Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chuyện tình New York » Phần 40

Chuyện tình New York

Phần 40

“Tell me what’s really going on Garbriel? If you don’t, i consider what you said as jealousy acts, tell me, make me believe, trust me…” (Nói cho tôi biết có chuyện gì đi Gar? Nếu cô không nói, tôi sẽ coi những gì cô vừa nói chỉ là hành động ghen tức, nói cho tôi biết sự thực đi). Tôi đã muốn khóc khi nói những lời như vậy.

“I’m sorry, i’m losing myself, you’ll know, of course you’ll know, i have to admit something, he has changed since he met you, haven’t you being threatened of anything or anybody? Do you feel safe beside him?” (Tôi xin lỗi, tôi không bình tình nổi nữa, cô biết đấy, tôi cũng phải thừa nhận rằng anh ấy đã thay đổi từ khi gặp cô. Cô đã bao giờ cảm thấy bị đe dọa chưa? Cô có cảm thấy an tòan bên anh ấy không?)

“No, I don’t, i feel safe and happy” (Không, tôi cảm thấy an tòan và hạnh phúc)

“Then he’s really changed, and he’s trying too hard, he’s tired, he will be tired, you’re tired, you will be tired” (Kể từ khi anh ấy thực sự thay đôi, anh ấy đã cố gắng hết sức, anh ấy mệt mỏi, rồi cô cũng sẽ mệt mỏi).

“Still i don’t know what’s going on” (Tôi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra)

“You’ll know…” (Cô sẽ biết…)

Chia tay Garbriel, điều đầu tiên tôi muốn làm đó là nhấc máy gọi cho Ryan. Thật tiếc, điện thoại không liên lạc được, lo sợ, và hụt hẫng. Tôi để cho Ryan một cái voice message: “Hey, please meet me tonight if you can, i want to talk to you, please” (Hãy gặp em tối nay nếu anh có thể, em muốn nói chuyện với anh).

Trên đường về, tất cả những gì tôi làm đó là suy nghĩ về những gì bí ẩn mà Garbriel nói, rà soát lại tất cả những gì tôi và Ryan đã trải qua. Thật sự, từ trong sâu thẳm, tôi luôn thấy Ryan có một điều gì đó khác lạ, tôi có cảm tưởng từ ngày anh gặp tôi, anh mệt mỏi hơn, anh suy nghĩ nhiều hơn. Anh lãng mạn, chiều chuộng, có nụ hôn rất tuyệt vời và…đẹp, nhưng tôi chợt nhận ra anh là một người đàn ông bí ẩn. Cứ cho là tôi cũng đặc biệt trong mặt anh, nhưng sẽ rất kỳ lạ khi một người như vậy lại yêu thương, nhiệt tình và có thể…chung thủy với tôi đến thế. Nhưng hơn cả, tôi cũng nhận thêm một điều, anh luôn giấu tôi điều gì đó. Chỉ là bao lâu nay tôi cứ tự dối mình không chịu thừa nhận điều đó mà thôi.

Rồi tôi cũng lại chợt nghĩ. Kể cả thế, thì sao, kể cả những gì Garbriel nói là đúng, kể cả có sự giấu diếm, kể cả tôi đang tự dối lòng, thì sao? Tôi không biết những điều đó cơ mà, không ảnh hưởng tới tôi cơ mà, tôi đang có một người đàn ông đẹp yêu thương tôi, có quan trọng khi anh ấy làm gì hay ra sao không? Nhưng… biết đâu những sự giấu diếm lại sẽ làm tôi đau khổ? “Cái gì đến sẽ đến, let it be, chỉ cần đừng để lòng mình bị tổn thương”. Tôi nhắm mắt lại, và tự nói với mình như thế.

Về nhà đã 7h, điều tôi mong ước đó là được gặp ông già viết tiểu thuyết. Đáng nhẽ hôm nay tôi về sớm, tôi sẽ được vẽ tranh, và thể nào cũng gặp ông ấy, tôi sẽ đẩy xe cho ông ấy ra cuối đảo và ngồi vẽ, còn ông ấy sẽ viết truyện, và chúng tôi có thể nói chuyện. Lần nào có sự cố, đó cũng là người tôi mong muốn gặp nhất, tôi cảm thấy mình được xoa dịu bởi những lời nói ấm áp của ông ấy.

Giờ này ông già có thể đã đi ăn cơm, cũng lâu lâu không gặp ông ấy rồi. Ngày trước tôi thấy thậm chí 8h, trời lạnh giá, vẫn thấy ông ngồi ven sông ngắm nhìn Manhattan. Bây giờ trời đã ấm, vậy mà chẳng thấy ông ấy đâu.

Tôi ngắm nhìn bức tranh tôi đang vẽ dở để tặng cho Ryan, chắc chỉ khoảng ba buổi nữa là tôi sẽ vẽ xong. Nhưng tôi thấy trống rỗng và hụt hẫng, tôi có cần thiết phải hòan thành bức tranh ấy không? Ý định ban đầu của tôi là vẽ một bức tranh bằng cả hai tay, nhưng giờ đây, tôi sẽ quyết định vẽ nó chỉ bằng tay trái. Đó là nguyên tắc của tôi, nếu không vui, tôi không thể nào vẽ được bằng tay phải. Nhưng khi tôi chỉ tập trung bằng tay trái và có tâm trạng, đó sẽ luôn là một bức tranh đẹp hơn bình thường.

Buổi tối Ryan gọi điện, “Something is wrong? You want to talk to me?, I’m going upstate tonight, I miss you so much baby” (Có chuyện gì vậy bé? Em muốn nói chuyện với anh à? Anh phải xuống upstate tối nay, anh nhớ em nhiều lắm cưng à). Ryan sẽ không gặp tôi tối nay. Trước khi tạm biệt, tôi nói: “I had dinner with Garbriel today” (Em vừa ăn tối với Garbriel). “What? You guys are friends already? Well, a nice dinner?” (Gì cơ? Bọn em đã làm bạn với nhau rồi hả? Bữa tối tuyệt chứ?). “Not so nice, she cried” (Không, cô ấy đã khóc). Tôi thấy Ryan lặng im trong điện thoại, giọng tôi đã nhỏ lại như sắp khóc, phải một lúc, anh mới nói: “I’m already on the way to upstate, but i’ll see you right away when i get back, Garbriel is jealous, she would do stupid things” (Anh đang trên đường đi rồi nhưng anh sẽ gặp em ngay khi anh quay lại, Gar đang ghen, cô ấy sẽ làm những việc ngốc nghếch). “But what if she is not jealous” (Nhưng nếu không phải là vì cô ta ghen?). “No, she is” (Không, cô ta có đấy). Giờ thì anh ấy đã công nhận Garbriel ghen.

Dập máy, tôi thấy nhẹ nhàng đi chút ít. Hy vọng rằng Garbriel đã cố tình “chơi đểu” tôi, và có thể tôi suy nghĩ quá phức tạp.

Tại tiệm nail còn có một chị, trước khi tôi vào thì là trẻ nhất, mới qua đây theo dạng lấy chồng Việt Kiều. Chị ấy tên là Thủy. Thủy có một khuôn mặt khá sắc sảo và một kiểu lườm tới lạnh cả sống lưng. Có vẻ chị ấy rất muốn nói chuyện riêng với tôi nhưng chưa biết làm sao để tiếp cận thì thầm riêng, vì tiệm lúc nào cũng đông. Tới ngày thứ hai thì bắt đầu lại gần tôi và hỏi han này nọ. Tôi cũng cần có một người bạn ở trong cái tiệm này để đỡ cái cảnh “một mình chống lại mafia”, tôi thấy chị Thủy này cũng thân thiện, gọi là thế vì cả tiệm này, thực ra ai cũng ghê gớm cả, cạnh tranh nhau ngấm ngầm từng tí một, nhưng có lẽ chị ta vừa mới ở Việt Nam sang, vẫn còn chút gì “trong trắng”.

Buổi ăn trưa, tôi và chị này ăn trước, còn những người khác bận bịu ăn sau. Cơ hội để hai chúng tôi nói chuyện với nhau. “Nè, trông em hay ghê ha”. “Hay là thế nào ạ?”. “Hay là hay đó, nhìn đẹp, chị thích lắm, lại có cả cái khuyên mũi nữa, cá tính ghê”. “Úi, mãi mới có người khen em được thế”. “Thảo nào Ronie nó thích”. “Ấy, không có, em tình cờ gặp anh này, vì anh này là người yêu của Helen làm cùng tiệm spa”. “Ủa, em cũng làm tiệm spa cùng con nhỏ đó hả? À, thảo nào, nhưng mà nè…”. Chị ta bắt đầu nói nhỏ lại, mắt láo liên nhìn xung quanh xem có ai nghe trộm hay không. “Cả tiệm họ đang đồn Ronie đá Helen chạy theo em đó nha”. “Oái, thật ạ?”. Tôi thoáng rùng mình vì hóa ra có chuyện như thế sau lưng tôi thật, cũng không thể tránh khỏi. “Trời, sao không, nhưng chị nghĩ rằng bé có người yêu khác rồi đúng hông?”. “Vâng, em có bạn trai rồi, em và Ronie đâu có gì với nhau đâu?”. “Chị cũng nghĩ thế, sao phải cặp với nó, mà nè, biết vì sao Lucy chịu nhận em hông?” “Vì sao, để em đoán nhé, để kiểm soát em?”. “Trời, chính xác luôn, kiểm soát em và Ronie đó”. “Khiếρ quá, thèm con rể đến thế cơ à?”. Tôi nói thế thì thấy bà cô Lily lại gần, cười và hỏi kiểu rất “gian”: “Hai chị em hôm nay đã ngồi nói chuyện rồi đó à, ăn nhanh ra làm cho khách kìa”. Thế rồi cô ta cũng ngồi ăn ngay bên cạnh, tranh thủ cũng hùa vào hỏi han tôi. Tôi đang làm gì, ở với ai, ở đâu, sang đây theo diện nào. Tôi tự tạo cho mình một cái lý lịch giả. Tôi đang tạm nghỉ để đi kiếm tiền học thêm cao học, tôi sang theo bố mẹ, làm đồ…điện tử ở bên này. Họ gật gù nói rằng tuổi trẻ có chí ghê.

“Chú” Tài rất hay lại gần tôi hỏi han và quan tâm. Tôi thấy chị Thủy rất hay lườm Tài mỗi lần như vậy. Tài mắc chứng quá sàm sỡ với phụ nữ, và thô nữa. Tài đi đi lại lại toàn khen tôi nói tiếng Anh hay, thông minh, rồi ra vẻ an ủi cố mà kiếm tiền mà đi học tiếp. Nghe cô Lily kể, anh ta ly dị vợ, đang sống một mình với một cô con gái nhỏ, cũng hơi lập dị, được cái tốt tính. Chị Thủy bĩu môi.

Anh chàng gay ỏn ẻn bên tiệm của của cô em Lucy và Lily cũng tên là Tài. Cứ rảnh rỗi được lúc nào là anh Tài này lại sang bên này ám, Ronie ngồi đâu anh ta ngồi ở đó. Lúc nhìn thấy tôi đứng wax lông mày trước gương, anh ta vỗ đùi cái đét rồi cười ré lên: “Trời trời, cầm cái que (wax) nhìn xương dễ sợ lun, wax luôn hết cả bộ lông mày đi”. Anh ta bị bà cô Lucy lườm cho một cái tóe khói, vì dù sao cô ta cũng sợ tôi tức hay run mà làm hỏng lông mày của khách, ghét tôi thì ghét thật, nhưng đừng có động đến khách.

Trừ lúc tôi làm việc ra, những lúc còn lại, tôi bị họ đối xử rất lạnh lùng, mà ai cũng thích nịnh chủ, tôi làm gì hơi hớ hênh là họ thi nhau mách, hoặc cố tình “nhắc nhở” thật to để chủ nghe thấy. Mà thật khó tránh, tôi chưa quen, kiểu gì cũng có sai sót, kiểu lúc cuống lên lấy cả que wax của cô Lily để wax khiến cô ấy kêu tùm lum, hoặc…cái áo của tôi quá to, chèn lên cái áo của một cô khác. Bực mình á, còn lâu, tôi tìm niềm vui thú trong những lúc bị o ép như thế.

Ra về, chị Thủy đòi về cùng tôi, hôm nay chồng chị ấy không đến đón. Tôi nhẹ người vì sợ Ronie đi theo ám, tôi về lúc Ronie còn khách để anh ta không thể đi theo.

“Sao nhỏ lại vào làm ở chỗ này thế? Phức tạp lắm à, chị coi nhỏ dại lắm. Thực ra lúc đầu chị cũng không có quen, nhưng mà rồi sau phải xù lông lên thế này nè, không thì họ đạp lên đầu lên cổ mình, phải cẩn thận với tất cả mọi người nha.”

“Chẳng cần chị dặn em cũng biết họ ghê gớm mà, mà nói chung xã hội phải thế mới sống được chớ”. Tôi hơi cẩn trọng khi nói chuyện, tôi vẫn chưa rõ chị này thuộc dạng người thế nào, nói hớ hênh thì thể nào cũng bị vạ. Tôi hỏi về Tài và Ronie: “Họ là những người như thế nào?”. “Trời, em cẩn thận nha, nhất là Tài, hắn dê lắm, đêm về tòan gọi và nhắn cho chị nè, sợ khiếρ lên được, cẩn thận đấy”. Tôi kêu lên “ẹ ẹ”, thấy ghê ghê. “Nhưng mà có vẻ tốt tính nhỉ”. “Trời, tốt chi đâu em, người ta toàn lừa dối nhau thôi mà”. “Ronie cũng thế nha, nó không có là người dại đâu, em đừng để nó lừa”. Khiếρ quá, tôi nghĩ thầm, xã hội cứ đảo lộn hết cả.

Những ngày cuối tuần bận bịu, tôi thấy thèm nhớ những ngày ở tiệm Billy. Nếu tôi còn ở đó thì bây giờ tôi đã xin nghỉ hẳn một ngày để ngồi vẽ nốt bức tranh và lang thang tìm ông già, hoặc có thể vào Central Park hay ra tượng thần Tự do một mình, tôi chỉ ước rủ được ông già đi đâu với tôi một lần và nói chuyện, thế là một ý định như thế nảy ra, chỉ là không biết đến bao giờ.

Mấy hôm cuối tuần rất mệt, phải đến gần 9h tôi mới được về, tôi đã quên bớt, dịu bớt việc của Ryan. Hôm nào tôi cũng về với chị Thủy, chồng chị này nghe nói có tôi về cùng nên không đi ngược lại từ chỗ làm của anh ta tới đón vợ nữa mà chờ ở một bến gần chỗ anh ta làm để hai người sẽ cùng về. Có lẽ anh ta cũng lo khi vợ mình bị mấy dê già của tiệm bám đuổi, đặc biệt là lão Tài. Tài có lúc về sau, có lúc về trước, có lúc về cùng, mỗi hôm một bến, lúc nào cũng thế, suốt thời gian tôi làm việc ở đó đều thế, và ở tiệm thì líu lo, ra khỏi tiệm không bao giờ lại gần nói chuyện với chúng tôi. Tôi hỏi sao lại thế? chị Thủy lắc đầu bảo chịu: “Trời, hành tung bí ẩn, biết chi, ghê chết à”.

Những ngày đầu tuần là những ngày rảnh rỗi, nhiều thời gian cho họ soi tôi hơn. Lucy gọi tôi tới, bảo lấy cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh để…hỏi chuyện, cô ta nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Cháu đang làm gì, ở đâu? Quen Ronie thế nào? Cô nói thế này nhé, cháu cứ làm việc của cháu, cô cũng thấy cháu sáng láng thông minh nên nhận vô đây, con gái cô nó đang buồn chuyện Ronie, cô không nói là tại cháu, nhưng cháu giúp cô đừng đi lại với Ronie nhiều, cô không muốn con cô…nhìn thấy”. Tôi phì cười trấn an: “Cháu có bạn trai rồi cô à, cô đừng lo, cháu không liên quan đâu, cháu tới đây làm việc, kiếm tiền, về, sống cuộc đời của cháu, cô đừng lo”. “Được vậy thì tốt quá”

Cô Lily cũng ra vẻ thích thủ thỉ với tôi. Hỏi han tôi dạo gần đây có hay thấy Ronie và Helen đi với nhau nhiều ở tiệm spa không? Rằng xong thủ tục nhập cư là cưới xin cả đấy.

Tôi cứ nghĩ rằng mọi người đã dễ chịu với tôi hơn vì nhận ra có ghen ghét tôi cũng bằng thừa, nhưng tôi lại có cảm giác như đang có cái gì đó đang diễn ra sau lưng mình, đến chị Thủy cũng dè chừng với tôi thì phải. Lúc về, lại nhìn mông lung ra mấy chữ tiếng Anh quảng cáo, tôi đọc lên. Chị Thủy ngập ngừng rồi nói: “Nè, thấy bảo tiếng Anh em khá lắm, nhưng có người bảo từ đơn giản nhất em cũng chả biết” rồi chị lại kể thêm mấy chuyện mọi người ở đó bảo tôi “có vấn đề” về chính trị này nọ nữa. “Mà nè, có chuyện nè chị muốn hỏi nè”. “Chuyện gì ạ?”. “Tài nói em và Ronie đã hôn nhau rồi nha, Lucy giận lắm đó, chị bảo rồi mà, đừng dây với nó mà, em có bạn trai rồi cơ mà”. “Trời đất” tôi cứng hết cả cổ họng. “Sao mà Tài biết?”. “Thì Ronie kể cho Tài mà”.

Tới spa, tôi thấy Helen mặt buồn lắm, cô nàng mắt đỏ hoe và nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù. “Chắc bỏ nhau thật rồi”, tôi nghĩ thầm. Ở tiệm có một cô nhân viên khá thân thiện, với cả tôi và Helen, cô ấy thấy Helen buồn cứ hỏi han và bảo sao tôi không ra nói chuyện cùng. Thế là Helen tự nhiên bật khóc, rất rất to ở ngay giữa tiệm khiến khách ngoái đầu lại nhìn, cô ấy ngồi phịch xuống nức nở rồi chạy ra ngoài, rồi cô ấy xin phép về sớm. Tôi thở dài, có lẽ đêm nay tôi lại gọi điện cho Ronie thôi, tôi phải rõ ràng với anh ta, chuyện anh ta bỏ ai tôi không quan tâm. Nhưng đừng lôi tôi vào như thế này, xin anh ta buông tha tôi, tôi quá mệt mỏi. Có những lúc, quá nhiều chuyện ập tới.

Chiều về, không chờ được, sốt ruột, tôi gọi điện ngay cho Ronie định bụng mắng cho một trận đã đời. Thấy Ronie nhấc máy, “Em hả?”. “Anh nói lung tung gì ở tiệm thế?”. Tôi thấy trong máy léo nhéo, tiếng của mấy cô trong tiệm thì phải, tiếng của của Helen nữa, tôi thấy như có tiếng giằng co một lúc rồi có tiếng Helen: “Nè, sao vô duyên dữ vậy, sao chị cứ gọi điện cho bạn trai tôi hoài vậy, chị thèm ảnh lắm hả, chị có bồ rồi cơ mà, sao chị lăng nhăng dữ vậy, nhà tôi mệt vì chị quá”. Giọng của Helen vô cùng gay gắt và đanh đá. Tức quá, tôi không nói được gì, tôi đành dập máy bụp, mặt đỏ bừng và nóng ran. Tôi đang có cảm giác cả vũ trụ đang chống lại mình, cô đơn khủng khiếρ.

Ryan gọi điện, anh ấy sắp quay lại Manhattan, sẽ dẫn tôi tới mấy chỗ thật hay, như để “bù đắp” gì đó vậy.

Tôi gọi cho Billy hỏi có chắc tôi được đi gặp Lavender không đây? Anh nói chắc cuối tuần, tôi nói thứ sáu đi, hôm đó tôi phải xuống spa nên tôi có thể nghỉ chứ ở tiệm nail thì không, và Ryan cũng đã về nữa. Anh bảo sẽ sắp xếp hôm đó được gặp Lavender.

Nửa tiếng sau cú điện thoại với Billy là của…Josh, anh ta hỏi, anh ấy muốn gặp tôi và Ryan. Josh đang rất buồn và cô đơn, cần người nói chuyện, tôi nói tôi cũng buồn và cô đơn đây, hay là hai chúng tôi gặp nhau luôn nhé?

Tags: ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất