– Là… à sao? Anh làm cái gì?
– Thì đó, anh đâu có save được mấy tiền đâu. Anh tòan cho bạn bè DZAI hết, rùi gửi về Việt Nam DZÚP người nhà đó mà. Anh không ăn chơi lăng nhăng như em nghĩ đâu.
Cuối cùng thì, tôi đã hiểu ra vấn đề. Câu nói của Ronie chính là: “Anh cho VAY và đi GIÚP người!”. Lúc đấy tôi nhẹ cả người và tôi tin rằng giờ cũng có bạn đọc đến đây nhẹ cả người.
Vừa kịp tôi lại ngáp một cái và tỏ ý mệt mỏi và phải đến tiệm ngày hôm sau. Ronie nhắc lại đề nghị về chỗ anh ta làm, nếu tôi muốn có đủ tiền mà mua một cái cell.
Và tôi lăn ra ngủ cái rầm!
Buổi sáng, chưa kịp ra khỏi nhà đã có tiếng điện thoại. Bố tôi nhấc rồi gọi tôi là có người cần gặp. Tôi thoáng chút rờn rợn, thì ra là Billy, anh ta lo lắng vì hôm qua tự nhiên tôi xin nghỉ, không biết có chuyện gì không và hỏi hôm nay tôi có đến tiệm được không. Tôi trả lời là tôi đến ngay bây giờ đây, Billy vui mừng ra mặt.
Billy cố gặng hỏi tôi sao tôi xin nghỉ, phải chăng tôi gặp vấn đề gì. Tôi bảo tôi thiếu ngủ nên ở nhà ngủ mà thôi. Đồng thời tôi rất muốn gọi điện cho Ryan xem anh đã về tới thành phố chưa, nhưng mà ngại quá, vì tôi không muốn Billy để ý, ước có cái cell kinh khủng. Và thế là tôi quyết định mượn điện thoại gọi điện cho Hạnh xin vay Hạnh tiền để giúp tôi mua một cái, đồng thời tôi cũng nghĩ tới việc tận dụng khả năng wax lông mày và sơn vẽ của mình để đi kiếm tiền thật sự. Rồi Ryan gọi điện vào số của tiệm, lần này, Billy đã biết ý đưa phone cho tôi, vì anh ta biết không thì thể nào tôi cũng biết. Ryan nói đã về tới Manhattan và muốn gặp tôi luôn. Tôi hẹn buổi trưa sẽ gặp nhau.
Buổi trưa, dường như khi gặp tôi Ryan rất vội. Anh quàng tay ôm chầm lấy và hôn tôi một cái lên má ra điều tạ lỗi. Anh rủ tôi đi ăn món Mexico. Và giờ tôi mới biết khẩu vị của Ryan, anh rất thích ăn cái món salad của Mexico, chỉ toàn rau sống có trộn ít bánh mì vụn, anh ăn tới hai suất liền, làm tôi tò mò cũng ăn thử một suất. Được cái tôi dễ ăn nên thấy gì cũng…ngon. Anh bảo lúc đói là anh thèm món này nhất, thật kỳ lạ, lúc đói người ta lại thèm rau nhất!
Ryan nói rằng Garbriel bây giờ đang hơi “out of control” (không kiểm soát được), rằng khi có thời gian anh sẽ kể cho tôi nghe về chuyện của cô ta, đồng thời “thề” rằng họ không hề có mối quan hệ gì hết. Thì cứ coi như vậy đi, nhưng tôi nói với Ryan rằng, thế nào thì gặp tôi giải quyết riêng, đừng để cô ta gọi điện đến nhà, rất rắc rối. Ryan nhíu mày rồi…cười: “I’ll promise!” (Anh hứa). “But you are not gonna trade anything to make her to do so, are you?” (Nhưng anh sẽ không phải thỏa thuận gì để cô ta làm thế, phải không?). Tôi bất ngờ hỏi. Ryan nhìn ra ngoài cửa quán ăn về hướng Central Park, ngừng 5 giây rồi bật ra: “NO, OF COURSE NO!”. Nhưng anh làm tôi thấy nghi ngờ.
Ryan rất vội nên anh gặp tôi xong là đi ngay. Anh nhắc nhở tôi phải cẩn thận và nói rằng, anh muốn được nhìn thấy ông chủ tiệm nail của tôi, tôi vui vì hình như anh ghen!
Tôi nói với Billy rằng tôi rất muốn gặp lại Lavender vì tôi thấy nhớ cô gái ấy, nói rất nhiều và xinh ơi là xinh. Billy nói rằng, có thể tôi sẽ làm bạn được với Lavender và làm cô ấy vui hơn. “Nhưng sẽ là khó khăn đấy, Mei không thích Lavender giao du nhiều đâu”. “Không biết bà Mei có thích em không nhỉ? Nhưng bà ấy tốt đấy, vì đã cho em học make up free, không biết lấy gì cảm ơn nhỉ?” “Ah, em học giỏi đi, rồi quay lại giúp bà ấy, thế là nhất đấy!”. “Nhưng tiếc quá, em còn phải đi học, chưa được đi làm”, “Thì bây giờ cứ học giỏi đi”. Tôi gật gù và cảm ơn Billy. Thực ra tôi rất tò mò về quan hệ của Billy và gia đình bà Mei, tôi muốn hỏi nhiều hơn nhưng e rằng Billy không thích.
– “Thế Sheryl thế nào? Lavender xinh hơn hẳn Sheryl nhỉ? Nhưng Sheryl ít nói và trông dịu dàng hơn”.
– “Ừ, thì Sheryl người lớn hơn mà. Mà nè, hôm nay em có rỗi không?”. Dường như Billy không thích nói chuyện về Sheryl.
Và Billy lại hỏi câu đó, tôi lại…ngại. Tôi bảo không bận nhưng tôi hơi mệt.
-“Thế ngày mai đi ăn nhé, có chỗ này rất ngon”
– “Anh rủ Lavender đi nhé? Được không?”
– “Ủa, anh không chắc cô ấy có đi được không?”. Billy ngần ngừ
– “Anh gọi điện đi, hỏi xem nào”
Và hình như Billy không muốn nhưng vẫn phải nhấc máy gọi, thật không may mắn cho Billy, hình như Lavender… đồng ý. Tôi sướng rơn, vì, nói ra mọi người đừng cười nhé, tôi nhớ cô gái ấy thật đấy, không biết vì nói chuyện dễ thương hay là xinh quá nữa, tóm lại là rất ấn tượng! Và tất nhiên cũng để khỏi phải đi với Billy một mình, cho dù dạo này tôi đã có cảm tình hơn với Billy!
– Bọn mình đi ăn gì? Em thích ăn salad Mexcio!
– Hả, trời sao thích mấy đồ đó, nhưng nếu em thích!
Buồn cười thật!
Trước khi về, tôi nhận được điện thoại của Hạnh báo rằng tôi đến nhà Hạnh mà lấy cái cell của Hạnh đang dùng, vì tôi cấp bách hơn, Hạnh sẽ mua cái khác, vì bạn ấy lo lắng rằng Garbriel sẽ tiếp tục gọi điện đến nhà tôi khủng bố, cách tốt nhất là tôi có cell sớm để…tự khủng bố lại cô ta!
Tôi gọi điện về nhà báo rằng tôi sang nhà Hạnh không ăn cơm. Tôi rất vui vì có ngay cái cell của Hạnh, đúng là bạn tốt có khác. Cầm máy lên, tôi gọi ngay cho Ryan để thông báo rằng tôi đã có số và cũng để hỏi số của Garbriel, nhưng mà gọi liên tục cả tối không thấy Ryan nhấc. Tôi đã rất sốt ruột.
Ở nhà Hạnh buôn chuyện khá lâu, ngẩng đầu lên đã 11h hơn khiến tôi cuống quýt, vì đi cũng phải gần tiếng mới về đến nhà, từ nhà Hạnh phải đi bộ một đoạn khá xa mới tới bến. Đường trơn và lạnh, nguy hiểm nữa!
Ra khỏi nhà Hạnh, tôi gọi lại cho Ryan lần nữa. Và lần này, Ryan nhấc máy khiến tôi tỉnh cả người.
– I called you so many times, you didn’t pick up (Em gọi anh rất nhiều lần mà anh không nhấc máy)
– I’m sorry, i was driving on the highway, whose number is it, yours? Where are you now? (Anh xin lỗi, anh đang lái xe trên đường cao tốc, số này của ai vậy, của em à? Em đang ở đâu thế?)
– Driving? Where are you driving? (Anh lái xe đi đâu vậy?)
– To upstate, i must finish my work here (Xuống upstate, anh phải kết thúc công việc ở đây).
– Oh my god, you came back to the city just to see me and now you are back again? (Ôi trời, anh quay lại thành phố chỉ để gặp em thôi ư và bây giờ phải quay lại ngay à?)
– Yes, i’m so worry, I just wanted to make sure you are OK. (Uh, anh rất lo lắng anh chỉ muốn biết chắc em ổn)
Anh đã làm tôi suýt khóc khi nghe như vậy. Đi lên upsate cũng phải 6,7 tiếng lái xe. Anh ở đó về chỉ gặp tôi buổi trưa, rồi lại quay trở lại vì công việc chưa xong. Chắc là anh mệt lắm.
– You must be so tired now, right, don’t worry, I can take care of myself, don’t waste your time and your health this way, OK?, promise? (Anh chắc là mệt lắm, đừng lo lắng mà, em sẽ ổn thôi, đừng phí phạm thời gian và sức khỏe như thế nữa được không? Hứa với em đi)
– I’m OK, and I promise. But where are you now?(Được rồi anh hứa mà, nhưng em đang ở đâu đấy?)
– Just walking along the river, take some rest, Ryan ( Chỉ đi dạo dọc bờ sông thôi mà, nghỉ ngơi nhé Ryan)
– OK i will, don’t worry ok? be careful and be pretty for me, ok? (Được rồi, đừng lo lắng mà, cẩn thận cho cả phần anh nữa nhé, được không?)
– OK.
Tôi không muốn nói với Ryan rằng tôi đang đêm khuya thanh vắng đi bộ một mình trên một con dốc trơn tuột, trời đen xì và cực kỳ vắng vẻ bên quận Queens. Kể thì cũng rờn rợn người và cảm thấy nguy hiểm!
Và có nguy hiểm thật, khi tôi bắt đầu phát hiện ra có bóng người lẵng nhẵng theo tôi đằng sau!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam