Tôi ngồi ngắm Lave một lúc, rồi cũng bắt đầu hoạt khẩu, vì tính tôi tò mò, không hỏi chuyện không được. Trước tiên là tôi khen, vừa khen vừa ngắm, Lave rất thích thú, nàng ngoái bên phải, rồi lại bên trái cho tôi ngắm và cảm ơn rối rít. Đồng thời không quên…khen lại tôi là xinh và đặc biệt không kém, làm tôi cũng phổng cả mũi.
– I bet you have a dozen of boy friends! (Tôi cá là cô có cả tá bạn trai)
– You think? Everybody says so, but i’m in love with just one. i mean, sometimes your heart is stirred by lot of cool guys out there but then you are back to the one you love, that’s me, i like lot of guys but i love only one and… (Chị nghĩ thế ư? Mọi người cũng nói vậy nhưng em đang yêu một người. Thi thoảng chúng ta cũng bị xao động bởi những anh chàng dễ thương nhưng rồi cuối cùng ta vẫn trở về với tình yêu của mình, em cũng thế, em cũng thích nhiều anh chàng nhưng chỉ yêu một người thôi…)
– (Ngắt lời) Your boyfriend is handsome i think (Tôi nghĩ bạn cô rất đẹp trai)
– Oh, he’s f’kin gorgeous, the best man on earth, oh, haha, oh, sorry… (Ồ, anh ất rất tuyệt vời, người đàn ông tuyệt nhất trên thế giới…)
Tôi phì cười vì kiểu nói chuyện vô tư của Lave, rất là Amercan girl, và rất phóng khoáng. Chỉ thế cũng đủ hiểu nàng đang yêu bạn trai mình thế nào. Thôi thế là có thể loại khả năng Billy đang cưa nốt cô con gái xinh đẹp nhà người ta rồi.
– Are you living with your sister Sheryl? (Cô sống cùng chị Sheryl à?)
– You met her already? (Chị gặp chị ấy rồi à?) Rồi Lave quay sang Billy trợn mắt: “You should let me meet her first, are you taking this girl around all the time?” (Đáng ra anh phải để em gặp chị ấy đầu tiên, hóa ra anh đã đưa chị ấy đi khắp nơi rồi à?). Rồi Lave quay lại tôi:
– I bet you have a boy friend too don’t you? (Em cá là chị cũng có bạn trai rồi phải không?)
Câu hỏi này của Lave tự nhiên khiến tôi thấy hơi buồn buồn. Vì cảm giác tôi và Ryan tới lúc này thực sự không đem lại cho tôi sự chắc chắn, vả lại tự nhiên Billy im bặt ngồi chờ câu trả lời của tôi làm tôi quyết định trả lời là:
– Nope, and i don’t intend to get one here in New York, i must be back to my country for college this summer. (Chưa, và tôi cũng không có ý định có bạn trai ở New York, tôi sẽ phải quay lại quê hương để học đại học vào mùa hè tới)
– What? You will be back, oh, that’s a pity. You’re gonna stay here and work for my mother, that’s better. i think you have boy friend in Vietnam, you’re pretty too. (Chị sẽ phải về ư, thật đáng tiếc. Chị nên ở đây và làm việc cho mẹ em, thế tốt hơn. Em nghĩ chắc chị có bạn trai ở Việt Nam rồi, chị rất xinh)
– Oh no, in Vietnam i’m not. (Ồ không, ở Việt Nam tôi không được như thế đâu)
– Really? (Thật sao?)
Và chúng tôi cười ầm. Nói chuyện với Lavender thật thoải mái. Thật hiếm khi trong một thời gian không dài mà tôi được gặp nhiều người xinh đẹp tới như vậy, tôi coi đó cũng là một sự may mắn!
Và điện thoại réo, Lave rú lên ngay và tươi tỉnh hẳn, nàng hỏi vu vơ xem chàng kia đang ở đâu, đang làm gì và nhớ nhung ra sao, nàng đang đi ăn, có một cô bạn mới xinh đẹp, và cứ thế cứ thế. Tôi lại phải quay sang nói chuyện với Billy. Tôi hỏi bằng tiếng Việt:
– Lave sống với ai vậy? Chị gái hay với mẹ?
– Nhỏ sống với mẹ, chắc phải về sớm vì Mei không thích Lave về muộn, bữa khác xem phim vậy.
– Anh và Sheryl thế nào?
– Sao em lại hỏi thế?
– Thôi ăn nhanh rồi anh đưa Lave về đi, hôm nay em cũng mệt không hứng xem phim lắm. Nhưng mà anh nói đúng, bạn ấy xinh quá, thế này thì bao nhiêu người yêu nhỉ.
– Oh, nhỏ chung tình lắm, nhỏ chỉ yêu bạn trai của nhỏ thôi.
Tôi gật gù tỏ vẻ hâm mộ. Lave vừa nghe điện thoại vừa cười và ẩy vào vai Billy cứ như hiểu được chúng tôi đang nói gì.
Chúng tôi ăn xong và ra về, tôi tự đi về bằng tàu vì nhà của bà Mei ngược hướng, Lave phải về sớm. Hôm nay tôi vui và thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm đi cùng với bà chị Sheryl. Tôi cũng thấy có cảm tình hơn với Billy vì đã giới thiệu cho tôi Lave, một cô gái dù có không chơi được thì để…ngắm cũng được. Và tự nhiên tôi thấy mình “vị tha” hơn, Billy cũng đâu đến nỗi đâu, tất cả là cũng chỉ là ở mức tôi suy đóan thôi. Cứ cho là Billy và bà chủ yêu nhau thì cũng như Ryan nói đó, “love is ageless” (tình yêu không giới hạn), còn đã có bằng chứng gì là Billy cặp với cả Sheryl đâu.
Tuy nhiên, tôi thấy Lave tuy nói nhiều và hay cười nhưng thoảng có nét gì đó u sầu, có lúc khuôn mặt xinh đẹp như có thể khóc ngay được. Là tôi cảm giác hay do người đẹp hay đem lại những suy nghĩ cho người khác như vậy?
Tôi trở về trên chuyến tàu F. Thấy vui vui vì được gặp Lave, nhưng lại thấy buồn và hơi lo lo về Ryan, chẳng hiểu sao Ryan không gọi cho tôi nhỉ. Có làm gì hay đi đâu cũng nói cho tôi biết tôi khỏi mong chứ?
Gió hơi buốt. Tôi đã về nhà. Việc đầu tiên, tôi lại hỏi có ai gọi điện không? “Có”, thằng em tôi trả lời, “Có một anh tên là Ryan gì đó”. Tôi mừng quýnh, thế ra là có gọi sao. Tôi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Ryan. Lại không nhấc máy. Một lúc sau tôi gọi lại, thấy tiếng ồn ào, và bên kia là một giọng…phụ nữ: “Ryan is not here” (Ryan không có đây). Rồi dập bụp một phát. Tôi hơi sững sờ. Hình như là giọng của Garbriel!
Và điện thoại lại réo lại!
Tags: Truyện ngôn tình, Truyện Việt Nam