Mặc dù không biết doanh thu bán vé như thế nào nhưng Ninh Tịch ngồi chờ ở sảnh đích thân cảm nhận được thái độ cùng phản hồi của khán giả sau khi xem xong thì yên tâm hơn nhiều.
Bất luận lượng vé bán được bao nhiêu thì cái mà cô muốn mang đến cho người xem đã đạt đến mức cô dự đoán.
Lúc các khán giả đi ra, đã có vài phóng viên đứng ngoài sảnh ngẫu nhiên phỏng vấn bọn họ.
“Xin chào cô, cô vừa mới xem phim Thiên Hạ xong đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô cảm thấy bộ phim này thế nào?”
“Quá tuyệt vời! Còn hay hơn cả những gì tôi tưởng tượng! Nhất là vai Thượng Quan Ánh Dung của Ninh Tuyết Lạc, vô cùng mạnh mẽ, cô ấy chính là nữ thần của tôi! Triệu Tư Chân diễn cũng được lắm! Nhất là cái cảnh cuối cùng phải đứng trên bờ sinh tử mà lại chẳng thế nắm tay làm tôi muốn khóc luôn!”
…
“Xin chào cậu, cậu thấy vai diễn nào trong Thiên Hạ gây ấn tượng nhất?”
“Đương nhiên là vai chính rồi! Quả thật rất có sức hút! Đúng rồi, tôi trả lời cái này sẽ được lên tivi à?”
“Sẽ lên!”
“Vậy thì tốt quá, tôi muốn chuyển đến nữ thần của tôi một câu, Tuyết Lạc! Tôi yêu cô!”
…
Nhìn đám người đang phỏng vấn kia, vẻ mặt khinh bỉ của Giang Mục Dã may mà được che lại bởi khẩu trang: “Đệch mợ! Coi mọi người là đồ ngu à? Cái suất chiếu phim trước fan của Ninh Tuyết Lạc bao hết cả rồi, ai xem suất đó đều là fan trung thành của Ninh Tuyết Lạc cả! Phỏng vấn cái đám đó đương nhiên là phải khen lấy khen để Ninh Tuyết Lạc rồi!”
Cung Thượng Trạch nhìn Ninh Tịch, cậu ta vô cùng tin tưởng bà chủ nhà mình: “Người xem cũng có mắt mà, gì chứ thực lực là không làm giả được.”
“Nói đến thì… lúc trước em thấy trên mạng có nói, thành phố nào Tô Diễn cũng đều bao một suất chiếu dành cho fan của Ninh Tuyết Lạc đó, anh ta toàn lực ủng hộ phim mới của cô ta! Tình cảm của hai người này đúng là sâu đậm, cũng coi như là một truyền kỳ trong giới giải trí ha?” Vẻ mặt Hàn Mạt Mạt có chút hâm mộ.
Giang Mục Dã liếc nhìn cô một cái: “Hờ? Truyền kỳ? Nhóc con, đừng tùy tiện tin cái vẻ ngoài mà cô thấy!”
Giang Mục Dã nói xong thì có chút lo âu nhìn Ninh Tịch.
May mắn, biểu tình của Ninh Tịch vẫn ổn định, không có chút nào dị thường.
Xem ra cô đã hoàn toàn buông tay Tô Diễn rồi…
Cũng khó trách.
Nói không quên được người yêu cũ cũng chỉ vì hiện tại không thấy hạnh phúc mà thôi.
Bây giờ Ninh Tịch với cậu của anh ta mặn nồng như vậy thì sao có thể để ý tới Tô Diễn chứ…
“Thượng Trạch, ba bộ đồ của Tần Sênh Nguyệt cậu chuẩn bị tới đâu rồi?” Trên đường về, Ninh Tịch hỏi một câu.
“Đã chuẩn bị xong rồi, trong đó có một bộ là chiếc váy màu đỏ trong chủ đề Niết Bàn đoạt giải Kim Đỉnh lần trước, hai bộ khác là tác phẩm mới nhất của tôi.” Cung Thượng Trạch nói.
Nhìn bộ dáng thì có vẻ gần đây linh cảm sáng tác rất thuận lợi.
“Được, vậy ngày mai tôi đưa cho Tần Sênh Nguyệt xem thử, đúng rồi, cô ấy cũng đã đáp ứng cho chúng ta mượn một nhân viên marketing chuyên nghiệp đó, chắc là sắp đến thôi, hai người chuẩn bị đón tiếp thành viên mới nha!”
“Thật à! Tốt quá!” Hàn Mạt Mạt hưng phấn.
Cung Thượng Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nhìn Ninh Tịch đã chuyển thành sùng kính.
Mỗi lần cậu ta cảm thấy mọi chuyện đi vào ngõ cụt thì cô luôn có cách để đánh ra một con đường sống, hoàn thành chuyện mà cậu cho rằng không có khả năng.
Giang Mục Dã đứng một bên nhìn Ninh Tịch đang bừng bừng ý chí chiến đấu kia, cậu ra bỗng nhiên nhớ lại ngày đó lúc trên máy bay Ninh Tịch có nói…
Cô muốn bao nuôi Lục Đình Kiêu… không phải lúc đó chỉ là nói đùa sao?
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc