Ronie hầu như tối nào cũng gọi điện cho tôi. Tôi đã có cảm tình hơn và bắt đầu nói chuyện lại, dù sao tôi cảm nhận được sự thật lòng và cô đơn của Ronie, hơn cả, tôi có sự thương hại, và người ta dễ dàng đến với nhau hơn bởi tình thương.
Lúc này trời đang là mùa xuân, trên Washington DC đã bắt đầu có hoa đào. Mấy người bạn của tôi ở học viện cũng đã sang tới nơi và đang thi Luật trên đó. Họ gọi cho tôi và nói rằng thi xong sẽ xuống New York chơi và đề nghị tôi làm “tiếp viên du lịch”. Hoàng Anh, cô bạn cùng lớp của tôi có gọi điện cho tôi dăm ba lần, tôi bảo xuống NY chơi tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi. Thật may đúng hôm cả đòan xuống New York thì cả nhà tôi lại lên Washington xem hoa đào, nên tha hồ cho cả hội bù khú, tôi gọi cả Hạnh xuống ngủ cùng cho vui.
Có lẽ cũng hơi ích kỷ nên tôi không muốn giới thiệu Ryan của tôi cho mọi người, vả lại, anh cũng rất bận chưa chắc đã đi được. Tôi chợt nghĩ tới Ronie, tôi hỏi Ronie xem anh ta có muốn đi chơi với mấy người bạn từ Việt Nam sang của tôi hay không? Và Ronie đã mừng quýnh, vì thứ nhất, lần đầu tiên tôi rủ anh ta đi chơi, vì thứ hai, tôi đã thể hiện sự quý mến và tin tưởng Ronie hơn. Cái này có lẽ cũng là một kiểu “mưa dầm lâu ngày cũng thấm”.
Hôm ấy, sau khi lôi các bạn đi trong vòng một ngày tất cả những nơi có thể, từ ra South Ferry ngắm tượng thần tự do, ra Central Park chụp ảnh, ra Wall Street, Times Square và cho tới shopping ở chợ Tàu. Tới giờ ăn tối, tôi gọi cho Ronie, anh ta hộc tốc bắt tàu từ trên Harlem xuống chợ Tàu (là 2 đầu của Manhattan). Ronie nói rằng hôm nay anh chàng sẽ khao tất cả bọn tôi bữa tối nhưng hiển nhiên là tôi không đồng ý, bởi vì anh ta khao xong rồi thì hôm sau thể nào cũng không một đồng dính túi. Chúng tôi vào ăn ở quán ăn nơi Billy và Sheryl đã dẫn tôi đến. Mọi người rất chú ý tới Ronie, vì anh chàng trông rất đặc biệt, ấn tượng và không phủ nhận là đẹp trai. Tôi nói rằng Ronie có thể thể hiện như anh ta là bạn trai của tôi với các bạn. Hôm đấy, trên tàu về, Ronie còn ngồi sửa lại cái khăn trên cổ tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt “đắm đuối”, khiến các bạn cứ gật gù. Và thế là, khi về Việt Nam, tất cả chỉ biết rằng tôi có một anh bạn trai rất đẹp trai lai Tây Ban Nha, họ vẫn tưởng thế cho tới tận bây giờ, khi có người vẫn hỏi tôi: “Còn là bạn gái của Ronie hay không?”
Lavender vẫn hay gọi điện cho tôi, cô gái tỏ ra rất quý mến và lưu luyến tôi. Có hôm gọi điện hỏi tôi về kết hợp một chiếc váy màu vàng với một cái áo màu tím thì trông có hợp lý hay không, có hôm gọi điện chỉ để chúc tôi ngủ ngon, dịu dàng y như…Ryan vậy. Và nói rằng tôi chuẩn bị tinh thần để gặp mặt bạn trai Josh của cô đấy nhé. Tôi chợt nhớ tới lời bà Mei, chẳng việc gì tôi phải không chơi với một cô gái đáng yêu như thế chỉ vì bà ấy cả. Tôi rất muốn hỏi Billy thật nhiều về gia đình của Lavender, nhưng dường như đó là một việc quá tế nhị hay sao ấy.
“Lavender và mẹ không get along (hòa hợp) đúng không Billy?” “Rất tồi tệ”. “Em nói nhé, bà Mei không muốn em chơi với Lavender, em không biết là vì sao nữa, em ngại quá”. “Em cứ chơi, kệ bà ấy, em không nói thì ai biết đâu?”.
Billy nói rằng anh yêu quý Lavender như cô em gái nhỏ và rất muốn tôi chơi thân với cô ấy, rằng tôi sẽ là một cô bạn tuyệt vời cho Lavender. “Không rõ em có chịu nổi con nhỏ không? Nhưng nhỏ cũng đáng thương lắm đó”. Tôi nói rằng Lavender không có vấn đề gì mà tôi lại không chịu nổi cả và chưa biết vì sao cô ấy là “đáng thương”.“Thế em và bạn trai của em dạo này thế nào?” “Dạ, bình thường thôi, chưa có gì cả!”. Tôi hiểu, Billy vẫn rất quan tâm ngấm ngầm đến chuyện của tôi.
Tôi quyết định sẽ nói chuyện với Garbriel để chấm dứt tình trạng khó chịu này. Nhưng tôi không có số, tôi gọi cho Hugo nhưng anh ta cũng không có số, còn xin số của Ryan thì thật là khó, vì chắc chắn Ryan sẽ không cho. Ryan nói với tôi rằng tôi quên hẳn Garbriel đi, cô ta giờ sẽ không còn là trở ngại giữa tôi và anh nữa. Thực ra vì tôi cũng chưa nói cho anh biết vụ Garbriel đã tới tiệm nail gây tai nạn cho tôi, cũng không hẳn vì tôi có lòng “vị tha” gì, mà bởi vì tôi không muốn Ryan phải thêm lo lắng. Lúc này anh đi học, đi làm rất vất vả, và một tuần phải dành hầu hết các buổi tối để lên đảo gặp tôi, anh còn ban nhạc của mình nữa. Việc chuyển chỗ làm có lẽ khiến anh mất rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi cảm thấy áy náy. Thật lạ khi kết thúc cú điện của tôi với Hugo, anh ta hỏi, giọng trầm trầm: “Does Ryan show you that he loves you? And you love him too? Yeah?” (Ryan đã nói cậu ấy yêu em rồi phải không? Em có yêu cậu ấy không?).“Sure, pretty much, why you ask me that?” (Vâng, tại sao anh hỏi em như thế?). “Oh, that’s good, I’m glad” (Ồ, thế thì hay quá, anh rất mừng). Tôi phì cười vì từ “glad”, tại sao anh ta phải glad vì chúng tôi yêu nhau?
Quả thật, Garbriel lại gọi điện tới tiệm nail, tôi dặn Billy cho cô ta số của tôi nhưng chẳng hiểu sao Billy không chịu, mà điện thoại thì tôi không được nghe để nói. Cuối cùng, tôi nghĩ, tôi sẽ tới phòng nha khoa của Garbriel, dù sao, giả sử như Ryan và họ đã từng yêu nhau, thì bây giờ cô ta đang hẳn vô cùng đau khổ, tôi muốn biết rõ ngọn ngành, tôi muốn biết có thực sự vì tôi mà Ryan “đá” cô ta hay không? Nếu vậy thì phải xem xét lại. Xin khỏi tiệm nail về sớm, tôi đi ngược lại tới phòng nha khoa trên cái đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa đi về, tôi đi đằng sau một đoạn, dự định sẽ gọi cô ta. Lúc đó, trên đường có một ông già ăn xin đang lê lết từng bước một, rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì đường quá trơn, trông vô cùng đáng thương, nhưng điều tôi không ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel. Cô ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình không ngại bẩn thỉu và bốc mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao không, và rút một ít tiền ra cho ông già. Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, cô ta thoáng bối rối, nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều định kiến và suy nghĩ của tôi về cô ấy trong đầu đã giảm đi gần hết, tôi đã nhìn Garbriel với con mắt khác, không hẳn là một cô gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ. Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Oh god, God bless you girls, god bless you” (Chúa ban phước cho các cô!) Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban nhạc và Ryan quan tâm và chơi với, “she’s nice sometimes” (Cô ấy thi thoảng cũng tốt), tôi nhớ ai đó trong ban nhạc đã nói như vậy.
“Oh, so you come to me today, are you begging me for forgivenesss or what?” (Ồ, cô đến gặp tôi hôm nay để xin được tha thứ hả?). Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình. “No, can we talk?” (Không, chúng ta có thể nói chuyện được không?). “Oh, so you want to talk today huh? Only one thing, Ryan IS MY BOYFRIEND, that’s it, he’s coming back here, and hey, you might saw what I did to that old man but lets make it clear, I’m not that type of kind-hearted!” (Cô muốn nói chuyện gì? Chỉ có một điều thôi, Ryan là bạn trai của tôi, anh ấy sẽ quay lại đây, và này, cô vừa nhìn thấy những gì tôi làm với ông già kia nhưng quên nó đi, tôi không phải loại người có lòng tốt đâu). Tôi thấy thái độ của Garbriel thật khó hiểu. Vừa phút trước tôi thấy cô ta thật tử tế nhưng khi mở mồm nói với tôi, cô ta có giọng nói và ánh mắt của quỷ dữ vậy. Garbriel bỏ đi ngay sau đó, tôi chưa kịp nói gì hết. Nói chung, trong lòng cũng rối bời!
Sáng chủ nhật, đang ở tiệm nail, Ronie gọi điện cho tôi:
– Hôm nay giỗ mẹ anh, anh chẳng có ai thân thuộc cả, em có thể giúp anh làm cái gì đó giúp anh giỗ mẹ không?
– Ủa, anh nói với gia đình Helen đi, họ sẽ giúp anh làm mâm giỗ mẹ mà?
– Không có đâu, họ bận lắm, anh không muốn họ cúng mẹ anh. Em giúp anh nhé.
– Trời, sao lại là em, hay là em hướng dẫn anh mua vài thứ ở chợ rồi anh cúng nhé.
– Không, anh không muốn cô đơn một mình cúng mẹ, nhưng anh cũng không muốn những người anh không thích tới cúng mẹ. Em là người tốt, anh chỉ tin tưởng mỗi em, em cùng cúng mẹ với anh nhé?
Tôi nói rằng để xem, tôi sẽ suy nghĩ. Tôi thấy ngại, vì nếu cúng, tôi lại phải xin nghỉ sớm, và đến nhà riêng của Ronie, ở tận bên Brooklyn, như thế thì thật là…nguy hiểm. Nhưng anh ta cũng thật là đáng thương quá đi. Gần chiều, Ronie lại gọi điện khẩn thiết, và khi anh ta nấc lên khóc trên điện thoại thì tôi thực sự mủi lòng, có thể dịp khác từ chối, nhưng từ chối khi một người khẩn khoản muốn cúng mẹ mình thì có lẽ hơi nhẫn tâm. Tôi đồng ý, nhưng tôi ra “điều kiện”: Tôi sẽ không vào phòng riêng của anh ta đâu, tôi sẽ giúp mua ít xôi và con gà ở chợ Tàu, tới thắp hương rồi về thôi. Ronie bảo đừng lo, vì anh ta ở trọ cùng một gia đình người Hoa, chứ không phải ở một mình. Ronie nói sẽ ra chờ tôi ở tiệm nail.
Lâu tôi mới để ý, đi tàu sang Brooklyn, sẽ có một đoạn qua cầu, rất đẹp, tôi say sưa ngắm khung cảnh hai bên đường lúc tàu qua và trước khi tàu chui lại vào trong lòng đất. Tôi ngắm khung cảnh hai bên thì Ronie cũng ngắm tôi cả buổi. Anh chàng lại kể lể về những ngày xa xưa, tôi thấy Ronie rất yêu mẹ.
Chúng tôi mua một con gà, một ít xôi và một ít hoa quả. Ronie nói rằng anh ta có bàn thờ ở nhà, tôi sẽ giúp bày mâm. Căn phòng trọ của Ronie là tầng hầm trong một ngôi nhà của một gia đình người Hoa. Quả thật cũng yên tâm vì bước vào trong tầng hầm đã thấy mấy ông già ngồi đánh cờ say sưa ầm ĩ ở đó. Tôi chào mấy ông già, chẳng lẽ không vào bên trong, để bày mâm cúng? Phòng Ronie nhỏ tí tẹo và rất bí, bừa bộn, vừa đủ một cái giường, một cái bàn thờ , một cái tivi và một bộ dàn. Tôi không biết mẹ của Ronie nhưng tôi cũng đứng chắp tay và chúc bà phù hộ cho đứa con trai cô đơn của bà được bình an. Tôi xin về, nhưng Ronie giữ tôi lại và nói rằng muốn cho tôi xem ảnh gia đình của Ronie ngày xưa. Khá nhiều ảnh, tôi ngồi xem một lúc.
Thế rồi, Ronie hỏi: “Em có bạn trai rồi đúng không?”. “Sao anh biết?”. “Anh đã thấy hai người đi với nhau rất nhiều lần!”. “Rất nhiều lần cơ á? Anh theo dõi bọn em à?”. “Anh không theo dõi bọn em, anh rất hay để ý em, anh biết vậy thôi, anh ta đẹp trai đấy”. “Vâng, cảm ơn anh, cũng chưa nói trước được điều gì”. “Em yêu anh đấy lắm đúng không, chắc không còn cơ hội cho kẻ khác nữa?”. “Cứ cho là như vậy đi, em rất yêu anh ấy!”. Tôi thấy Ronie mặt tối sầm lại và không vui chút nào. “Còn anh thì chưa bao giờ yêu Helen cả, chưa bao giờ hết, mặc dù đã rất cố gắng!!!” “Cũng đừng tự ép buộc mình nếu anh không thoải mái!”.
Ronie bất ngờ đứng dậy đóng cửa khiến tôi rùng mình. Và anh ta lao về phía tôi, đè nghiến tôi ra giường…!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam