Khi ấy, cô còn chẳng có lấy một người để chia sẻ tin mừng, lúc đang định ăn lẩu chúc mừng một mình thì Lục Đình Kiêu lại mang theo bánh bao nhỏ “rớt xuống tận cửa”, sau đó hai ba con cùng chúc mừng cô trên bàn ăn…
“Sao thế?” Lục Đình Kiêu trông thấy Ninh Tịch thất thần, anh xoa nhẹ tóc cô hỏi.
Ninh Tịch mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em nhớ tới chuyện lần đầu tiên anh đưa bánh bao nhỏ tới nhà em thôi, hồi đó anh cũng là người đầu tiên chúc mừng em.”
Thấm thoát, người đàn ông này đã ở bên cô lâu như vậy rồi.
Còn cô, từ một kẻ vô danh giờ đã có mảnh trời riêng trong giấc mộng của mình.
Và anh, từ người mà cô nghĩ rằng không thể ở bên giờ lại là người mà cô luôn ỷ lại.
…
Mấy ngày sau đó, Ninh Tịch trở lại đoàn làm phim để quay nốt mấy phân cảnh cuối cùng của Cửu Tiêu.
Sắc mặt Mạnh Thi Ý trông có vẻ rất tiều tụy, trang điểm cũng không che hết được, nhưng vì từ đầu tới cuối cô ta đều rất phối hợp nên cảnh quay cũng rất thuận lợi.
“Ôi ôi ôi!!! Đóng máy rồi!”
“Chúc mừng, chúc mừng”
“Mọi người vất vả rồi!”
“Áu, thật không nỡ tẹo nào!”
“Tôi cũng không nỡ xa mọi người!”
Sau khi kết thúc cảnh cuối cùng, tất cả nhân viên trong đoàn đều hoan hô reo hò, thậm chí có người còn kich động đến mức rưng rưng nước mắt, trợ lý đạo diễn đẩy chiếc bánh gato tới chúc mừng, mọi người cùng lưu lại cách giữ liên lạc rồi ôm ấp nhau thắm thiết….
Dù cho đây không còn là lần đầu tiên trong tình cảnh như vậy, nhưng lần nào thì thời khắc này cũng là thời khắc Ninh Tịch cảm thấy vui mừng và thỏa mãn nhất.
“Này ~ Tôi nè ~ Sao bà chỉ biết có ôm gái thôi không vậy ~” Giang Mục Dã đen mặt nói.
Ninh Tịch cười tiến tới ôm lấy chú cún Lông Vàng kiêu ngạo nào đó một cái: “Vất vả rồi Giang tiền bối!”
“Hừ…” Cảm nhận được vòng tay của cô, vẻ mặt Giang Mục Dã có chút thay đổi, anh khe khẽ thở dài. Có lẽ nên mừng vì cho đến cuối cùng anh vẫn giữ được bí mật này, cho nên giờ vẫn có thể ở bên cô, chứ không như ai đó.
Cũng không biết Ninh Tịch rốt cuộc đã làm gì Mạc Thần Tu mà tên đó gần đây lúc nào trông cũng như bị tổn thương nghiêm trọng.
Ôi, nói chung chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết chắc chắn là hung tàn lắm rồi!
Mọi người nhao nhao lên một hồi sau đó quyết định hẹn nhau tập trung tại khách sạn Bốn Mùa gần đó.
Ninh Tịch đang đi tới bãi đỗ xe thì thấy một người đã đợi sẵn ở đó.
Là Mạnh Thi Ý…
Mạnh Thi Ý vừa trông thấy cô liền run lên như một con thú bị hoảng sợ, không dám nói một lời nào, đột nhiên cô ta cúi gập người xuống rồi chạy thẳng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, như thể phía sau có lũ lụt hay thú dữ ập tới vậy.
Khi ấy, có một “thú dữ” bắt Mạnh Thi Ý đến để Ninh Tịch tự tay giết cô ta.
Lúc đó, Ninh Tịch chỉ lườm một cái rồi từ chối, cô không có cái sở thích động tí lại đi giết người mà chỉ nói một câu Cửu Tiêu còn chưa quay xong, sau đó rời đi.
Vì câu nói này của cô, Mạnh Thi Ý mới có thể giữ được tính mạng của mình…
Nghe nói “thú dữ” đó trong một đêm đã diệt toàn bộ bang Thanh Huyền, tên quản lý nhỏ lật mặt phản bội, các thành phần cấp cao chết hơn nửa, Mạnh Chấn Hoàn cũng bị nhốt, công ty giải trí của Mạnh Thi Ý phá sản và bị thu mua lại.
Theo lý mà nói, sau khi về nước Vân Thâm sẽ khống chế rồi thâu tóm thế giới ngầm vì vậy việc tiếp quản bang Thanh Huyền là bước không thể thiếu, chỉ không biết tại sao luôn trì trệ không ra tay mà việc bắt cóc Ninh Tịch lại như một sợi dây dẫn lửa, thúc đẩy chuyện này xảy ra sớm hơn…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc