn anh thương em như một người em gái, như một người bạn tri kỉ” .
“Tại sao anh lại yêu quý em thế? Em và anh biết nhau chưa lâu mà, em cũng làm gì cho anh đâu, em chả tốt thế đâu”. Vừa nói và tôi vừa khóc, tôi cũng chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho phải nữa.
“Có sao đâu, anh có tình cảm đặc biệt với Lavender, anh thương nhỏ hơn cả mẹ và chị của nhỏ cộng lại, con nhỏ cũng thương anh vậy thôi, nó vừa giống như tình yêu, vừa giống như em gái vậy.”
“Có lẽ Ryan cũng yêu em như thế thôi”
“Anh không nghĩ vậy, nhìn ánh mắt của anh ấy xem, chỉ có kẻ si tình mới vậy thôi à”
“Anh lo em buồn đúng không? Là anh đang an ủi em hả? Không sao đâu anh ạ, phải đối mặt với sự thật thôi, và thực sự em không nghĩ rằng anh cũng là gay…” Tôi vừa nói vừa ngập ngừng, vừa thấy ngại miệng ghê gớm.
“Vậy nên anh cũng biết Ryan là gay đúng không, ngay từ đầu anh đã biết rồi”
“Anh không chắc chắn đâu em à, nhưng anh kể cho em chuyện này nha?”
“Chuyện gì ạ?”
“Anh có vài người bạn gay, họ chơi thân với anh, cũng có vài người là bạn của Mei nữa, họ đã từng giúp Mei vụ của Josh. Hồi đó tới model club họ có bàn thảo về Ryan, quả thật đó là một chàng trai vô cùng hấp dẫn, anh đã từng choáng váng khi nhìn thấy Ryan ở cái club đó, vì Lavender chỉ cho anh mà, con nhỏ nói anh ta hot nhất club, được bao nhiêu người theo đuổi. Nghe nói Ryan là đối tượng của nhiều người. Khó tránh khỏi với một chàng trai đẹp trai như vậy, em có thấy thế không?”
“Anh biết từ lâu thế cơ à?”
“Thì em nghĩ xem anh đưa đón Lavender suốt hồi đó, mà con nhỏ líu lo suốt ngày, làm sao anh có thể không biết một người nổi bật như vậy chứ?”
“À,” tôi nghĩ thầm trong đầu, tại sao tôi không nghĩ ra như vậy nhỉ?
“Anh nghe nhiều lời đồn không?”
“Anh có nghe nói cậu ấy bị một vài nhân vật có nhiều tiền quan tâm, đặc biệt là giới gay như anh nè, nhưng thật lòng mà nói thì theo cảm quan của anh, Ryan không phải là gay đâu à, có lẽ ở cái đất nước này, em biết đấy, quan hệ với người đồng phái cũng là bình thường mà, có thể em bị sốc đó”
“Sau lần gặp anh về, Ryan tỏ ra ghen tuông với anh, em chả hiểu sao nữa”
“A ha”. Billy mỉm cười. “Chắc Ryan có thể biết qua về anh, anh ấy sợ anh nói với em chuyện của Ryan đó, nên tỏ ra ghen tuông để em không tiếp xúc nhiều với anh đó mà”
“Thật sao? Mà anh có biết Ryan là bạn trai em trước khi gặp không?”
“Biết chớ, sao mà không biết, vả lại, có hôm em và Ryan đi cùng nhau anh có nhìn thấy rồi mà, Ryan có lẽ cũng biết đó, nên chắc đòi gặp kiếm cớ cách ly em nha”.
“Có thật vậy không? Thực ra…em nghĩ anh có mối quan hệ gì đó với cả bà Mei và Sheryl”
“Mei là một người phụ nữ cô đơn, bà ấy rất thiếu thốn tình cảm, bỏ chồng lâu rồi, hai cô con gái cũng không gần gũi, con nhỏ Lave thì ngang tàng quá, giờ lại dính thêm nghiện ngập sao bả không buồn. Hơn nữa bà ấy rất thương anh vì anh là con của ba anh, mối tình đầu khó dứt của bà ấy. Còn Sheryl à, cô ấy thì yêu anh thật sự, cũng thật khó dứt ra khỏi mối quan hệ như thế này,em có hiểu không? Họ gần như là gia đình của anh rồi, anh không bỏ họ được, anh thương họ như ruột thịt của mình vậy”
“Họ biết anh là gay chứ?”
“Biết chớ, Mei chấp nhận, còn Sheryl thì không”
“Nhưng anh thương Lavender nhất đúng không?”
“Đúng rồi, anh thương con nhỏ nhất, lúc anh gặp em, chả hiểu sao thấy em giống nhỏ tới thế, có gì đó rất tương đồng, và tự nhiên anh cũng yêu quý em đặc biệt như vậy đó. Có lẽ Mei và Sheryl có chun chút ghen tuông, cũng không sao mà”.
“Em trai của Ryan có nói với em rằng Ryan thật sự là gay”. Tôi nói như muốn phủ định toàn bộ những gì Billy muốn nói, như muốn nói rằng, anh thôi đi, anh đừng an ủi tôi nữa.
“Cậu em trai của Ryan hả? Nói với em hồi nào vậy? Nè, nghe nè, Kin ơi.”
Anh lại với tay nắm chặt tay tôi.
“Em gặp Ryan nói chuyện đi, nhìn vào ánh mắt của hai người, anh biết đó là tình yêu thực sự mà, em không nghe anh nói cũng được, nhưng em cũng đừng nghe ai nói cả, em nghe theo tiếng nói của trái tim mình nha”.
Và tôi lại khóc, cảm giác như người bị ốm vậy, rối bời, vừa hy vọng vừa tuyệt vọng, vừa cần vừa bất cần, chẳng biết nói sao. Tôi đã sốc đủ, tôi chả còn sốc nữa.
Billy nói sẽ đưa tôi trở về nhưng tôi nói tôi sẽ tự đi về một mình, tôi vẫn ngại Billy đưa tôi ra đảo, tôi trót nói với anh nhà tôi ở xa tít bên Queens rồi mà. Có thể anh cũng biết rồi nhưng thôi cứ tự đi là tốt nhất.
Tôi miên man nghĩ về những gì Billy nói, chuyện anh ấy bị gay tôi không còn cảm thấy quá sốc nữa, nhưng tôi nghĩ khi Billy nói rằng anh ấy cảm nhận rằng Ryan không thực sự là gay, và anh ấy nhìn thấy trong ánh mắt của Ryan có tình yêu thật sự. Nhưng tôi lại nghĩ, thực ra đó chỉ là cảm nhận của Billy, chứ có phải là điều gì chắc chắn vậy đâu. Và tôi lại buồn, chả phải chính Jess cũng có công nhận rồi đó sao, Garbriel cũng thế, những người ở buổi tiệc cũng thế. Nhưng có một điều tôi phải thú nhận rằng, khi ở bên cạnh Ryan, cả khi nhìn thấy anh ấy cười, anh ấy ăn, anh ấy vuốt tóc tôi, anh ấy hôn tôi, mọi hành động, không một chút biểu hiện của gay, kể của mùi của anh ấy, cũng là mùi của một người đàn ông đích thực, hay là do tôi không nhận ra? Hay là do anh ấy diễn trước mặt tôi? Và cứ thế, vừa đổ lỗi, vừa bào chữa…
Tôi bật di động lên, chỉ có một tin nhắn của Jess nói rằng cần gặp tôi. Tôi gọi điện cho chị Thủy, nói rằng tôi bị ốm nặng bây giờ mới ngồi dậy được, không kịp xin phép Lucy, xin chị ấy xin cho tôi nghỉ hai ba ngày nữa. Chị Thủy tỏ vẻ lo lắng và nói rằng cứ tưởng tôi bị làm sao hay là tôi về…Việt Nam rồi, còn nói Ronie cũng chán nghỉ hai hôm nay luôn. Tiệm thiếu thợ quá, Lucy chửi bới inh ỏi. Tôi thở dài chả biết nói gì.
Tôi gọi điện cho Jess, nói rằng đồng ý gặp cậu ấy nói chuyện, hôm nọ tôi sốc quá chưa kịp nói cho rõ ngọn ngành, tôi muốn gặp Jess ngày mai. Tôi thấy Jess rất vui mừng vì tôi cuối cùng đã chịu mở máy. Tôi nói tôi sẽ gặp Ryan, nhưng cho tôi gặp cậu ấy trước và làm ơn đừng nói gì với Ryan vội, tôi cũng ổn, không có chuyện gì đáng lo hết.
Chiều hôm sau Jess lên đảo, khoảng 3h, tôi đi bộ ra bến xe bus đỏ ở phố Maine để đón cậu ấy. Thật may mắn cho tôi, trên đường đi thì tôi gặp bà đạo diễn, tôi nói ngay rằng muốn đi gặp ông già. “Oh, I’ve tried to call you several times but you gave me the wrong number or something, it never worked” (Ồ tôi đã gọi cho cô vài lần rồi nhưng cô cho tôi nhầm số hay sao đó, không kết nối được). “Oh no, its just something wrong with it, it is OK now, can you give me your number too?” (Ồ, không đâu, có một chút rắc rối thôi nhưng bây giờ thì ổn rồi, bà có thể cho cháu số điện thoại được không?). “Didnt you get my card?” (Cô chưa có card của tôi sao?). Tôi mới chợt nhớ ra bà ấy có đưa cho tôi cái card từ buổi đầu gặp gỡ, nhưng giờ ở đâu thì tôi không thể nhớ ra, bà ấy cho lại cái card, và nói, nếu được thì ngày mai hoặc cuối tuần sẽ đi gặp ông ấy”. “He’s getting better now?” (Ông ấy đã khá hơn chưa?). “Poor man” (Ông ấy thật tội nghiệp). Bà ấy chỉ nói thế.
Jess gặp tôi, ánh mắt cậu ấy có phần ngượng nghịu. Việc đầu tiên là Jess hỏi xem mấy hôm vừa rồi tôi có ổn không? Tôi đã gọi điện cho Ryan chưa? Chắc hẳn tôi buồn lắm? Và Garbriel…gửi lời xin lỗi, cô ta có gọi cho tôi không được. Ryan đã biết chuyện và anh ấy rất buồn bã mấy hôm nay, Ryan nói anh sẽ để cho tôi thời gian để tôi qua cơn sốc, và hy vọng tôi gọi điện lại.
“Do you want to go to the lighthouse on this island?” (Anh có muốn đến chỗ ngọn hải đăng trên đảo này không?)
“OK, where is it?” (Ok, nó ở đâu vậy?)
“Not so far, we’ll walk there, Ryan loves that place” (Không xa lắm, chúng ta sẽ đi bộ tới đó , Ryan rất thích chỗ đó).
Và chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía ngọn hải đăng, chậm rãi, tôi hái một chiếc lá và vò vò trên tay, lát lại nhìn sang bên kia bờ. Thời tiết thật tuyệt, nếu hôm nay tôi được vẽ ngọn hải đăng thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Is it your brother REALLY REALLY a gay? Or he’s bişëχual? Or he’s straight but has relationship with gay people?” (Có thực là anh trai của anh là gay không? Hay anh ấy là người bán nam bán nữ? Hay anh ấy bình thường nhưng có quan hệ với giới gay?)
“Do you feel he loves you?” (Em có cảm nhận được tình yêu của anh ấy không?). Jess không trả lời trực tiếp câu trả lời của tôi mà hỏi lại tôi bằng một câu hỏi khác.
“Honestly, I feel it. But there’s one thing, we haven’t had ses, that’s strange?” (Tôi thực sự cảm nhận được điều đó, nhưng có một điều, chúng tôi chưa từng quan hệ với nhau, nghe có kỳ lạ không?)
“I know, you’d been to our apartment on that day, I was awoke when you came, and I was waiting if you guys did something, I was listening” (Tôi biết, hôm em đến nhà bọn tôi, lúc em đến tôi đã thức giấc và …lắng nghe).
“Too bad it didn’t happen right?” (Thật chán là mọi chuyện không xảy ra phải không?) Tôi mỉm cười nhè nhẹ.
“I don’t know if it is bad or good” (Tôi cũng không biết thế là tốt hay xấu nữa).
“So answer my question” (Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi đi)
“OK,”
Jess dừng lại, thở dài. Cậu ấy đứng vịn tay vào lan can và cho hai tay lên di thái dương.
“I have to be honest, I don’t know, I don’t know my brother” (Thành thật mà nói, tôi không biết rõ về anh trai tôi)
“What?” (Gì cơ?) Tự nhiên tôi đỏ bừng cả mặt.
“You told me he was gay, he never had a girl friend before, of course you know, he’s gay, right?” (Anh nói với tôi rằng anh ấy là gay, anh ấy chưa bao giờ có ban gái, tất nhiên anh phải biết anh ấy gay đúng không?)
“If you already knew, you don’t have to ask” (Nếu em đã biết thì em đâu cần phải hỏi).
“But if he’s gay, how come he loves me, you know gay men can’t love woman, just like me, I’m totally straight, I can’t love a woman” (Nhưng nếu anh ấy gay, làm sao anh ấy có thể yêu tôi, anh biết mà một người đàn ông đồng tính không thể yêu một người phụ nữ, cũng như tôi, tôi hòan tòan bình thường và tôi không thể yêu một người phụ nữ).
“To tell you this, actually, I don’t know my brother much. Our parents’d been divorced when I was just only 5, I was living with my mother and my little sister in California, and he was with my father in Philadelphia, we didn’t often keep in touch. We just met eachother in a couple of occasions and we both came to New York when we started that model club and for college, but I am upstate all the time though. I don’t understand his world, I thought he’s gay because he TOLD me he’s gay, and because he never showed me that he loved a woman, except Garbriel, but that’s not a kind of love anyway” (Tôi nói cho em biết điều này, tôi không hiểu anh trai tôi lắm. Bố mẹ chúng tôi ly dị từ khi tôi mới 5 tuổi, tôi sống với mẹ và em gái ở California, còn Ryan sống với bố ở Philadelphia, chúng tôi không gặp nhau thường xuyên mấy. Chúng tôi chỉ gặp lại nhau vào một số dịp và cùng đến New York khi tham gia câu lạc bộ người mẫu và học đại học, nhưng tôi ở dưới ngoại ô hầu hết thời gian. Tôi không hiểu thế giới của Ryan, tôi nghĩ anh ấy gay vì anh ấy nói với tôi như vậy, và vì anh ấy chưa bao giờ thể hiện tình yêu với một người phụ nữ nào cả, trừ Garbriel nhưng đó không hẳn là tình yêu).
Tôi lặng người trước những gì Jess nói. Ryan chưa bao giờ nói cho tôi biết sự thật về gia đình anh ấy, tôi không hề biết, tôi chỉ nhận ra một điều rằng có vẻ Ryan và Jess cũng không phải là hay nói chuyện và gần gũi lắm, họ như sống ở hai thế giới riêng biệt, chỉ có điểm tưong đồng là ngoại hình và nụ cười. Và hơn bao giờ hết, trong tôi tràn ngập sự hy vọng về MỘT – RYAN – KHÔNG – GAY.
“So you mean you are not even sure he’s really gay?” (Ý anh là, anh cũng không chắc Ryan có gay thật hay không?)
“I dont know anything, and I’m sorry” (Tôi xin lỗi, tôi không biết). Jess nói, cậu ấy rất xúc động.
“Actually I’ve changed my mind after that night taking you home, I talked to my brother, now he doesnt admit he’s gay anymore, when he heard how terrible you were, he said he doesn’t want to lose you, I do believe that’s real love” (Thực sự tôi đã thay đổi từ sau buổi tối đưa em về nhàm, tôi đã kể lại với Ryan và bây giờ anh ấy không thừa nhận là mình gay, khi nghe kể lại em đã khủng hoảng thế nào anh ất nói không muốn mất em, và tôi tin đó là tình yêu thực sự).
Và thế là tôi bật khóc, tôi ôm mặt khóc tức tưởi.
Jess lại kéo tôi lại và ôm tôi rất chặt, thật tồi tệ, cảm giác lại giống y như trong vòng tay của Ryan.
“OK, OK, I’m sorry, I’ve been really bad right, everything will be allright, I’m sorry, sorry”.
“No, thank you”. Tôi nói.
Chúng tôi ra tới ngọn hải đăng. Tôi hỏi Jess:
“Is it your father a sailor?” (Bố anh là thủy thủ ư?)
“No, he’s a captain” (Không, ông ấy là thuyền trưởng)
“He’s still sailing now?” (Ông ấy vẫn đi biển chứ?)
“I dont see him many often, though sometimes I miss my father, he’s old now, he’s now selling liquor upstate, and he HATES modeling things a lot” (Tôi không gặp ông ấy thường xuyên, ông ấy đã già rồi, giờ ông ấy mở một quầy rượu ở ngoại ô, và bô tôi rất ghét giới người mẫu).
“May be Ryan does too, and he loves to sail” (Có thể Ryan cũng vậy, và anh ấy thích được đi biển)
“Yes he does, my sister does too” (Uh, em gái tôi cũng thế)
“I saw her pictures in your apartment, she’s really talented” (Tôi đã nhìn thấy những bức tranh của cô bé trong căn hộ của các anh, cô ấy rất có tài).
“I see you’re talented too” (Tôi cũng thấy em tài năng)
“Do you see me have anything similar with your sister?” (Anh có thấy tôi có điểm tương đồng với em gái anh không?)
“Alot, that’s maybe why we both love you” (Rất nhiều, có thể vì thế mà chúng tôi yêu em)
“May be you LIKE me, not LOVE me” (Có lẽ anh chỉ thích tôi thôi, không phải là yêu). Tôi nhấn mạnh.
“OK, but the feeling is special, I’m thinking about you everyday” (Ok, nhưng cảm giác đó thật đặc biệt, tôi nghĩ đến em mỗi ngày).
Tôi cười nhè nhẹ.
“I still don’t understand the relationship between Garbriel and Ryan, I mean, even she knew he’s gay, she didn’t have to do that to me, do you understand? She hurts me so bad, and even there’s such a truth, I don’t need her to tell me” (Tôi không rõ lắm về mối quan hệ giữa Garbriel và Ryan, cô ta biết Ryan gay, cô ta không nên làm thế với tôi, anh có hiểu ý tôi không? Cô ấy đã làm tổn thưởng tôi, thậm chí dù đó là sự thực, tôi cũng không cần cô ấy nói với tôi). Tôi nói đầy tức giận khi nghĩ về Garbriel. Quả thật giờ tôi chợt nhận ra cô ta thật độc ác vì đã đối xử với tôi như vậy, tôi không biết Gar tốt với hai anh em họ thế nào, ra sao, Jess quý đến đâu, nhưng thực sự cô ta đã cho tôi một khoảng thời gian thật khủng khiếp. Cô ta không có quyền làm tổn thương tôi như thế.
“I know, but she’s too jealousy, but its not totally her fault, Ryan shouldnt be in the relationship with her if he didn’t love her that way you know, she was drunk too, but she feels sorry for it lately” (Tôi biết, nhưng Gar đã quá ghen tuông, nhưng cũng không hòan tòan là lỗi của cô ấy, Ryan không nên giữ mối quan hệ với cô ấy nếu không yêu, lúc đó Gar cũng say quá, sau đó cô ấy cũng rất hối hận).
“So, I’m just another Garbriel right?” (Tôi cũng là một Garbriel đúng không?)
“No, totally you are not, you are DIFFERENT, gosh, how can I explain it? You are not, OK, I can tell that, you’ve CHANGED my brother, OK? He’s trying really really hard to be with you. I know he has a boyfriend, the artist one, and some other rich ones fooling around, you don’t know how hard he tries to protect you out of that world. Too bad for Garbriel, she’s already in there, she knew it, and she was crazy for living in that world and in hope of winning Ryan’s heart, but with you, he won’t let you be in there, he admited that he loves you, that’s how you are different, you understand what I mean?” (Không, hòan tòan không, em thực sự khác biệt, tôi có thể giải thích thế nào bây giờ nhỉ? Có thể nói là, em đã thay đổi anh trai tôi, ok? Anh ấy đã thực sự cố gắng để được ở bên cạnh em. Tôi biết anh ấy có người tình, một họa sĩ, và một số người giàu có vây quanh, em không thể biết anh ấy đã cố gắng như thế nào để bảo vệ em khỏi cái thế giới đó. Thật tội cho Gar, cô ấy ở trong cuộc, cô ấy biết mọi chuyện và trở nên phát điên vì cái thế giới đó và vì hi vọng chiếm hữu được trái tim của Ryan. Nhưng với em, Ryan đã không để em rơi vào thế giới đó, anh ấy thừa nhận rằng yêu em, như thế có nghĩa là em thực sự khác biệt, em có hiểu ý tôi không?).
“I met his boyfriend, Mr Juicy with nude pictures” (Tôi đã gặp người tình của anh ấy, Juicy với những bức tranh nuy).
“I met him too, he loves Ryan so much” (Tôi cũng gặp ông ấy rồi, ông ấy rất yêu Ryan)
“Funny, I didnt see him jealous with me” (Buồn cười thật, tôi không thấy ông ấy tỏ vẻ ghen với tôi).
“May be he doesn’t jealous” (Có thể ông ấy không ghen)
“No way, gay people are terribly jealous, may be they’re just pretending in front of my face” (Không thể nào, những người đồng tính thường ghen tuông rất ghê, có thể họ chỉ giả bộ trước mặt tôi).
“Why do they have to do that?” (Tại sao họ phải làm vậy?)
“Well, because…I’m different?” (Phải chăng bởi vì tôi… khác biệt?)
Jess lại mỉm cười, cậu ấy ngồi xuống và ngắm ngọn hải đăng.
“You played piano nice” (Anh chơi đàn rất hay)
“Thank you” (Cám ơn)
“I heard about your relationship with Lave too” (Tôi đã nghe nói về mối quan hệ giữa anh và Lave)
“Oh, haha, what did you hear, haha? we were drunk and she was god damn beautiful” (haha, em đã nghe được những gì vậy? Lúc đó bọn tôi đều say rượu và cô ấy thì quá đẹp).
“So you couldn’t control sometimes right?” (Thỉnh thoảng anh cũng không kiểm soát được phải không?)
“Yes, I couldn’t, I mean I liked her too” (Uhm, nhưng tôi cũng thích cô ấy)
“Even you had a girl friend at the time?” (Thậm chí cả khi lúc đó anh đã có bạn gái)
“Well, that’s a place with beautiful people, its hard to know if you are really have a girl friend” (À, đó là nơi của những con người xinh đẹp, thật khó để biết thực sự bạn đã có bạn gái hay chưa).
“So you don’t know what love is” (Thế thì anh sẽ không biết tình yêu là gì)
“Of course I know, I can have girl friends, I can have şëχ with women, but I can love only love you” (Tất nhiên là tôi biết, tôi có thể có nhiều bạn gái, tôi cũng có thể quan hệ với nhiều người nhưng tôi chỉ yêu mình em). Jess nói như thầm thì và ngước nhìn lên tôi.
“I see, that’s the difference between a man and a woman, only the man I love could get inside of me” (Tôi biết, đó là sự khác nhau giữa một người đàn ông và một người đàn bà, chỉ có người đàn ông tôi yêu mới có thể động đến tôi).
Jess cúi đầu rồi hơi ngẩng lên nhìn ra phía xa xa, nơi có một con thuyền có cánh buồm đang từ từ đi qua. Tôi ngồi xuống cạnh Jess, và cả hai cùng im lặng. Tôi bắt đầu thấy chút gì đó như có lối thoát cho những sự tuyệt vọng trong lòng mình. Tôi không biết, có phải cuộc đời đang thực sự phức tạp như vậy hay như vậy thực sự ra là…bình thường nữa?
Tôi ngồi lẩm nhẩm hát bài 74-75. Jess ngạc nhiên vì tôi cũng biết bài hát đó, còn tôi thì cũng ngạc nhiên vì Jess cũng biết, tôi hỏi bài hát có nghĩa là là gì? Jess nói cậu ấy cũng không hiểu ý nghĩa bài hát là gì. Giọng Jess rất dễ thương, chúng tôi mỉm cười.
5h giờ, Jess phải trở về. Chúng tôi chia tay. Jess sắp phải quay lại upstate rồi.
“I’ll be missing you Kin” (Tôi sẽ nhớ em đó Kin)
“Well, may be I do too” (Có lẽ tôi cũng vậy)
“Can’t be a couple right?” (Không thể thành một đôi sao?)
“I don’t know too” (Tôi cũng không biết).
Tối đó, tôi mở máy để chờ điện thoại của bà đạo diễn. Nhưng không có ai gọi điện hết, tôi suy ngh ĩ nhiều và thấy chông chênh trong lòng. Tôi quyết định nghỉ nốt hôm sau trước khi quay lại tiệm nail.
Nhưng sáng 8h bà đạo diễn đã gọi điện nói rằng chúng tôi đi thăm ông già thôi, ông ấy yếu lắm rồi. Tôi nghe xong điện thoại mà rơi nước mắt. Trước khi ra khỏi nhà, tôi lại thắp một nén hương.
Bà đạo diễn và tôi bắt xe bus đỏ rồi đi bộ ra phía đầu đảo nơi có bệnh viện tâm thần, nói rằng ông già đang ở đó. Ông ấy mới ở bệnh viện Bellevue bên Manhattan trở về. Tôi hỏi ông ấy bị làm sao? Bà ấy nói ông ấy bị tiểu đường nặng, có lẽ cũng giai đoạn cuối rồi. Tôi hỏi, không biết ông ấy viết xong cuốn tiểu thuyết chưa, ông ấy phải viết xong đã chứ, ông ấy có người thân không? “May be he’s already finished, hopefully, he has no relatives, we are his relatives” (Có thể là ông ấy đã hòan thành rồi, hy vọng thế, ông ấy không có người thân, chúng ta là người thân của ông ấy). Tôi nghe mà thương ông ấy vô cùng.
Ông già của tôi nằm trên gường, nặng nhọc vì thân hình to béo bệnh tật, thở nặng nhọc, nhưng ông vẫn ôm một cuốn sách trước ngực.
“Oh my dear, look who is it? I am bringing you your little lovely friend here” (Ôi ông bạn thân mến, nhìn xem ai tới này, tôi đưa cô bạn nhỏ đáng yêu đến thăm ông này). Bà đạo diễn vừa nói dịu dàng vừa ôm và hôn ông ấy một cái. Thấy vậy, tôi cũng tới hôn ông ấy một cái lên má.
“Oh, my god”. Ông ấy kêu lên. “I’ve been kissed by a girl” (Tôi vừa được cô gái này hôn này). “Oh oh, you are a lucky BOY” (Oh, ông quả là một chàng trai may mắn) . Bà đạo diễn trêu đùa. Tôi cười rất tươi và nắm tay ông ấy.
“How I miss your beautiful smile” (Tôi đã nhớ nụ cười xinh đẹp của cô biết mấy).
“How are you lately? I didn’t know you are sick, I’m sorry, have you finished your book?” (Sức khỏe của ông thế nào rồi, cháu không biết ông bị ốm, cháu rất tiếc, ông đã hòan thành cuốn sách chưa?)
“Well, almost, we only need to be published now” (Bây giờ chúng ta chỉ cần xuất bản nữa thôi).
“What is its end?” (Thế kết cục của nó ra sao?)
“End up meeting a beautiful Vietnamese girl!” (Kết thúc bằng việc gặp gỡ một cô gái Việt Nam xinh đẹp).
“You’re funny, haha” (Ông thật vui tính haha).
“No, I’m not”
“Oh, so you created a Vietnamese character because of me right?” (Ồ, ông đã sáng tạc ra một nhân vật người Việt Nam vì cháu phải không?)
“Exactly, and that Vietnamese character is you” (Chính xác, và nhân vật đó chính là cô)
“Oh no, that is a great honor” (Ôi, đó quả là một vinh dự tuyệt vời).
“Well, and I did not created it, because the character is real, let me tell you a secret ” (Mà tôi không cần sáng tạo bởi vì nhân vật đó có thật, để tôi nói cho cô nghe một bí mật). Ông giả vờ thì thầm ghé vào tai tôi: “The story is about my life dear” (Câu chuyện kể về cuộc đời của tôi).
“Oh, wow”. Tôi thốt lên.
“So I must read it” (Cháu sẽ phải đọc nó).
“Yeah everybody should, he has an incredible life, he saved hundred of people, right? Old pa?, I’ll make a movie about you someday.” (Mọi người đều nên đọc, ông ấy có một cuộc đời phi thường, ông ấy đã cứu hàng trăm người. Một ngày tôi sẽ làm một bộ phim về ông đấy)
“Must see it!” (Nhất định phải xem nó rồi). Ông già cười hà hà rồi đưa tay lên ngực ra vẻ rất tự hào.
“Things still going well with your beautiful boyfriend?” (Chuyện với anh bạn đẹp trai của cô vẫn ổn chứ?). Câu hỏi quen thuộc.
Tôi im lặng và nghẹn lời lại, tôi muốn kể cho ông ấy biết bao nhiêu là chuyện. Thế rồi mắt tôi ngân ngấn, cả hai người đều đã nhìn thấy thái độ của tôi.
“Are you OK?” (Cô ổn chứ?). Bà đạo diễn hỏi.
“Something wrong is going on right?” (Có điều gì không ổn sao?)
“He’s gay” (Anh ấy là gay). Tôi nói không lên tiếng.
“He’s what?” Bà đạo diễn sửng sốt.
“Oh my dear, really? I don’t think so, is it some one crazy telling you so? Oh” (Ôi, thật sao? Tôi không nghĩ thế, có kẻ điên rồ nào nói với cô vậy sao? Ôi) Ông già nắm tay tôi và nói với giọng đầy dỗ dành.
“I’m sorry to hear that” (Tôi rất tiếc). Bà đạo diễn nói.
Tôi lặng người đôi chút mỗi khi cứ phải nói lên “nỗi đau” của mình.
“He told you he’s gay?” (Anh ấy nói với cô rằng anh ấy là gay sao?)
“No, he hasn’t, but everybody is telling me that” (Không, nhưng mọi người đều nói vậy).
“Who is everybody?” (Mọi người là ai?)
“His friends, his brother, and I even met his boyfriend” (Bạn bè anh ấy, em trai anh ấy, cháu thậm chí còn gặp cả người tình của anh ấy)
“That is bad. I’m sorry.” (Thật tệ, tôi rất tiếc)
Tôi thấy mình hơi nực cười khi hôm nay đi thăm ông già, đáng nhẽ phải cười thật tươi và làm cho ông ấy vui thì chưa chi tôi đã ỉu xìu như thế này khiến ông ấy sẽ buồn thêm, nhưng có lẽ tôi đã không “control” được bản thân mình. Đây là lúc tôi quá nhạy cảm và khó có thể xử sự như bình thường.
“That’s OK, honey, it is normal here that you meet and fall in love with a gay one, that is normal, don’t be scared” (Cô bé, việc cô gặp gỡ và yêu một người gay là một chuyện bình thường ở đây, đừng sợ hãi).
“You think he’s gay?” (Ông có nghĩ anh ấy gay không?)
“No I don’t, the first time I met him, I was shocked that he was beautiful beyond my imagination, and that I could tell in his eyes how much love he had for you, ooh, how jealous I was” (Không! Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã sốc vì anh ấy đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi, và tôi có thể nói là nhìn vào đôi mắt của anh ấy, có thể thấy tình yêu anh ấy dành cho cô, ôi, tôi thật là ghen tị đó)
“You see him love me?” (Ông thấy anh ấy yêu cháu ư?)
“Pretty much” (Rất nhiều)
“May be he’s bişëχual or something, because a gay man can never love a woman, I haven’t asked him” (Có thể anh ấy bị ái nam ái nữ hoặc gì đó, bởi vì một người gay không bao giờ yêu phụ nữ, cháu cũng chưa hỏi anh ấy).
“Hey girl, listen, what ever happens, don’t hurt yourself, it is nothing if some other people try to hurt you, but it is the most terrible thing if you hurt yourself. The feelings inside us are like water, we can pour it away out of our bodies if we want to and don’t ever pollute it by yourself. Are you scared right? Have you met him and talked or just been blaming yourself lately? Hey, TO GET OVER THE FEAR, THAT IS TO FACE WITH THE FEAR.” (Nghe này cô gái, dù bất cứ chuyện gì xảu ra, đừng làm tổn thương mình, không là gì cả nếu có ai đó cố gắng làm tổn thương cô, nhưng sẽ là điều tồi tệ nhất nếu cô tự làm tổn thương chính mình. Cảm xúc trong chúng ta cũng giống như nước vậy, chúng ta có thể trút nó ra khỏi người nếu muốn và đừng để nó ám ảnh mình. Bây giờ cô đang cảm thấy sợ hãi phải không? Cô sẽ gặp anh ấy để nói chuyện hay chỉ ngồi than trách bản thân? Hey, hãy vượt qua nỗi sợ hãi bằng cách đối diện với chính nó).
“Well, and even if he’s really a gay one, I could tell why he loves you that much. Kind-hearted, smart and beautiful girl, what a damn losing you, even he’s gay he must hide it to keep you.” (Và thậm chí nếu anh ấy thực sự là gay, toi cũng có thể hiều vì sao anh ấy yêu cô nhiều như vậy. Một cô gái xinh đẹp, thông minh và tốt bụng, thật ngu ngốc nếu để mất cô, thậm chí nếu anh ấy có gay cũng phải giấu đi để giữ lấy cô)
“Thank you for your kind sympathy” (Cảm ơn ông vì đã đồng cảm với cháu)
“That is not a mere sympathy, those are the words from my heart” (Đó không chỉ là sự thương cảm đâu, đó là những lời từ trái tim tôi)
“Well, its not a big deal comparing with your health now, may you get well soon, that is more important” (Bây giờ ông phải mau khỏe lại, đó mới là điều quan trọng).
“Oh, I am getting well now” (Ồ, tôi đang dần khỏe lại đây).
Tôi buồn. Thực sự là vậy, vì tôi nhìn thấy có giọt nước mắt trong mắt bà đạo diễn, tôi nghĩ đến bà ngoại của mình khi mọi người an ủi bà rằng rồi bà sẽ khỏi, rồi sẽ dẫn bà đi siêu thị và cả… tiếp tục chơi bóng rổ ở sân nhà tôi nữa. Tôi lại chảy nước mắt, thật may, ông già sẽ nghĩ rằng tôi đang khóc vì câu chuyện tình bi đát của tôi chứ không phải vì ông ấy.
“You want me to sing Amazing grace for you?” (Ông có muốn cháu hát bài Amazing Grace cho ông nghe không?)
“Oh, how glad, come on” (Ồ, tuyệt quá).
Amazing grace là bài hát được John Newton viết lời tặng cho những người nô lệ vào thế kỷ 18, tiếng Anh gọi đây là “hymn”. Sau đó nó được phổ nhạc và trở thành một giai điệu quen thuộc của những người theo đạo Thiên Chúa giáo. Hầu như ca sĩ nổi tiếng nào của nước Mỹ cũng từng cover lại bài hát này, và người Mỹ ai cũng biết đến nó như một folk song phổ biến nhất.
Tôi đã “phải lòng” bài hát này khi nghe thấy nó được hát acapella đệm nền cho mẩu quảng cáo kêu gọi giúp đỡ trẻ em nghèo đói trên khắp thế giới năm tôi 13 tuổi.
Và 14 tuổi, tôi đã hát bài hát này trong nhà thờ để tặng những người già trong một trại dưỡng lão, cho dù tôi không theo đạo Thiên chúa giáo.
Hôm nay tôi sẽ hát tặng ông già của tôi, vừa hát, và vừa khóc:
“Amazing grace, how sweet the sound
That sav’d a wretch like me!
I once was lost, but now am found,
Was blind, but now I see.”
Ông ấy nắm tay tôi…. “Hey, I love you, girl, I really do, how I wish I could be 40 years younger to marry you” (Hey, tôi yêu cô, cô gái ạ, tôi ước gì mình trẻ ra 40 tuổi để có thể cầu hôn cô)
“I love you too, I’d love you marry you if you want to” (Cháu cũng yêu ông, nếu ông muốn cháu sẽ rất vui lòng được ông cầu hôn đó).
Chúng tôi cười. Tôi sẽ đọc cuốn tiểu thuyết của ông ấy, chắc chắn vậy.
Đấy là lần cuối cùng tôi được nói chuyện với ông ấy, và hát cho ông ấy nghe.
Đứng ven sông, tôi lại ngắm nhìn Manhattan cao lô nhô, phía xa xa là hai cái cáp treo màu đỏ đang chuyển người từ đảo sang Manhattan và ngược lại. Tôi nhớ mình và Ryan đã từng đứng ôm nhau trên cái cáp treo đó và nhìn về phía ngọn hải đăng nhỏ xíu.
“TO GET OVER THE FEAR, THAT IS TO FACE WITH THE FEAR”. “Để vượt qua nỗi sợ, đó là phải đối mặt với nỗi sợ”.
Bây giờ, tôi sẽ đối mặt với nỗi sợ của chính mình.
“Hi, Ryan”
“Hey….”
“Can you please answer me?” (Anh có thể trả lời em được không?)
……..
“Are you gay?” (Có phải anh là gay?)
“No, I am not, and I LOVE YOU” (Không, và ANH YÊU EM).
Và tôi thú nhận với bạn một điều nhé, lần đầu tiên Ryan nói với tôi ba từ đó đấy!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam