Cũng may mắn, vết thương chỉ đến thế thôi. Tôi cũng phải mắt nhắm mắt mở và choáng váng gần nửa tiếng, ngồi dưới trạm cho tới khi quyết định lên tàu đi về. Tôi choàng mũ của áo khoác lên đầu để về nhà bố mẹ không nhìn thấy. Ý định đi Manhattan của tôi và Hạnh đành tạm hoãn, tôi rủ Hạnh về nhà tôi ăn cơm.
Hôm đấy check mail, được biết tin sẽ có mấy người bạn học cùng khóa K27 của Học viện sẽ sang đây thi Luật bằng tiếng Anh, nhưng họ sẽ lên D.C trước, rồi chỉ được xuống New York một ngày, thấy vui vui hơn.
Ngày mai Ryan sẽ trở về và tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với anh.
Ronie lại gọi điện thoại. Dường như Ronie là một người rất cô đơn, tôi có thể hiểu được qua những điều anh ta nói và cái cách anh ta tâm sự. Từ từ tôi cũng hiểu, thực ra đó là một con người rất đáng thương. Ba của Ronie là một kỹ sư Tây Ban Nha, sang Việt Nam từ hồi còn chiến tranh, và sau khi đất nước thống nhất ông ta đã về lại đất nước mình, bỏ lại mẹ của Ronie, Ronie mới có mấy tuổi và một cô em gái nữa. Rồi từ đấy họ không còn liên lạc với nhau. Ronie đã có một khoảng thời gian cực kỳ thiếu thốn và khó khăn vào thời kỳ đó. 13 tuổi anh ta được làm giả giấy tờ để đi xuất cảnh sang Mỹ. Và từ đấy lang thang nơi này nơi kia, không có gia đình, không biết tình cảm gia đình là gì. Thậm chí hai sợi dây liên lạc gần như duy nhất của Ronie ở Việt Nam là người mẹ và cô em gái cũng rất bi thảm. Cô em gái thì mất tích, còn mẹ mất được vài tháng rồi mới có người báo sang cho biết. Ronie rất muốn có một gia đình, nhưng anh ta lại là một người phóng khoáng, đầy mâu thuẫn.
Tôi hỏi gia đình của Helen rất đông đúc, anh ta sẽ được hòa nhập nếu vào đó. Anh ta nói rằng, anh ta chưa sẵn sàng, và rằng gia đình đó thật ghê gớm, mang tới cho anh ta một kiểu cảm giác ràng buộc rất đáng sợ. “Anh là một thợ giỏi, anh vào đó sẽ có tương lai làm chủ cửa hàng nail, và cả một gia đình”. “Anh thích gia đình, nhưng anh không thích bị ràng buộc”. Anh ta muốn có được thứ tình thương của gia đình, nhưng lại thích kiểu nay đây mai đó, làm từng nào tiêu từng đấy, không cần biết ngày mai sẽ phải ra sao. Tôi hỏi tại sao anh lại tâm sự với tôi? Anh ta nói tôi cho anh ta cảm giác kỳ lạ, vừa có nét gì đó gần gũi, lại vừa có nét gì hoang dại, và rằng có thể tôi sẽ hiểu những gì anh ta nói. Helen, cô ta chỉ biết yêu đơn thuần và đòi hỏi Ronie theo một khuôn phép. Và tôi nói: “Thế thì anh không biết tôi rồi!”
Nhưng thật sự tôi đã quý mến và nhìn Ronie bằng một con mắt khác. Và có lẽ trực quan của tôi cũng không sai.
Tới ngày tôi xuống tiệm spa. Đầu vẫn còn hơi nhức và phải cẩn thận vì sợ nó lại tóe máu lần nữa. Hôm nay tôi chờ điện thoại của Ryan, tôi rất muốn nói chuyện với anh và không muốn thông báo chuyện gì đã xảy ra kẻo anh sốt ruột. Cũng chưa chắc hôm nay tôi đã gặp được Ryan, vì có thể anh sẽ rất mệt mỏi.
Hôm nay cả Helen và Mei đều không thấy vui vẻ. Với Helen tôi có cảm giác như cô ta đã biết việc Ronie nói chuyện với tôi hay sao vậy, cái này gọi là “có tật giật mình” đây mà. Còn bà Mei thì nhìn cứ âu sầu và lạnh lùng sao vậy. Tôi không biết đấy là do tôi suy đoán vì “biết chuyện” hay là họ có vấn đề như thế thật.
Thế rồi, bà Mei tiến tới hỏi tôi:
– You met my daughters? Sheryl, and Lavender? (Cô đã gặp các con tôi rồi à? Sheryl và Lavender?)
Thật khó xử, với Sheryl thì không sao, nhưng Lavender có dặn rồi, nhưng chả biết sao, tôi đành phải nói thật.
– Yes i did, both of them. Billy introduced them to me. (Vâng, tôi đã gặp cả hai. Billy giới thiệu họ với tôi)
– When? (Khi nào?)
– Just several days ago (Vài ngày trước đây).
– You met both of them? (Cô gặp cả hai đứa?)
– No, separately (Không, từng người một).
– How? (Như thế nào)
– Just having dinner with Sheryl and a lunch with Lavender (tôi cắt đi một buổi ăn tối với Lavender) (Chỉ là một bữa tối với Sheryl và một bữa trưa với Lavender).
– It was all Billy to take them to see you? (Đều là Billy đưa chúng đến gặp cô à?)
– Yes, they are so lovely. Especially Lavender, she’s very very beautiful. (Vâng, họ rất dễ thương. Đặc biệt là Lavender, cô ấy thật xinh đẹp)
– Lavender was going alone? (Lavender đi một mình à?)
– She’s with Billy (Cô ấy đi cùng Billy).
– Thank you, but would you mind stop meeting them? (Cảm ơn, nhưng liệu cô có thể không gặp chúng nữa không?)
Ôi, một đề nghị hơi “choáng váng”. Lúc đó tôi có cảm giác như mình vừa làm việc gì đó tội lỗi to lớn lắm (cho dù chưa biết đó là lỗi gì), và bắt đầu thấy Mei như có vẻ gì đó thật lập dị.
Helen xin số di động của tôi. Tôi thấy lo lo nếu cô ta cũng thấy số điện thoại này trong cell của…Ronie. Tôi cho Ronie để anh ta đỡ gọi về nhà làm phiền gia đình.
Ryan gọi điện, anh nói anh sẽ về tới New York lúc 6h và sẽ qua spa đón tôi. Thế thôi là tôi mừng rơn, quên cả sự phiền phức bà Mei vừa đem tới. Đành ở lại spa đến 6h vậy.
Tôi thấy Ronie không qua đón Helen nữa. Helen về một mình, Tôi hỏi Helen trả lời trống không là vì Ronie bận. Mọi người thật là u ám.
Ryan qua đón, khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi và hàng râu rất sậm màu. Tôi bảo Ryan đừng dừng xe trước cửa tiệm mà ra xa một chút vì không muốn bà Mei và mấy người trong đó bận tâm.
– Oh, you look so tired. You’ve been driving long? How’s everything? (Trông anh thật mệt mỏi! Anh phải lái xe rất xa phải không? Mọi chuyện thế nào rồi?). Nhìn Ryan của tôi thật đáng thương
– Everything is good, how are you? You missed me? (Ổn cả thôi, em thế nào rồi, em có nhớ anh không?)
– Yes, a lot, of course i did. Still missing you now, even when you are here (Tất nhiên là có. Và vẫn nhớ ngay cả khi anh đang ở ngay đây).
Và như thường lệ, Ryan kéo tôi lại gần và cắn vào tai, hít lên mái tóc. Ấm áp và dịu dàng. Nếu tôi ngồi bên kia, có thể anh sẽ nhìn thấy vết thương đang bị tóc che phủ!
Ryan nói rằng anh đã quyết định chuyển nơi làm việc rồi, mặc dù hơi xa nếu phải đi từ trường so với nơi cũ, nhưng thoải mái hơn nhiều và không dây dưa với Garbriel nữa. Oh, có lẽ lý do nàng ta phát điên là vì thế này đây.
Chúng tôi vào quán Mexico, lại ăn salad Mexico dù lúc đó tôi không thấy ngon lắm. Tôi thấy Ryan rất mệt mỏi và không được vui. Tôi gác lại chuyện về Garbriel, lúc này anh cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Thế rồi, anh đề nghị, hai đứa sẽ đến ngọn hải đăng trên đảo nhé. Tôi gật đầu, và nói rằng, anh cũng nên nghỉ sớm vì quá mệt.
Hôm nay trên đảo vẫn đầy sương, không khí có ấm áp hơn đôi chút. Chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau suốt đường đi. Có thể vì Ryan mệt, vì anh đang có chuyện chưa được giải quyết, trực quan của tôi mách bảo như vậy. Tôi rất muốn hỏi: “What’s going on Ryan? what’s wrong?” (Có chuyện gì phiền phức vậy Ryan?). Nhưng nhiều lời sẽ là vô duyên.
Ryan lại dừng xe và ngắm ngọn hải đăng qua tấm kính. Rồi anh nói:
“Can I kiss you now? Can i?” (Anh có thể hôn em bây giờ được không?)
“Hey, I’ve never been kissed” (Ôi, em chưa bao giờ hôn cả)
Không có câu trả lời, chỉ có một cú xoay người bất ngờ. Anh kéo tôi về phía anh, đặt lên môi tôi một nụ hôn đầu tiên của cuộc đời. Những gì tôi còn nhớ lại, đó là một cảm giác rất…kỳ kỳ, như một cú sốc vậy, chưa kịp phản ứng, chưa kịp sẵn sàng. Cả người nóng ran, và nín thở. Một nụ hôn rất ấm nóng và nồng nàn.
Hey, thế đã là tình yêu chưa? Nếu tôi có nói với ai rằng tôi chưa hôn ai bao giờ, thì là tôi nói dối đấy!
Tựa đầu trên vai anh, tôi cũng ngắm ngọn hải đăng. Hey Ryan, tôi sẽ vẽ tặng anh ngọn hải đăng này. Và đó là bức tranh đẹp nhất mà tôi đã từng vẽ!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam