Những gì tôi nhớ lại, đó là Ryan cũng rất tươi cười và bắt tay lại, coi như chưa nhìn thấy gì hết, một phong cách rất lịch sự. “Ah, hi, its Ryan, Kin’s boyfriend, nice meeting you”.”Yes, nice meeting you too”, cả hai người đàn ông cùng cười rất vui vẻ, tôi thấy như trút được gánh nặng. “So, you come for your girlfriend? Great, i’m about to say goodbye to her, i am leaving tomorrow”. “Oh, are you leaving already?” “I am here for just several days for performance, its been so long till i meet her again, my lovely SISTER”. Tôi đã phì cười ở trong bụng vì cái câu “sister” của N, anh ấy đang cố gắng “thanh minh”cho tôi theo đúng kiểu rất chi là Việt Nam. “You’ve been so busy?, now finally i have chance to talk to you”. N tỏ ra rất vui vẻ và “xu nịnh”. Tôi cứ đứng im chẳng biết nói gì. Ryan nhìn tôi bằng ánh mắt rất âu yếm. Thế rồi anh tiến lại tôi, ôm tôi rồi vuốt tóc, hôn một cái lên trán, thì thầm: “Are’nt you cold?” (Có lẽ do lúc đó tôi mặc cái áo len mà ai nhìn cũng phải thốt lên tưởng tôi lạnh). Tôi trợn to mắt và nhìn N vì hành động này. “i’m fine, why you come so late?”. “To meet you, i miss you like a mad man”. N đưa cho Ryan một cái card của anh, nói rằng đã tới lúc mình phải về vì hôm sau bay sớm. Ryan ồ lên khi thấy anh là một musician, anh cười rất tươi và nói: “Glad to meet you, we’ll see eachother soon”. N gật đầu: “Good luck to you both”.
Tự nhiên lúc đó, khi chia tay N, trong lòng tôi lại thấy nuối tiếc và trống trải, một cảm giác buồn bã khó nói thành lời, tôi chợt nhận ra đó là một người đàn ông tốt, và chung thủy. Đến khi nào tôi mới được gặp lại anh đây? Không biết N có hiểu không khi biết rằng anh đã ít nhiều thành công khi để lại “dấu ấn” của mình trong tôi. Anh không nói những lời ủy mị, không có những hành động lãng mạn như xưa kia, không níu kéo, không sàm sỡ, không tranh thủ, vậy mà như vậy anh lại làm cho một kẻ “khó tính”như tôi ít nhiều rung rinh, cảm giác còn có sự tôn trọng.
“Em sẽ gặp lại anh nhé, Hồ Gươm nhé!”. Tôi gọi với theo. N mỉm cười rồi đi xuống bến. Tôi cứ ngẩn ngơ, lúc này thấy khó xử khi quay lại với Ryan. Tôi và Ryan nhìn nhau. Anh ấy cứ gườm gườm nhìn tôi, khác hẳn cái thái độ âu yếm lúc nãy. Một lúc tôi nhận ra Ryan vừa có hành động của một kẻ…ghen tuông chứ không phải là tình cảm, anh ấy muốn show up với N mà thôi,…thâm đấy. Dù sao tôi cũng thấy hài lòng vì hai người đàn ông đều có những cư xử đúng mực, không để tôi mất mặt.
Tôi thấy anh im lặng, tôi lững thững đi ra ngòai bến. Ryan cũng đi theo. “i still don’t know what happened, Ryan”. “ But i see what happened, your ex is a nice man, i bet you had good time with him”. Một cái giọng siêu hờn dỗi. “We did, in some ways, but the truth is, he’s not my ex, just a friend who arrives here several days from Russia, a very good friend, you can tell, don’t you?”. “Friends holding hands ?”, “So, can friends hold hand?, and, i have never ever hold Billy’s hand, but still you say we are in love, cant you tell people and things?”. “Oh, Billy again, and…” Ryan ngập ngừng, “i cant never tell anything when it comes to you”. “Oh, you see? You can’t telling thing, so what you are angry for?”. Ryan im lặng trước câu hỏi này, anh nhìn tôi một lúc, thế rồi kéo tôi lại rất bất ngờ, ôm chặt, vuốt tóc rồi thì thầm dịu dàng: “What is wrong with me anyway, i miss you so much, i can’t stand it, its terrible to see you with other men, I don’t know what i’m doing, i never know i can be this jealousy, would you forgive me?”
Tôi cười và ôm lại anh, tôi chẳng nói gì cả. Bây giờ những N, Garbriel, Billy và thậm chí cả Lavender tạm thời gạt sang một bên. Chúng tôi cười theo kiểu, đúng là hai đứa trẻ con, “chuyện có gì mà phải ầm ĩ”. Ryan lang thang đưa tôi đi về cuối đảo, nắm tay nhau. Cái cảm giác thật là bình yên, anh khen những bụi hoa đỏ thật là tuyệt đẹp. Trời đã khá muộn, Ryan tỏ ý muốn ra xem ngọn hải đăng, tôi nói không nên và anh nên về để hôm sau đi học đi làm. Tôi hẹn hôm sau anh tan lúc nào thì gọi điện cho tôi để chúng tôi đi ăn, và ngồi nói chuyện về Lavender. Trước khi chia tay, anh lại thì thầm vào tai tôi: “i love your nose ring!”
Trở về nhà, lòng tôi nhẹ nhõm và vui tươi khủng khiếρ. Tôi nhớ đã 12h hơn rồi, tôi vừa mở cửa vừa hát oang oang vang cả nhà và hành lang, bị bố tôi mắng xối xả. Tôi cúi mặt đi vào, cười một mình, chuẩn bị đi ngủ. Tự nhiên thấy bố với theo, “này này, con bị làm sao ở…mũi thế? Mụn à? Nguy hiểm quá, đừng có nặn nhé”. Oa, bố hôm nay mới phát hiện ra, nhìn loáng thoáng chắc tưởng mụn. Tôi chuồn lẹ vào nhà vệ sinh để bố đỡ “bám đuổi”. Một lúc sau đi ra, vừa định lôi quyển sách ra đọc rồi ngủ thì bố lại thò cổ vào phòng đòi “xem cái mũi bị làm sao”. Bố tôi vốn rất cẩn thận, phát hiện ra có gì bất thường là lo lắng và dai dẳng đòi…chữa bằng được. Tôi hoảng quá, quăng quyển sách ra cái bàn, kêu lên Á, rồi lấy cái chăn trùm kín mặt, thôi phen này không giấu được nữa rồi. Bố tôi bảo, “sao mà bị…cái mụn to thế, xấu ghê cơ”. Huhu, thế rồi bố tôi đi ra, không đòi xem mụn nữa, tôi cũng ngủ luôn.
Sáng, tôi dự định sẽ tới chỗ Billy buổi cuối. Hôm nay sẽ quyết định đi làm ở đâu, tôi chờ Ronie gọi điện lại, nếu bà cô Lucy kia nhận lời thì tôi sẽ tới đó làm, gọi là để “thử thách” mình, trêu tức bọn dở hơi kia luôn. Còn nếu không, tôi nhận lời với Billy tới tiệm bạn anh ấy làm. Vừa ngồi chưa nóng chỗ ở tiệm thì Ronie gọi điện thật, anh ấy nói Lucy đồng ý cho tôi làm, tôi cứ đến đi, nhưng tôi thấy hơi nghi ngờ không biết Ronie có nói thật không. Tôi bảo tôi sẽ tới vào ngày thứ năm xem thế nào.
Billy rối rít xin lỗi chuyện lỡ hẹn với tôi. Anh ấy nói tối đi ăn không, tôi chợt nhớ ra mình đã trót hẹn Ryan, tôi nói ăn trưa được không? Billy đồng ý.
Chúng tôi quyết định không đi xa mà đi ăn ở một quán pizza cũng ngay gần tiệm còn về sớm, vì buổi chiều Billy có hẹn khách.
“Anh biết là em nóng lòng muốn biết chuyện Lavender đúng không?, bọn anh định cho nhỏ cai tại gia nhưng nhỏ phá dữ quá, chắc cho vào viện thôi”. “Hả, vào bệnh viện á?”. “À, trung tâm cai nghiện đó”. “Ở đâu?”. “Chắc trên upstate hoặc bên Philadelphia, bên đó có viện tốt lắm”. “Cho em thăm bạn ấy đi”. “Tất nhiên rồi, nó đòi gặp em suốt”. “Em không hể thấy Lavender có biểu hiện bị nghiện, lâu chưa?”. “Cũng mới phát hiện, chắc nửa năm rồi chứ chả ít”. “Có phải Josh đã lôi kéo bạn ấy không?”. “Chắc là không, nó không bị nghiện, lỗi tại Mei thôi”. Tôi thấy nhẹ nhàng bởi câu nói này. Rồi Billy hỏi tôi sẽ đến chỗ bạn anh ấy làm chứ, tôi kể sự tình, nói muốn thử làm ở chỗ Ronie trước. “Trời, chỗ đó khách “ác” lắm đó, không cẩn thận chết đó nha, nhiều con nhỏ tắc ta”. “Thôi tùy em,nhưng nhớ là khi nào cần thì gọi anh một câu nha”. Tôi gật đầu cười, hai ngày hôm nay thật là suôn sẻ. Billy hứa chỉ sang tuần là tôi được gặp Lavender.
Tôi chỉ mong gặp Ryan tối nay để hỏi thêm về Josh và Lavender. Anh ấy về muộn, tôi chờ rất lâu ở bến xe bus, nơi chúng tôi chỉ định hẹn hò nhau. Cuối cùng, muộn quá, tôi bảo sẽ về đảo rồi anh tới đón tôi, xem chừng Ryan quá mệt mỏi, tôi thấy thương anh quá.
10h chúng tôi mới gặp nhau, Ryan còn chưa ăn gì. Anh nói rằng hôm nay phải đưa Jess bắt xe về upstate, Jess phải về trông cửa hàng và học tiếp. Nhắc đến Jess, tôi lại nhớ ra hình ảnh nàng Garbriel hôm nọ, tự nhiên thấy tức tối. “i saw Garbriel the other day”. “Oh, haha, you’re jealous? Jess invited her, they are close friends”. “Yeah, you didn’t even say hi to me”. “Of course, i was jealous baby, hey, you sung so wonderful, i was so much proud of you”. Tôi vênh mặt cười, đã thật. “How’s Josh? He’s good or bad?”. “He’s great, a great friend and a great lover, its pity to hear about Lavender”. “You meet him recently?” “No, i’ve been so busy and crazy, haha, no time for him”. “Can we meet him? i want to meet him”. “Ok, your majesty”!
Cuối cùng thì bố tôi cũng biết đó là cái khuyên mũi. Thế là than thở trách móc, sao con lại làm việc dại dột thế. Tôi bảo, xỏ khuyên mũi thì có làm sao đâu, xỏ xong thì nhân cách con người biến đổi ư, bị coi là đú đởn ư, sao không coi đó chỉ là một kiểu làm đẹp giống khuyên tai hay nhẫn, hay vòng?.Tôi ngồi phân tích hết lời lẽ khiến bố tôi đuối lý, thế rồi, bố bảo: “Ờ, bố có bảo con là xỏ là hư và đú đởn đâu, bố tức còn vì lý do khác cơ”. “Thế bố tức vì cái gì?”. “Không nhớ mà, con nói nhiều quá làm bố quên rồi”. Tôi bụm miệng cười. Mẹ tôi thì còn ngạc nhiên hơn, chẳng phản ứng gì cả, có lẽ ngay từ đầu, ai cũng thấy cái khuyên mũi nó đẹp và hợp với tôi chứ không nhìn thấy nó ở khía cạnh “hư hỏng”.
Tôi tới tiệm của Lucy ngày hôm sau, tim đập thình thịch. Tuy nhiên, tôi tự an ủi mình bằng cái câu muôn thủa: “nó càng làm mình sợ thì mình phải càng ghê gớm, một cách rèn luyện bản lĩnh”.
Bước chân vào quán, lại từng đấy khuôn mặt ngầng lên nhìn tôi như ngày đầu. Không biết họ có đại hội buôn chuyện về tôi không mà tôi cứ cảm thấy ai cũng có con mắt không thiện cảm. Lucy bảo tôi đến muộn, lần sau đừng đến muộn như thế. Tôi đã thấy hơn gờn gợn, Ronie đi qua lắc lắc: “Kệ bả ấy”.
Gần ngay tiệm của Lucy là tiệm của em gái khác của bà ta. Cô em này là em út, mới nhìn mặt đã thấy ghê gớm. Biết tin có người làm do “Ronie giới thiệu” là cô ta sang soi hàng ngay. Vừa bước bào tiệm là đã oang oang: ‘Bồ mới của Ronie đâu ấy nhỉ?”. Tôi nghe đã thấy nóng mặt. Họ làm như Ronie của họ báu bở lắm vậy. Đã thế Ronie lại cười bẽn lẽn cứ như đúng rồi. Cô ta sang hất hàm hỏi Ronie, “này này, đào hoa vừa vừa thôi nhá, mẹ vợ lù lù kia kìa”. Quả là kiểu nói chuyện thiếu tôn trọng người khác. Thật đáng ghét, Ronie không nói câu gì thanh minh. Tôi định mở mồm ra nói, nhưng sau đó lặng im, tội gì, mình đừng làm cho mình tức là được, cứ để cho họ nghĩ thế và họ tức thế. Tôi nghĩ vậy và tôi không thấy tức nữa.
Tôi được wax cái lông mày đầu tiên, cũng hơi run nhưng mà khá đẹp, lại nhanh nữa vì tôi làm bằng hai tay. Cô khách đó là mới nên mới chịu để cho tôi wax, thường khách quen thợ nào thì chỉ tới người đó. Thật thú vị, tôi wax xong cô này, được cô ta trầm trồ, thế là cô khách sau vào cũng đòi tôi wax luôn, mặc dù đến lượt cô Lily wax. Lily thấy khó chịu nhưng Lucy lại xem chừng hài lòng vì tôi làm việc cũng không đến nỗi nào, tức gì thì tức, cứ khách của cô ta hài lòng là được.
Tôi hơi mệt mỏi vì quả thật cái tiệm này đông hơn bình thường. Trừ lúc hơi in ít khách mấy người còn soi tôi ra, còn lại cũng chẳng có thời gian mà ghen ghét nhau.
Ryan gọi điện mấy lần trong ngày để hỏi xem chỗ mới của tôi thế nào. Tôi cứ nói chuyện tiếng Anh rất to và âu yếm, cố tình show up cho bọn họ thấy tôi là đứa đầu óc không đến nỗi nào và cũng có bồ của tôi. Ai cũng lườm tôi, Ronie còn xấu tính, cứ tìm mọi cách lại gần để nghe lén câu chuyện, tôi mặc kệ, phớt hết bọn họ.
Gần về, đang dọn cửa hàng, Lily đi qua ghé tôi: “Này, tiếng Anh khá ghê nhỉ, nghe nói chuyện với khách mà cô ù cả tai, thế là có bồ chưa thế?” Tôi bảo đúng một câu: “Thường thôi!”
Ronie cuống quýt đòi về cùng tôi khiến cả mấy bà cô ở tiệm, đặc biệt là Lucy tím hết cả mặt lại. Ronie mặc kệ, cứ lẵng nhẵng theo tôi về. Ra bến, bắt gặp một người đàn ông Việt Nam đang đứng ở đó, ý chừng chờ Ronie. Thì ra anh ta làm ở tiệm bên kia của cô em Lucy. Vừa thấy tôi và Ronie đã đi ra hất hàm hỏi: “Con nhỏ bồ mới của Ronie đây à?”. “Ừa, sao biết nhanh vậy?” Ronie nói nửa đùa nửa thật. Thế là, mặt anh ta nhăn nhó, sôi lên. “Ây da, xấu thế này mà là bồ của Ronie à, xách dép cho Helen nha!”. Tôi thấy anh ta có cái giọng kéo dài ẽo ợt, và biểu hiện rất đanh đá, đích thị là một gay man. Anh ta thuộc thể loại đàn ông đồng tính ghê gớm và đanh đá. “Nè, nói cho biết nha, con rể tương lai của bả Lucy đó, tách nhau sớm ra ha”. Ronie tối mặt, nói xua đi: “Ây da, nói lăng nhăng gì đó, không đùa nhá”. Chú gay ấy lườm một cái rõ tóe lửa. “Ronie làm tui buồn quá đi”. Thế rồi bỏ đi lên tàu của anh ta.
Lúc đó cũng lại có một người đàn ông khác từ tiệm của Ronie xuống. Người đàn ông tôi có cảm tình nhất lúc ở trong tiệm vì rất hay tỏ vẻ bênh vực tôi. Thế nhưng mà là một nhân vật có chuyện để mà nói, kẻ làm tôi khốn khổ sau này!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam