Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 129

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 129

Mạch Sanh Tiêu bước tới trước bàn sách của hắn, cũng không biết nên nói cái gì.

Duật Tôn đem chiếc hộp để lại chỗ cũ, Sanh Tiêu nhìn thấy một loạt động tác của người đàn ông, lúc này mới phát hiện trong vách tường có giấu diếm bí mật.

Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt: “Tôi muốn cùng dì Hà buổi tối đến bệnh viện, khả năng Thư Điềm hồi phục có thể rất lâu nên tôi muốn ở cùng cô ấy.”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần.” Sanh Tiêu đến bên ghế sopha ngồi xuống: “Tang viêm trong nội tâm chắc sẽ nghĩ ngợi, để tự mình tôi đi thì hơn.”

“Nếu như hắn gây bất lợi cho em thì sao?”

“Yên tâm đi, Thư Điềm sẽ không để cho anh ta làm như vậy.”

Duật Tôn cũng không dứt khoát cự tuyệt, Mạch Sanh Tiêu ôn tồn nói chuyện với hắn như vậy, hắn làm sao không thể nói đạo lý được. Điện thoại di động của Duật Tôn ở trên bàn vang lên, hắn bấm nút nghe: “Alo?”

Chân mày người đàn ông giãn ra chút ít: “Được, tôi lập tức tới ngay.”

“Có chuyện gì vậy?” Mạch Sanh Tiêu khẩn trương đứng lên, sau kinh nghiệm của vụ tai nạn, cô giống như chim sợ ná, Duật Tôn cầm lấy áo khoác treo trên ghế: “Anh đi tắm trước, không có chuyện gì lớn, tên tài xế gây ra chuyện đã bắt được rồi.”

“Ở cục cảnh sát phải không?”

Duật Tôn nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Mạch Sanh Tiêu, thần sắc nhanh chóng nhịn không được mà cười nhẹ: “Không phải vậy, là người của chúng ta bắt được.”

“Tôi đi cùng với anh.” Sanh Tiêu nói, liền đi theo lưng Duật Tôn.

Người đàn ông đi tới cửa: “Em cứ ở nhà chờ anh, nếu có tin tức gì, anh sẽ thông báo cho em biết.”

Tính bướng bỉnh của Mạch Sanh Tiêu nổi lên, cô đi theo tới cửa, Duật Tôn đi đến hành lang: “Em không tin anh phải không? Có phải là sợ anh thông đồng lừa gạt em?” Ánh mắt đen quyền lực từ trên cao nhìn xuống, nhốt chặt thân thể gầy yếu vào.

Cần cổ của Sanh Tiêu nhẹ ngước lên, lộ ra da thịt trắng nõn: “Tôi chỉ muốn chính miệng hỏi hắn một chút, tại sao phải đối với chúng tôi hạ độc thủ như vậy, tôi muốn hỏi hắn, là ai muốn giết chúng tôi.”

Duật Tôn cất bước đi về hướng phòng ngủ.

Mạch Sanh Tiêu thấy hắn không trả lời, có chút tức giận, cô theo sát phía sau, ngữ điệu liền tăng lên: “Tôi nhất định phải đi! ”

Người đàn ông vẫn không nói gì nhưng dừng bước chân lại.

Cô suýt chút đụng vào tấm lưng rắn chắc của hắn, Duật Tôn xoay người, một tay cởi quần áo: “Anh đi tắm.”

Sanh Tiêu sờ sờ lên mũi, vòng qua người đàn ông đi đến bên giường.

Hai người đều chẩn bị xong rồi ra khỏi nhà.

Mạch Sanh Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, nhớ tới Thư Điềm từ đùi phải xuống không còn trọn vẹn, luôn cảm thấy tâm tình bất an, cô hai tay đặt ở trên đùi, đầu buông thỏng không biết nhìn cái gì đến mất hồn.

Duật Tôn nghiêng người qua, cài dây an toàn cho cô: “Ai cũng không thể đoán trước chuyện tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, nên phải nhớ lúc được an toàn thì phải trang bị bảo hộ cho mình.”

Duật Tôn dần dần ở rất gần cô, Mạch Sanh Tiêu ngừng thở. Có thể trông thấy người đàn ông với sống mũi cao cùng với đôi môi bạc. Ngoại hình của hắn trông rất đẹp trai, đường nét rõ ràng, ngũ quan tinh tế cứ như được chạm khắc mà có được. Nếu là nhiều hơn một phần, liền có vẻ vướng víu, nhưng ít hơn một chút, lại cảm thấy thiếu thốn chút gì đó.

Người đàn ông làm xong những động tác này, liền trở người về, khởi động xe.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu nắm lấy dây an toàn, hắn làm những động tác này rất tự nhiên nhẹ nhàng, nhưng cũng hoàn toàn nghiêm túc.

Duật Tôn đưa Sanh Tiêu đến một cư xá.

Cửa nhà trọ không có giống như trông thấy trong tivi, Duật Tôn đi tới nhấn chuông cửa, cửa rất nhanh được mở ra: “Duật thiếu.”

Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu đi vào, nhà trọ này vốn chỉ là phòng trống, trong phòng khách đơn giản bày biện một bộ bàn ghế. Duật Tôn đứng nghiêm nghị, ánh mắt quét qua, cũng không tìm được một chỗ ngồi hài lòng.

Sanh Tiêu liếc mắt đã thấy một người đàn ông bị trói ngồi trên ghế, hắn mặc chiếc áo khoác màu xanh đen, đúng là tên tài xế đã gây ra tai nạn trên đường cao tốc.

Mạch Sanh Tiêu tâm tình không khỏi kich động lên, Duật Tôn đứng bên cạnh cô, một tay hắn khoác bên vai cô. “Hỏi được gì không?”

“Không có.”

“Nói, là ai sai ngươi làm như vậy?” Duật Tôn giọng nói bình thản, một câu hỏi rất tự nhiên nhưng mơ hồ hàm chứa bão tố sắp ập đến.

Người đàn ông ngước cổ lên: “Không ai sai cả, đây là việc ngoài ý muốn, các người đến tột cùng là ai? Có tin tôi tố cao các người tội bắt cóc không?”

“Ngoài ý muốn sao?” Sanh Tiêu cắn răng, nghiến răng nói ra: “Ngươi rõ ràng là muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết! ” Đơn giản hai chữ ngoài ý muốn, mà có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm sao? Cho dù thật sự đưa vào cục cảnh sát, cũng đền không được một chân của Thư Điềm.

“Tất cả đều phải lấy chứng cớ để nói chuyện, các người không tin, cứ việc báo cảnh sát tố cáo tôi.”

Người đàn ông bên cạnh đi tới, nện một quyền vào mặt hắn. Phun ra máu tươi dính lên vách tường trắng xóa, Mạch Sanh Tiêu hoảng sợ liền che miệng lại, quay lưng nôn mửa không ngừng.

Người đàn ông lại muốn ra tay, Duật Tôn vội quát bảo ngưng lại: “Dừng tay! ”

Là hắn biết Sanh Tiêu sẽ không chịu được cảnh này nhưng cô lại cứ muốn đi theo.

Rất nhiều thứ đen tối, hắn cũng không muốn Sanh Tiêu cùng đứa con trong bụng nhìn thấy, hắn một mình đưa thân chìm trong bóng tối là đủ rồi.

Mạch Sanh Tiêu cố chịu cảm giác khó chịu trong cơ thể, cô không có khờ lại nói cùng hắn về pháp luật nữa. Người đàn ông ý tứ rất rõ ràng, hắn nhất quyết che giấu việc hắn là hung thủ, nếu không sử dụng thủ đoạn thì nỗi đau của Thư Điềm sẽ là vô nghĩa.

Sanh Tiêu tay phải đặt ở bụng, cảm giác được tay Duật Tôn vòng qua eo mình, nhưng cô không có xoay người lại. Chính cô cũng nhận thức được, trực tiếp nhìn thấy cảnh này đối với đứa bé trong bụng mà nói thì quá tàn nhẫn. Duật Tôn hô dừng tay, kể cả lúc trước không cho cô đi theo, chính là sợ cô lại ngăn cản hắn không được động thủ.

Mạch Sanh Tiêu vỗ nhẹ ngực: “Trong đó có phòng phải không? Tôi đi vào đứng đợi, khi nào anh rời đi thì nói tôi một tiếng.”

“Được.” Duật Tôn đưa cô đến cửa, Mạch Sanh Tiêu đóng cửa phòng lại, xuyên qua khe hở cô nhìn thấy người đàn ông bị trói trên ghế, trong mắt để lộ ra một loại kinh hãi tuyệt vọng.

Trong phòng trống rỗng, cái gì cũng không có. Chỉ có bốn bức tường màu trắng, Mạch Sanh Tiêu đi về phía cửa sổ, không khí thật tốt khi mở cửa sổ ra, ánh nắng theo đó mà tràn vào.

Duật Tôn đi tới trước mặt người đàn ông, hắn ngẩng đầu nhìn về phía anh, bởi vì thân hình che khuất ánh sáng nên không thể thấy rõ thần sắc của Duật Tôn.

“Các người hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói kia, đây là việc ngoài ý muốn…”

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Duật Tôn nâng chân phải đá với một lực rất lớn làm người đàn ông cùng chiếc ghế đâm vào vách tường. “Rầmmm…”

Cái ghế bị bể vụn vỡ, người đàn phía sau lưng trọng thương, hai tay trói sau lưng trong nháy mắt bị trật khớp, cơn đau làm hắn vùng vẫy trên mặt đất: ” A, aaa…”

“Ta nói rõ ràng cho ngươi biết, hôm nay không nói ra sự thật, cũng đừng nghĩ tới việc còn sống mà ra khỏi đây. Ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị bị xe lửa chạy qua nhiều lần. Coi chừng khi ngươi chết, người nhà của ngươi ngay cả thi thể cũng không tìm được…”

Sắc mặt người đàn ông trong phút chốc trắng bệch: “Các người…”

“Ta đã có thể bắt được ngươi, cũng sẽ không dễ dàng đem ngươi giao vào trong tay cảnh sát, ngươi cũng nên nghĩ cho kỹ, tính mạng và tiền bạc thì cái nào quan trọng hơn.”

Người đàn ông đau đớn khó nhịn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Duật Tôn kẹp điếu thuốc kẹp ở giữa tay, đứng trên cao liếc nhìn, tàn thuốc rơi trên mặt người đàn ông, hắn bị nóng mà kêu rên.

Mấy người bên cạnh xông lên, nghe theo lệnh của Duật Tôn mà ra sức đánh đập. Cánh cửa rắn chắc cũng không ngăn được tiếng kêu thê lương thảm thiết của người đàn ông. Mạch Sanh Tiêu nâng hai mắt lên, cô sợ thanh âm truyền đi sẽ rước lấy phiền toái, cho nên cửa sổ cũng đóng lại.

Duật Tôn đem điếu thuốc đang còn cháy dở vứt đến người tên tài xế.

Hắn đi tới đeo vũ khí bằng sắt vào tay.

“Duật thiếu, giao cho tôi.”

“Không cần.” Duật Tôn nhớ tới thiếu chút nữa hắn bị vu oan, mặc dù Mạch Sanh Tiêu không có hoài nghi hắn. Nhưng trong lòng Duật Tôn cực kỳ khó chịu, vũ khí trên ngón tay thon dài của hắn khiến người đàn ông hoảng sợ thập phần, hai chân quẫy đạp. Tính chất kim loại cứng rắn, hơn nữa còn bốn cạnh hình thoi lồi lên. Một quyền này đi xuống, nói không chừng xương cốt cũng có thể bị đánh nứt ra.

“Đừng như vậy, đừng…”

Duật Tôn đi tới, thân thể cao to ngồi xổm xuống.

Thân ảnh âm u che khuất cả đầu người đàn ông, gương mặt mị hoặc chúng sinh này ở trong mắt hắn, lại tràn đầy sợ hãi. Duật Tôn còn chưa ra tay, người đàn ông đã mất khống chế cầu xin tha thứ: “Xin đừng, tôi nói, tôi nói…”

Duật Tôn khuỷu tay phải chống lên đầu gối, người bên cạnh cầm cái ghế đi tới, hắn đưa mắt nhìn sang, đứng dậy cũng không ngồi xuống.

“Là có người sai tôi tạo ra hiện trường tai nạn này, tôi cũng không biết người đó là ai. Chúng tôi chỉ liên lạc thông qua điện thoại, chuyện làm ăn này cũng do người khác giới thiệu cho tôi. Vì giữ bí mật, nên mặt mũi hắn tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói qua, hắn nói sẽ cho tôi trước 10 vạn tiền đặt cọc, về sau nếu xong việc sẽ trả thêm, sau đó có một người phụ nữ đã liên lạc với tôi, đưa cho tôi toàn bộ số tiền còn lại…”

“Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa biết là ai sao?”

“Không có, thật không có, ta không dám nói lung tung…” Người đàn ông cuộn mình vào góc tường: “Cô ta cho tôi 30 vạn mua để đổi một mạng của Thư Điềm, tôi không nghĩ tới trên xe lại có thêm một người phụ nữ khác, tôi nghĩ thầm chuyện này không thể kéo dài, đơn giản, đơn giản là động thủ, dù sao một người là chết, hai người cũng là chết…”

“Rầm…”

“Aaaaa.”

Mạch Sanh Tiêu tim đập nhanh, hai cánh tay nhanh chóng bịt tai lại.

Người đàn ông hai tay ôm đầu, đầu bị Duật Tôn vung ghế lên đập trúng, máu chảy như suối. Một ý nghĩ của hắn, một chút tăng tốc, thiếu chút nữa khiến cho Duật Tôn mất đ

i vợ và con.

Nghe tên kia nói như vậy, đối phương muốn đối phó chính là Thư Điềm. Duật Tôn nhớ tới Sanh Tiêu gặp chuyện không may trước khi nhận được cú điện thoại kia, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm. Đối phương muốn Thư Điềm chết, để khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Tang Viêm, tọa sơn quan hổ đấu. (ngồi nhàn nhã mà xem hổ dữ đánh nhau)

“Không phải ngươi có số điện thoại cô ta à? Hãy liên lạc đưa ả tới đây.”

“Điện thoại không liên lạc được, họ nói với tôi khi vụ này hoàn hoành, 20 vạn còn lại sẽ chuyển vào tài khoản của tôi, sau này tôi có sống hay chết thì cũng không liên quan đến bọn họ.”

Duật Tôn đối với loại giao dịch ngầm này có hiểu biết, bình thường sau khi giao dịch thành công, vài phương tiện như điện thoại di động đều xóa bỏ, rất khó bắt được bọn chúng.

Hắn thong thả ung dung tháo vũ khí trên tay xuống, ném lên bàn.

Một manh mối giá trị cũng không có, người bên cạnh tiến lên nói: “Duật thiếu, phải xử lí hắn thế nào?”

Duật Tôn đưa một tay vào túi quần, khoát khoát tay còn lại, ý bảo bọn họ đừng manh động, nếu muốn làm cho kẻ phía sau màn kịch này xuất hiện, chỉ có một cách, “dụ rắn ra khỏi hang”.

“Giữ lại hắn trước đã.”

Duật Tôn đi đến cửa phòng, Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng gõ cửa, mở cửa ra.

Duật Tôn thân ảnh cao lớn ngăn cản tầm mắt của cô, hắn ôm bả vai Sanh Tiêu, cô đi theo Duật Tôn ra ngoài, ánh mắt nhìn qua bộ ngực của hắn, tay Duật Tôn đem đầu của cô tựa vào lòng hắn, không muốn Mạch Sanh Tiêu trông thấy một màn máu tanh: “Đi.”

Đi xuống lầu, Sanh Tiêu vừa lên xe liền hỏi: “Sao rồi, tìm ra manh mối gì không?”

“Hắn không biết chủ mưu là ai, nhưng anh có cách lôi ả ta ra, người tài xế đó cũng không biết kẻ giật dây phía sau đến tột cùng là ai, mục tiêu của hắn là Thư Điềm, muốn lợi dụng cô ấy xảy ra chuyện để khiến anh và Tang Viêm tàn sát lẫn nhau.”

Mạch Sanh Tiêu tức giận phẫn nộ, nhớ tới Thư Điềm vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô không nhịn được mà lệ nóng dâng tràn: “Vì cái gì mà lôi kéo người vô tội vào cuộc như vậy?”

Duật Tôn nghe vậy, cũng không lên tiếng.

“Anh có cánh gì không? Anh muốn làm gì?”

Duật Tôn nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của Mạch Sanh Tiêu, hắn mím môi mỏng thành đường thẳng tắp: “Cả thành phố Bạch Sa lớn như vậy, ngay cả khi ả ta không có ở đây, anh cũng sẽ tìm ra được ả ta.”

Mạch Sanh Tiêu trở lại Ngự Cảnh Viên, thấy dì Hà đang múc cháo vào bình giữ nhiệt

Thư Điềm vừa được giải phẫu xong, vẫn không thể ăn cái gì khác, chỉ có thể ăn ít cháo.

Sanh Tiêu cố ý đi bệnh viện một mình, vì tránh cho Duật Tôn cùng Tang Viêm thêm mâu thuẫn, cô kiên trì ngồi taxi đi.

Duật Tôn không lay chuyển được cô, nhưng lại lo lắng, lái xe đi theo sau

Lúc Sanh Tiêu đi vào bệnh viện thì ba mẹ Thư Điềm đều ở đây, Thư mẹ ngồi ở trước giường, sắc mặt đau buồn nhưng không khóc, chỉ là nắm lấy tay Thư Điềm mà nói: “Con vì sao để xảy ra chuyện như vậy, sắp cử hành hôn lễ…”

Thư Điềm không muốn khóc trước mặt ba mẹ, cô miễn cưỡng cười: “Mẹ còn nói là không đến tham gia hôn lễ của con mà.”

Thư mẹ nghe xong lại càng khó chịu: “Mẹ thấy Tang Viêm đối xử với con thật là tốt, nếu không nó cũng không vất vả đi đi lại lại mời chuyên gia, Điềm Điềm, mẹ nói nếu như, nếu như nó còn muốn cùng con kết hôn, mẹ tuyệt đối sẽ không hồ đồ nữa…”

Thư Điềm nghiêng mặt qua, lấy tay lau khóe mắt ướt át: “Mẹ, anh ta dám không quan tâm con sao? Con sẽ cho anh ấy một trận nhừ tử.”

Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa ra vào, điều duy nhất may mắn lúc này, đó là Tang Viêm mãi mãi không rời khỏi Thư Điềm.

“Sanh Tiêu, cậu đến rồi à.” Thư điềm trông thấy cô đứng ở cửa.

Dì Hà ngồi đợi bên ngoài, trong phòng bệnh không thể vào nhiều người, Mạch Sanh Tiêu đem bình cháo giữ nhiệt đi vào: “Thưa chú, thưa dì.”

“Sanh Tiêu đến đây.”

“Cha cùng mẹ về ăn cơm tối đi, ở đây cũng không còn chuyện gì nữa.”

Thư ba cùng Thư mẹ đi ra phòng bệnh, Mạch Sanh Tiêu đem bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường, cô đứng đó không nhúc nhích, Thư Điềm nắm chặt góc áo của cô: “Cậu làm sao vậy?”

Sanh Tiêu cắn chặt răng, lúc này mới chịu không được nước mắt nặng nề tuôn rơi.

Thư Điềm đau đớn, Mạch Sanh Tiêu trong lòng thương cảm, lúc trước cô biết được sau này không thể đánh đàn dương cầm, trong lòng tuyệt vọng cùng cực. Vậy mà giờ đây Thư Điềm đã vậy mà ngược lại còn an ủi mọi người, Sanh Tiêu đều biết rõ, khi trong phòng bệnh không còn ai, cô ấy mới bỏ đi lớp ngụy trang trên mặt.

“Thư Điềm, chắc cậu đói bụng rồi?”

Mạch Sanh Tiêu múc cháo ngồi bên cạnh giường của cô, Thư Điềm sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Sanh Tiêu, chờ khi tớ xuất viện rồi cậu qua nhà tớ thăm cũng được, chứ đi lại như vậy, bản thân cậu sẽ không chịu nổi.”

“Tớ không sao.”

Thư Điềm nằm yên trên giường, ánh mắt cô nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh: “Sanh Tiêu, cậu có thấy Tang Viêm đến không?”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: “Anh ta chưa đến sao?”

“Tớ có linh cảm xấu…”

Sanh Tiêu vội nắm lấy tay Thư Điềm: “Tên tài xế đã bắt được rồi, Duật Tôn sẽ tra ra mọi chuyện.” Mạch Sanh Tiêu đơn giản kể cho Thư Điềm nghe, yên lặng nghe xong, tâm tình cũng không kich động.

Sanh Tiêu múc một muỗng cháo đút cho Thư Điềm, cô hé miệng ra.

Cửa phòng liền mở ra, Thư Điềm cắn vào muỗng, trông thấy Tang Viêm đi tới.

“Anh đến rồi đây.” Tang Viêm nhận chén cháo từ trên tay Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu cũng không nán lại, lúc đi ra ngoài đã đóng cửa lại.

Tang Viêm múc một muỗng đưa đến miệng Thư Điềm nhưng cô vẫn chưa mở miệng, Thư Điềm đưa tay giữ chặt cổ tay người đàn ông: “Anh muốn làm gì?”

Tang viêm sắc mặt mệt mỏi, cả ngày đều ở bôn ba khắp nơi.

“Em chịu ăn một chút đi.”

“Tang Viêm, anh cứ như vậy làm em rất sợ hãi, anh có phải đang lén làm gì đó không? Sanh Tiêu đều nói cho em biết, tên tài xế kia đã bắt được rồi, là có người muốn kich anh và Duật Tôn, để cho hai người tàn sát lẫn nhau.”

Tang Viêm nhìn chằm chằm vào chén cháo nóng hổi, cũng không nói thêm gì.

Hắn và Duật Tôn, có thể là người một nhà sao?

“Anh cũng biết, em với Sanh Tiêu là bạn bè với nhau.” Thư Điềm muốn chống thân lên, Tang Viêm đem chén cháo để bên giường, hai tay hắn đặt lên bả vai cô: “Em đừng lo lắng, anh là đang nghĩ việc liên lạc với người chuyên gia hội chẩn để chữa cái chân cho em.”

“Thật sao?”

Tang Viêm gật đầu.

Thư Điềm nắm chặt tay hắn: “Tang Viêm, em chỉ có anh, khi em biết rõ mình đã mất đi một chân, em rất tuyệt vọng. Ngay cả khóc em cũng không dám khóc, em sợ Sanh Tiêu sẽ áy náy khó chịu, em sợ ba mẹ lo lắng thương tâm, em còn sợ anh sẽ tự trách mình. Nhưng mà, không cần gấp gáp, sau này em gắn chân giả thì vẫn có thể đứng lên. Nhưng nếu anh lại xảy ra chuyện gì, em cuối cùng sẽ không đứng lên nổi, Tang Viêm, anh hãy đồng ý với em, thật khỏe mạnh, em còn chờ anh cưới em làm tân nương…”

Tang viêm cúi người xuống, đem khuôn mặt tuấn tú vùi sâu vào cổ Thư Điềm: “Yên tâm, nhất định phải đợi đến nagfy anh cưới em, anh còn muốn làm cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.”

Thư Điềm vòng tay ôm chặt lấy Tang Viêm: “Anh thật khờ, có nhiều người xinh đẹp ở ngoài đang chờ anh…”

“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Em phá hư chuyện tốt của anh, cho nên, em phải chịu trách nhiệm đếm cùng…”

Thư Điềm nín khóc mỉm cười: “Thù dai.”

Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà đi ra bệnh viện, cô kéo cao cổ áo, dì Hà đứng ở ven đường đón xe.

Sanh Tiêu hai tay đút vào trong túi quần, “Dì Hà, con đi cùng dì.”

Cô quay người lại, thấy Duật Tôn đứng trước mặt cô.

“Anh sao lại ở đây?”

“Dì Hà, dì về trước đi.” Duật Tôn hướng bên cạnh mở miệng.

“Vâng.”

Mạch Sanh Tiêu đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô im lặng đứng ở ven đường, trong lòng buồn bực vô cùng, vốn muốn đi, nhưng lại không có tâm tình.

“Về nhà đi.”

Cô không muốn vào lúc này lại rước thêm phiền toái.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Sanh Tiêu không nghe lời Thư Điềm, mỗi ngày vẫn chạy tới bệnh viện, đợi khi Thư Điềm có khẩu vị tốt hơn, dì Hà liền làm thêm nhiều món ăn để cô mang đi.

Duật Tôn mấy ngày nay hình như rất bận rộn, Mạch Sanh Tiêu đối với chuyện của hắn cũng không hỏi nhiều, cô thầm nghĩ, có thể là liên quan tới vụ tai nạn đó.

Duật Tôn cho xe chạy trên đường lớn, màu xanh ngọc của xe thể thao giống như đang lướt đi trong đêm, hai hàng bóng cây bên đường phản chiếu vào xe nhanh chóng biến mất, tay hắn nhẹ gõ tay lái, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hắn bị người ta theo dõi một đoạn đường dài.

Phía trước chính là một khúc cua.

Duật Tôn đánh mạnh tay lái qua, chiếc xe đằng sau bay nhanh đuổi theo, không nghĩ tới hắn lại bất ngờ hãm phanh nhanh như vậy, hai chiếc xe kịch liệt tông vào nhau.

Duật Tôn từ trên xe lấy ra khẩu súng ngắn mà hắn luôn để trên xe, hắn một tay đẩy cửa xe ra, đi đến chiếc xe phía sau, cửa kính đã bị vỡ vụn, có thể nhìn thấy rõ ràng người ngồi trên ghế lái.

“Là anh?”

Tang Viêm vừa muốn cầm lấy súng ngắn đặt ở bên cạnh, chỉ thấy Duật Tôn giơ cánh tay lên.

“Đoàng, Đoàng, Đoàng…”

Với ba phát súng đã đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

Máu lạnh như băng chảy dài, Duật Tôn đứng nhìn, rồi bước nhanh lên xe sau đó khởi động xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất