Sự việc này càng khiến những người trong nhóm Dĩ Thâm cảm thấy hình như có gì uẩn khúc trong quan hệ của Mặc Sênh và người đàn ông vốn là cựu sinh viên của trường, giờ đang nổi tiếng bởi sự thành đạt và món tiền khổng lồ ủng hộ trường cũ, nhưng thấy Dĩ Thâm hoàn toàn bình thản như không có chuyện gì, nên cũng không quan tâm nữa bắt đầu chuyện trò sôi nổi. Họ đều biết Ưng Quân và sự thành đạt của anh trên đất Mỹ, cảm thấy Mặc Sênh và anh ta có khoảng cách, nếu họ đúng là vợ chồng mới là chuyện lạ.
Khách sạn đã tìm được bàn cho nhóm, trưởng ban lễ tân của khách sạn rối rít xin lỗi, ngỏ ý để tạ lỗi họ sẽ giảm giá mười phần trăm.
– Vậy là tiết kiệm được mấy trăm – Viêm phấn khởi cười hà hà.
Không khí trên bàn tiệc đặc biệt sôi nổi, mọi người đua nhau nhắc lại chuyện xưa. Mặc Sênh tâm trạng nặng nề, mọi người xung quanh ai nấy đều vui vẻ nhưng chị không sao cười được. Có người thậm chí còn nhắc chuyện Mặc Sênh trả lời câu hỏi của giáo sư Chu trong giờ giảng pháp luật.
Mặc Sênh lúng túng hỏi nhỏ Dĩ Thâm:
– Sao họ biết, họ đâu cùng khóa với anh.
Dĩ Thâm mỉm cười:
– Em không biết em rất nổi tiếng ở khoa anh sao?
Số là, giáo sư Chu khi lên lớp cho các khóa sau thường nhắc lại chuyện đó, ông kể khóa trước có một cô gai theo người yêu lên lớp nghe giảng, bị giáo sư gọi trả lời câu hỏi, kết quả là… Giáo sư kể rất sinh động hấp dẫn làm sinh viên được trận cười thoải mái.
Về sau thậm chí có thầy giáo vốn không quen Dĩ Thâm lắm đã hỏi anh với vẻ thân mật:
– Cậu chính là bạn trai của cô gái mà giáo sư Chu hay nhắc đến phải không? Sao không thấy cô ta nhỉ?
Lúc đó Mặc Sênh đã không còn ở trường nữa.
Dĩ Thâm bị Viêm chuốc mấy chén đã vào nhà vệ sinh.
Khi đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào, bên trong đã có người.
Một người đàn ông đứng trước bồn rửa tay, khi Dĩ Thâm bước vào, anh ta quay đầu lại, đứng thẳng người.
Dĩ Thâm dừng chân bắt gặp ánh mắt người đàn ông trong gương – Ưng Quân.
Trong một thoáng bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người.
– Hà Dĩ Thâm – Lát sau Ưng Quân lên tiếng trước – Đã sớm nghe đại danh.
Không dám Dĩ Thâm nhìn thẳng Ưng Quân:
– Ưng tiên sinh mới vang danh bốn biển.
– Sao anh không hỏi vì sao tôi biết tên anh? – Ưng Quân tắt vòi nước, quay người đối diện với Dĩ Thâm, ánh mắt dịu dàng như mắt nai hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh trang nghiêm của anh ta.
Ưng Quân nói:
– Vợ trước của tôi đã tìm ra cái tên đó bằng công cụ tìm kiếm dữ liệu do tôi sáng chế.
…
Trở về nhà đêm đã khuya.
Mặc Sênh bị Viêm và Tố Mẫn chuốc rượu, khi ra khỏi khách sạn đã dựa hẳn vào người Dĩ Thâm, vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếρ.
Dĩ Thâm bế vợ vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mặc Sênh tự động chui vào chăn, nằm co người ngủ. Có lẽ do say rượu, khuôn mặt Mặc Sênh đỏ hồng, hàng mi dài rủ xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Dĩ Thâm ngắm nghía hồi lâu, đoạn cúi xuống hôn vào trán chị.
– Anh ta cũng từng hôn em thế này phải không? – Giọng khàn đặc, Dĩ Thâm bộc lộ nỗi khổ trong lòng
Nỗi khổ chất chứa trong đáy mắt mà khi Mặc Sênh thức giấc anh không muốn cho chị thấy.
Dĩ Thâm lại cúi xuống, kề mặt sát mặt Mặc Sênh, hơi thở hai người quyện vào nhau.
Anh ta cũng từng ở khoảng cách gần em như thế này?
Anh ta cũng từng…
Dĩ Thâm không cho phép mình tiếp tục tưởng tượng nữa.
Chỉ có điều, anh cứ tưởng như thế, trong khi anh cô đơn trong thế giới nà, còn cô ấy ở một thế giới khác. Có một ngày cô ấy sẽ trở về, hoặc có một ngày anh không chờ được sẽ đi tìm cô…
Trên thực tế, từ đầu năm anh đã bắt đầu lập kế hoạch ra nước ngoài, mặc dù vẫn biết biển người mênh mông…
Không lâu sau cô ấy trở về.
Và nhìn anh với ánh mắt xa lạ.
Và nói với anh cô ấy đã kết hôn.
Nếu có một người làm cho Mặc Sênh không cô đơn anh phải vui mừng mới đúng, không phải thế sao?
Nhưng Dĩ Thâm đau buồn nhận ra anh không phải như vậy.
Anh rất để tâm.
Để tâm đến sự mất mát trong thế giới tinh thần.
Mặc Sênh vẫn thở nhẹ nhàng đều đặn.
Dĩ Thâm nhẹ nhàng đắp chăn cho chị, đứng dậy đóng cửa đi.
…
Đêm tháng mười một tiết trời rất lạnh, người đi lại trên con đường đông đúc nhất thành phố đã thưa dần.
Ưng Quân ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ một quán trà mở cửa suốt đêm, từ cửa sổ anh quan sát người đàn ông đang đi đến, màn đêm phần nào che mất vẻ tuấn tú, nhưng không hề giảm phần khí chất khác thường của người đó. Ưng Quân vẫn biết người đàn ông đó khiến Mặc Sênh lưu luyến như vậy nhất định là người ưu tú, nhưng con người Hà Dĩ Thâm thực sự ngoài sức tưởng tượng của anh.
Người đàn ông như vậy, khi còn ở trường đại học chắc chắn nổi bật. Hồi đó làm thế nào Mặc Sênh có được anh ta?
“Nếu mình cùng thời với anh ta, ai thắng ai thua?”, Ưng Quân thầm nghĩ trong khi ngồi đợi Hà Dĩ Thâm?
Nếu như vậy, biết đâu mình gặp Mặc Sênh trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Nhưng cứ coi như mình gặp Mặc Sênh trước, con người kiêu ngạo như mình lúc đó chưa chắc đã để ý đến cô ta.
Cơ duyên đúng là kì diệu.
Trong khi Ưng Quân suy nghĩ miên man, Dĩ Thâm đã ngồi trước mặt anh.
– Tôi tưởng anh sẽ đến muộn.
– Xưa nay tôi luôn đúng giờ – Dĩ Thâm bình thản nói, vừa lật giở cuốn thực đơn – Cà phê – Anh nói và trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ.
Ưng Quân nhìn thẳng vào người đối diện:
– Phải làm thế nào anh mới chịu từ bỏ?
Cách vào đề mang tính chất khiêu khích như vậy, không làm cho Dĩ Thâm mất bình tĩnh như Ưng Quân tưởng. Dĩ Thâm nhìn đối phương:
– Ưng tiên sinh, tôi không cảm thấy vấn đề này có bất kì ý nghĩa thực tế nào.
– Hà luật sư nói năng quả khiến người ta đau đầu – Ưng Quân cười gượng ngả người vòa thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau – Mặc Sênh hầu như không nói gì về tôi với anh – Ưng Quân khẳng định, anh vẫn nhớ cảnh tượng diễn ra ở khách sạn Tân Giang lúc chiều.
Đúng là không nói nhiều. Đầu tiên do anh không cho chị nói, về sau chính Mặc Sênh không muốn nhắc đến.
Bản thân Ưng Quân có vẻ muốn gác vấn đề sang một bên vô thời hạn. Điều này thực ra không phù hợp với tính cách của anh, nhưng Mặc Sênh luôn là một ngoại lệ. Ưng Quân cười, hồi lâu đột nhiên hỏi:
– Hà luật sư có hứng thú nghe câu chuyện của cuộc đời tôi không?
Dĩ Thâm ngẩng đầu:
– Đi đến đây đương nhiên là muốn.
Trong làn khói thuốc mờ mịt, Ưng Quân trầm ngâm:
– Câu chuyện không biết bắt đầu từ đâu…
Chương 11
Ưng Quân
Bảy năm trước, một bước ngoặt xảy ra trong cuộc đời Ưng Quân, đó là năm hi vọng nhất cũng là năm thất vọng nhất của anh.
Xuất thân trong gia đình nông dân nghèo, vốn thông minh Ưng Quân dễ dàng thi đỗ đại học nhưng chưa bao giờ anh dám ước mơ đi học nước ngoài. Lúc đó, cũng như phần lớn những chàng trai nhà nghèo từ trên quê lên thành phố học đại học, mơ ước của anh chỉ là tìm được công việc ở thành phố có thu nhập ổn định có thể đón cha mẹ lên nuôi dưỡng, sau đó lấy vợ sinh con, sống cuộc đời bình thường.
Chỉ có điều ước mơ của anh nhanh chóng tan như bong bóng xà phòng.
Trước ngày tốt nghiệp, cô người yêu đã ba năm gắn bó, bằng thái độ khó khăn nhưng kiên quyết đã yêu cầu chia tay anh.
Ưng Quân không sao hiểu nổi, nhất là nghe nói là cô ta có quan hệ khá lâu với con trai vị phó chủ nhiệm khoa. Anh phẫn nộ, thất vọng.
– Ưng Quân, em xin lỗi! – Trước những câu chất vấn của anh, cô ta có vẻ đau khổ – Trước đây em quá ngây thơ, tưởng cuộc đời là đơn giản, đến khi tốt nghiệp, tìm việc làm mới phát hiện dù học giỏi đến đâu, nếu không có chỗ dựa, không có ai giúp đỡ thì không thể tìm việc làm ở thành phố. Nguyện vọng của em là muốn ở lại trường. Em đã vì chuyện đó mà chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, anh có biết không? Anh hoàn toàn không thể giúp em được. Anh ấy kém anh về mọi mặt, nhưng ít nhất cũng có thể giúp em ngẩng cao đầu trước mọi người, yêu anh ấy em không lo lắng về chuyện việc làm.
– Ưng Quân, em không muốn để cho lòng kiêu hãnh của em bị bào mòn bởi chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, trong những năm tháng đằng đẵng. Có thể sau này anh sẽ thành đạt, nhưng phải chờ bao nhiêu năm? Lúc đó tuổi xuân của em đã trôi qua, cứ như coi là khổ tận cam lai thì cũng có ý nghĩa gì? Em muốn sống một cách đàng hoàng, anh không thể giúp em, không thể bảo vệ tôn nghiêm của em. Ưng Quân, em vẫn yêu anh, nhưng xin lỗi, em quá kiêu hãnh.
Ưng Quân sững người.
Đêm đó, anh không ngủ được, hôm sau mắt vằn những tia máu đỏ, gọi điện cho cha mẹ, anh đã quyết định xin học bổng sang Mỹ du học.
Chuyện đi học du học của Ưng Quân được giải quyết nhanh chóng. Hôm anh đi, trong số những người đưa tiễn không có cô ấy. Không như những người cũng đi lưu luyến, bịn rịn, Ưng Quân tỏ ra rất điềm tĩnh. Nhưng không ai biết điều gì ẩn sâu trong đôi mắt điềm tĩnh ấy.
Những ngày đi du học tại bang California càng khổ hơn trong nước, môi trường xa lạ, bài vở nặng nề, triền miên khiến Ưng Quân gầy đi rất nhiều, nhưng tầm mắt của anh đã được mở rộng. Tầm nhìn của anh dần dần tập trung vào lĩnh vực mạng đang phát triển rất mạnh mẽ.
Nền tảng toán học vững chắc khiến cho công việc nghiên cứu kỹ thuật máy vi tính của anh rất thuận lợi. Không theo trào lưu chủ yếu xây dựng các trang web, vấn đề hấp dẫn anh là phương pháp tìm kiếm thông tin. Sau một năm cặm cụi nghiên cứu, anh đã tìm ra phương pháp nghiên cứu thông tin tương đối ưu việt phối hợp, nhưng vì mới được thực hiện, cho nên không mấy hấp dẫn các nhà đầu tư mạo hiểm. Chỉ một nhà đầu tư muốn mua lại sáng chế của anh với giá rẻ. Ưng Quân biết tài sản trong tay anh không chỉ có giá mấy vạn đô la, nhưng anh không có thời gian chờ đợi cơ hội tốt hơn. Sự mệt mỏi quá độ và áp lực công việc khiến anh ốm nặng. Sau khi khỏi bệnh, số tiền lũy ít ỏi đã tiêu hết. Trong hoàn cảnh bi đát, Ưng Quân dồn những đồng tiền cuối cùng đăng quảng cáo tìm kiếm những nhà đầu tư là người đồng hương trên tờ báo tiếng Hoa tương đối có uy tín.
Nhưng thực tế nhanh chóng khiến anh thất vọng, trong mười ngày sau đó anh chỉ nhận được một cú điện thoại, người gọi không những không có ý định giúp đỡ anh mà còn gọi anh là kẻ bịp bợm. Đúng lúc anh thất vọng định bán bản quyền cho một công ty thì nhận được một bức thư từ trường đại học N, trong đó có một tờ giấy không kí tên, và năm trăm đô la, nét chữ không đẹp, viết láu không thể đoán được là chữ đàn ông hay đàn bà.
“Chào anh!
Đọc báo biết sự cầu cứu giúp đỡ của anh, tôi gửi cho anh năm trăm đôla, khoản tiền tuy ít ỏi, nhưng hi vọng giúp anh có thể chờ đợi được nhà đầu tư thực sự”
Năm trăm đô la đúng là muối bỏ bể, nhưng quả thực đã làm cho Ưng Quân phấn chấn trở lại, số tiền giúp anh qua được hai tháng khó khăn. Cũng chính trong thời gian đó, anh tiếp tục nghiên cứu và đã tìm ra phương pháp tính toán phối hợp, không lâu sau đã nhận được từ nhà đầu tư mạo hiểm số tiền một trăm vạn đô la Mỹ.
Thời thế tạo anh hùng, Ưng Quân rõ ràng đã gặp thời cơ tốt nhất. Mấy năm sau, sau khi ngồi trong văn phòng tổng giám đốc mạng SOSO nghe chuyện gia đánh giá tài sản công bố hiện có của anh, Ưng Quân không thể nào tin nổi.
Nếu không có năm trăm đô là hồi đó, có lẽ bây giờ anh vẫn chỉ là một kĩ thuật viên cao cấp. Anh từng có ý định đi tìm người giúp đỡ giấu tên hồi đó, nhưng hi vọng nhanh chóng tiêu tan bởi vì biển người mênh mông, trong thư không hề có tên, địa chỉ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không lâu sau, con người hảo tâm giấu tên đó lại chủ động xuất hiện trước mặt anh.
Một hôm bạn học ở trường cũ đến thăm anh, nhân tiện mang đến một bức thư.
– Người này không biết cậu đã rời trường, cứ gửi thư đến khoa chúng ta.
Nét chữ trong thư Ưng Quân từng biết. Anh cảm động mở bức thư.
Thư viết:
“Ưng tiên sinh!
Chào anh, không biết địa chỉ của anh có thay đổi không, hoặc anh có còn nhớ đến tôi không. Khoảng ba năm trước tôi đọc báo xin tài trợ của anh, tôi đã gửi cho anh 500 đôla. Thật là bất tiện, nhưng giờ nếu có điều kiện về kinh tế, anh có thể trả tôi được không? Tôi biết yêu cầu này thật vô lí, nếu làm làm khó cho anh, coi như tôi chưa nói.
Rất xin lỗi!
Triệu Mặc Sênh ”
Triệu Mặc Sênh !
Ưng Quân thầm đọc cái tên lần nữa.
Cuối cùng cũng biết tên người đó.
Nhìn ngày tháng ghi bên dưới biết thư đã đến hơn một tháng trước.
Nếu không ở vào hoàn cảnh tuyệt vọng chắc cô ấy đã không viết bức thư với hi vọng mong manh này.
Ưng Quân lập tức bấm số điện thoại ghi trong thư, đầu dây bên kia lập tức có người trả lời, đó là giọng một cô gái trẻ.
…
Hôm sau, Ưng Quân đáp máy bay đến thành phố N.
Điểm hẹn tại một công viên. Trời lúc ấy mới vào xuân, từ xa Ưng Quân thấy một cô gái Trung Quốc ngồi trên ghế đá, cổ quàng khăn, hình như cô ta rất bối rối, bàn tay hấp tấp vò những dải tua chiếc khăn quàng cổ.
Ưng Quân đứng xa nhìn cô gái, đột nhiên trào lên tình cảm ấm áp, giống như cảm giác về nhà. Lúc đó anh đã một mình ở Mỹ được sáu năm. Ưng Quân đến trước mặt cô ta:
– Xin lỗi, cô là Triệu Mặc Sênh ?
Cô gái lập tức đứng lên:
– Vâng, ông là Ưng tiên sinh?
Lúc đó Ưng Quân mới nhìn kĩ cô ta. Một cô gái rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, có lẽ còn đang đi học, bộ trang phục có vẻ cũ, hình như đã dùng mấy năm, nhưng sạch sẽ, đôi mắt rất to, trong veo.
Anh mỉm cười:
– Cô Triệu, chúng ta tìm một chỗ ấm áp ngồi nói chuyện được không?
Sau mấy câu thăm hỏi thông thường Ưng Quân hỏi thẳng:
– Tôi cảm thấy hơi kì lạ, cô Triệu, vì sao hồi đó cô gửi cho tôi 500 đô là, cô không sợ tôi lừa sao?
Cô gái hơi ngẩn người trước câu hỏi đường đột, lát sau mới ấp úng:
– Lúc đó tôi vừa có món tiền trong tay – Cô ta ngập ngừng nói tiếp – Thực ra, Ưng tiên sinh không cần đích thân đến, tôi thu dọn đồ đạc tình cờ thấy tờ báo cũ, thực ra cũng không hi vọng lắm.
– Vậy bây giờ cô là…
Ưng Quân không khó khăn lắm trong việc tìm hiểu toàn bộ câu chuyện của người đồng hương này.
Toàn bộ sự thể như sau:
Cô Triệu Mặc Sênh ngồi đây có quan hệ hàng xóm với một phụ nữ người Trung Quốc tên là Quyên, cô Quyên này do dùng dao chém người chồng nên bị xử tù ba năm. Cô ta có một đứa con trai tên là Tiểu Gia. Bởi vì người chồng da trắng của cô Quyên có khuynh hướng bạo lực cho nên cô Quyên muốn nhờ Mặc Sênh trông nom đứa trẻ. Bây giờ Mặc Sênh đang tranh chấp quyền nuôi đứa trẻ với chồng cô Quyên.
Ưng Quân nhấp một ngụm cà phê nóng.
– Cô Triệu thường hay giúp đỡ người khác như vậy sao? – Thực tế ý anh định hỏi: “Cô thường hay xen vào chuyện người khác như vậy sao?”
– Không phải – Cô gái lúng túng, đỏ mặt nhưng không biết do lạnh hay do ngượng – Chúng tôi là hàng xóm của nhau đã lâu, vả lại chị Quyên đã từng giúp tôi. Có lần tôi ốm nặng ngất xỉu trong nhà không ai biết, chị ấy đã phát hiện và đưa tôi đi viện, nếu muộn chút nữa chắc tôi đã mất mạng. Đó là ân nhân của tôi. Ông chồng của chị ấy đúng là có khuynh hướng bạo lực, tôi đã tận mắt nhìn thấy ông ta lấy chai rượu đánh chị Quyên và Tiểu Gia, hơn nữa Tiểu Gia rất ngoan, chị ấy rất đáng thương… – Cô gái luống cuống giải thích.
Nhưng Ưng Quân không hề động lòng, thế giới này vốn mỗi người có một bi kịch riêng.
Chỉ có điều, cô gái này đang lương thiện đến ngốc nghếch, anh thầm nghĩ, nếu không ngốc nghếch như vậy, năm xưa làm sao cô ta có thể gửi cho anh năm trăm đô la?
Ưng Quân nói:
– Cô đừng lo, tôi sẽ giúp cô.
Nhưng sự việc không đơn giản như vậy.
Ông Smith, luật sư riêng của Ưng Quân cho biết Triệu Mặc Sênh không đủ chứng cớ chứng minh ông chồng của cô Quyên có khuynh hướng bạo lực, vả lại dù có chứng cớ đầy đủ tước quyền giám hộ đứa trẻ của ông ta thì cô Triệu Mặc Sênh cũng không phù hợp điều kiện nuôi dưỡng đứa trẻ, sự việc này muốn giải quyết thì thông qua pháp luật sẽ rất khó khăn, nhưng có một cách đơn giản có thể làm được, đối với loại người côn đồ như chồng của cô Quyên là dùng tiền là dễ nhất.
– Đúng vậy – Ưng Quân nói – Nhưng tôi không thích mất tiền với loại người đó, vả lại không có gì đảm bảo hắn sẽ giữ lời hứa, sau này rất có thể hắn tiếp tục quấy rầy, hoặc sẽ chơi lại chúng ta một vố. Vì vậy, giải pháp đó không phải là cách hay.
– Vậy thì chỉ có cách cô gái kia lập tức kết hôn, lấy một người chồng có đủ điều kiện, như vậy mới có hi vọng thắng cuộc – Smith nhún vai, nói nửa đùa, nữa thật – In, anh hoàn toàn phù hợp với điều kiện.
Câu nói của Smith lại khiến Ưng Quân xúc động.
Anh nhận thấy trong thâm tâm anh không có ý phản đối ý kiến đó.
Ưng Quân gọi điện cho Mặc Sênh nói lại ý kiến của luật sư Smith.
– Cứ coi như gã Claode có khuynh hướng bạo lực, có thể tước quyền giám hộ đứa trẻ của anh ta, thì cô cũng không thể nuôi đứa bé. Tuổi của cô, điều kiện kinh tế của cô, điều kiện hôn nhân của cô không phù hợp với điều kiện nuôi dưỡng trẻ em theo quy định pháp luật của bang. Tiểu Gia sẽ được đưa vào trại trẻ mồ côi. Điều này bất lợi thế nào đối với đứa bé chắc cô đã hiểu. Trại trẻ mồ côi hoàn toàn không phải là nơi ở tốt đối với nó.
Mặc Sênh bối rối:
– Tôi chỉ định giúp họ, tại sao lại khó đến thế?
Hoặc là không khó, Ưng Quân và luật sư Smith đã từng nói gã Claode chồng cô Quyên thực ra chỉ muốn một khoản tiền nhưng Ưng Quân không muốn giải quyết theo cách đó. Ưng Quân cũng đã không gặp Tiểu Gia, đứa bé lại trông có vẻ chậm chạp, nghe nói là do thường xuyên bị đánh.
– Nếu cô thực sự muốn mang gánh nặng này, tôi có một gợi ý – Ưng Quân nói nhanh – Cô có thể tìm một người đáng tin cậy, phù hợp điều kiện nuôi dưỡng trẻ em để kết hôn giả, hoặc là… tôi sẽ giúp cô.
Ở đầu dây bên kia Mặc Sênh sững người, sau khi đã hiểu tình thế của mình cô nói:
– Như vậy sao có thể…
Ưng Quân cũng không ép.
Sau đó sự việc có tiến triển, bức ảnh chụp Claode say rượu dí đầu thuốc lá đang cháy vào tóc Tiểu Gia bị chủ nhà của Mặc Sênh chụp được. Nhưng, đúng như luật sư của Ưng Quân nói, mặc dù Claode bị tướ quyền giám hộ đối với Tiểu Gia nhưng cậu bé lại bị đưa vào trại trẻ mồ côi.
Mặc Sênh tuy bận học, bận làm thêm nhưng cách một hai ngày đều đến thăm cậu bé.
Vào một ngày mấy tháng sau đó. Ưng Quân lúc đó ở bang California bỗng nhận được điện thoại, cô khóc với anh:
– Ưng tiên sinh, em muốn nuôi Tiểu Gia…
Thì ra trong trại mồ côi Tiểu Gia bị những đứa trẻ da trắng bắt nạt, chuyện đó đã xảy ra nhiều lần, nhưng lần này rất nghiêm trọng, Tiểu Gia bị bọn chúng dúi đầu vào nhà vệ sinh, nếu không kịp thời phát hiện có lẽ đã bị chết ngạt.
Ưng Quân đáp máy bay đến thành phố N mang theo bản hợp đồng.
– Nội dung của bản hợp đồng này là cô từ bỏ mọi quyền lợi mà cuộc hôn nhân này mang đến, tương tự như tôi không thực hiện bất cứ nghĩa vụ vợ chồng nào, cũng chính là nói, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa – Ưng Quân giải thích.
Quyền lợi và trách nhiệm đã quy định rõ ràng trong hợp đồng khiến Mặc Sênh yên tâm. Đó cũng là chính là mục đích của Ưng Quân. Anh biết bản hợp đồng này khiến Mặc Sênh không bị bất kì ràng buộc sẽ làm cô yên lòng.
– Ưng tiên sinh, cảm ơn anh… – Mặc Sênh bối rối không biết nói gì hơn.
– Không có gì, thực ra cuộc hôn nhân này mang đến khá nhiều cái lợi cho tôi, công ty tôi sắp khai trương, hình ảnh một người đàn ông có gia đình sẽ chiếm được lòng tin của các cổ đông. Hơn nữa, điều kiện đã kết hôn khiến tôi tránh được nhiều phiền toái – Ưng Quân nói, chính anh cũng thấy lý do có vẻ nực cười, nhưng anh đã nói rất thực – Vả lại Triệu Mặc Sênh, cô quả thực là ân nhân của tôi.
Cho nên mới bảo hộ cô ấy dưới đôi cánh của mình!
Nhưng, có phải chỉ có lí do đó không?
Ưng Quân không dám tự hỏi.
Mặc Sênh sau một thoáng chần chừ, tay nắm chặt cây bút kí nhanh tên mình và trao lại bút cho Ưng Quân.
Ưng Quân đáp máy bay về bang California. Ngay buổi tối hôm Mặc Sênh nhận được quyền giám hộ đối với Tiểu Gia, Mặc Sênh chưa học xong vẫn tiếp tục ở thành phố N.
Do phải đối phó với kiểm tra định kì của ban phúc lợi xã hội, cuối mỗi tháng Ưng Quân bay về thành phố N một lần, Mặc Sênh hết sức áy náy bởi đã gây phiền phức cho anh, nhưng Ưng Quân trái lại rất mong nhanh đến cuối tháng.
Cô thư kí người da trắng của Ưng Quân đã nhận xét một cách đáng yêu:
– Ông chủ, ông biết không, tôi rất thích một tháng có hai lần cuối tháng bởi mỗi khi cuối tháng ông chủ lại trở nên vui vẻ thân thiện với chúng tôi.
Ưng Quân nghe nói vậy mỉm cười.
Tiểu Gia vẫn tỏ ra chậm chạp ngốc nghếch, Mặc Sênh vất vả lắm mới dạy nó được tên chú Ưng Quân, bằng tiếng Trung Quốc. Ưng Quân không thấy cảm động bởi câu Chú Ưng Quân của thằng bé nhưng Mặc Sênh trái lại rất phấn khởi, cô xúc động ôm chặt Tiểu Gia vào lòng hôn lên mái tóc cứng màu của nó.
Ưng Quân ngây người trước nụ cười của cô gái, trong khoảnh khắc đó anh đã hiểu tất cả, anh đã rung động.
Lâu lắm rồi mới có cảm xúc đó.
Anh và Triệu Mặc Sênh chẳng qua mới chỉ quen nhau được mấy tháng.
Cảm xúc đến một cách bất ngờ, thậm chí không hề có dấu hiệu báo trước.
Là một người lí trí như Ưng Quân lập tức cố lý giải nguyên do tâm trạng của mình, nhưng lần đầu tiên anh phát hiện anh đã hoàn toàn bất lực chứng minh quan hệ nhân quả này.
May mà anh nhanh chóng buộc mình thoát ra khỏi tâm trạng đó, bản tính thực tế khiến anh quyết định cứ để cho sự việc tiến triển một cách tự nhiên.
Cuộc sống của Ưng Quân với những chuyến bay đi bay về giữa bang California và thành phố N duy trì trong thời gian khoảng hai năm. Vào một ngày sau hai năm đó, Mặc Sênh gọi điện thông báo với anh hai tin.
Thứ nhất, cô đã tốt nghiệp đại học.
Thứ hai, chị Quyên mẹ Tiểu Gia đã được phóng thích trước thời hạn và quyết định đưa Tiểu Gia trở về nước.
Sau khi gác máy, ý nghĩ đầu tiên của Ưng Quân là “Đã đến lúc rồi!”
Tại sân bay quốc tế thành phố N, lần đầu tiên Ưng Quân gặp người phụ nữ mặt đầy vẻ phong trần tên Quyên.
Mặc Sênh đã có lần vô tình nhắc đến hoàn cảnh riêng của Quyên. Chị vốn theo chồng sang Mỹ để đoàn tụ gia đình, chồng chị sang Mỹ tu nghiệp mấy năm, về sau để nhận tấm thẻ xanh, người chồng đó kết hôn với một phụ nữ Mỹ. Quyên lúc ra đi hãnh diện, hanh phúc tràn trề, bỗng chốc bị dồn vào hoàn cảnh trớ trêu, không muốn trở về nước, sợ bị đàm tiếu mới bất đắc dĩ kết hôn với người đàn ông mỹ tên là Claode, không ngờ lại càng bất hạnh. Hai năm trong tù khiến chị kinh sợ mảnh đất này, chị hiểu ra đây hoàn toàn không phải nơi của mình. Sau khi được tha trước thời hạn chị quyết định đưa con trai trở về nước.
Mặc Sênh ôm chặt Tiểu Gia, lưu luyến không rời.
Chị Quyên cảm ơn Ưng Quân:
– Cảm ơn sự giúp đỡ của anh trong hai năm qua.
– Chị chỉ cần cảm ơn Mặc Sênh là đủ rồi.
Ưng Quân hiểu ánh mắt hâm mộ của Quyến hướng vào Mặc Sênh, anh mỉm cười nói:
– Mỗi người một phận, không nên miễn cưỡng.
Mặc Sênh ngửa đầu nhìn theo chiếc máy bay đang lẫn dần vào làn mây, ánh mắt u ám.
– Muốn trở về phải không?
Mặc Sênh thảng thốt lắc đầu, lát sau mới nói:
– Không, em không muốn trở về, có lẽ em quá yếu đuối. Anh Quân, ở nơi đất khách quê người cô đơn dường như là chuyện tất nhiên, nhưng nếu trở về nước mà vẫn cô đơn đó mới thực đáng sợ.
Cô cúi đầu không nói gì nữa.
Trên đường rời khỏi sân bay, Mặc Sênh nói:
– Anh Quân,em có chuyện muốn nói với anh.
Ưng Quân đương nhiên biết chuyện cô muốn nói là gì, anh nói thản nhiên:
– Vừa may, tôi cũng có chuyện muốn có giúp đỡ.
Cha mẹ của Ưng Quân sắp sang Mỹ thăm anh, thời gian khoảng một tháng, bởi vì trước đó anh đã vô tình tiết lộ anh đã kết hôn.
Ưng Quân muốn nhờ Mặc Sênh giúp đỡ đối phó với cha mẹ anh.
Thời gian cũng ủng hộ họ.
Mặc Sênh đã tốt nghiệp, có thể rời thành phố N, công việc của công ty Ưng Quân đã đi vào quỹ đạo, anh bắt đầu có thời gian rỗi.
Mặc Sênh sau khi đến bang California bắt đầu đi tìm việc, nhưng là người Hoa, lại là nữ khiến cô gặp khó khăn.
Ưng Quân muốn nhờ người quen giúp đỡ nhưng Mặc Sênh từ chối:
– Anh Quân, anh đã giúp em nhiều lần rồi, em không thể quấy rày anh mãi.
Mặc Sênh chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ về kinh tế của anh, nghĩ đến những lời nói khi chia tay người yêu cũ, anh bỗng thấy kính trọng Mặc Sênh.
Nhìn vẻ trầm ngâm của Ưng Quân, Mặc Sênh hỏi:
– Anh Quân, anh đang nghĩ gì thế?
Ưng Quân cười:
– Không có gì, tôi chỉ đang lý giải một lần nữa ý nghĩa của từ kiên nhẫn thôi.
Mặc Sênh không hiểu, nghi hoặc nhìn anh, không hỏi nữa.
Trước ngày cha mẹ Ưng Quân đến Mỹ, là ngày Lễ Tình Nhân, nhưng Ưng Quân vốn không phải là người lãng mạn, Mặc Sênh cũng không nghĩ đến điều đó, cho nên cả hai đếu không thấy có gì đặc biệt trong ngày hôm đó.
Buổi tối hôm đó, Ưng Quân ở trên tầng hai, anh đang có một cuộc trao đổi điện thoại quốc tế, khi xuống dưới tầng một anh nhìn thấy Mặc Sênh ngối trên sa lông, đầu gục xuống máy tính xách tay để trên đầu gối, hai tay bó gối, cô hoàn toàn không biết anh đi xuống gác. Do góc độ, anh nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt Mặc Sênh.
Tưởng cô buồn vì bộ phim đang xem nào đó, anh bước đến gần, chỉ thấy một trang mạng bình thường, lại chính là mạng SOSO mà anh đã rất quen thuộc.
Nhưng chìa khóa để tìm kiếm là một cái tên mà anh chưa từng biết – Hà Dĩ Thâm.
Lúc đó Mặc Sênh mới phát hiện ra anh, vội quay đầu, những giọt nước mắt trên má chưa kịp lau.
Cô đóng máy vi tính, đứng lên, cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi đôi dép đi trong nhà, có vẻ rất bối rối.
Ưng Quân lập tức hiểu ra “Đó chính là tên của anh ta…”
Bỗng nhiên anh không biết nói gì với cô
Mặc Sênh nhìn anh, đôi mắt đã được nước mắt gạn rửa đã trở nên đặc biệt trong sáng, nhưng chứa chất nỗi đau buồn. Ưng Quân nhìn rõ mồn một.
– Anh Quân đã thích một người nào chưa? – Mặc Sênh hỏi.
– À! – Sau đó im lặng, hồi lâu sau Ưng Quân mới nói – Trước đây hồi ở trường đại học trong nước, tôi có một người bạn gái rất xinh, rất thông minh.
– Bạn trai trước đây của em cũng rất cừ – Mặc Sênh nói nhỏ.
– Thế ư? Ưng Quân gượng cười – Vậy bạn trai của cô không may mắn bằng tôi. Rốt cuộc anh ta bây giờ chỉ là người trước đây của cô.
Mặc Sênh không hiểu câu nói của anh, có lẽ cô cho rằng anh bảo người bạn ấy vì đã chọn cô nên không may mắn, không hài lòng nói hờn dỗi: – Em cũng đâu đến nỗi nào…
Ưng Quân không giải thích, anh vội vã lên lầu, có điều gì khiến lòng anh xao động.
Một khi đã nhìn thấy cái tên đó, cuộc sống hình như chỗ nào cũng nhìn thấy nó.
Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Sênh thỉnh thoảng buột miệng cái tên đó – Hà Dĩ Thâm
Mặc Sênh lúc vui mỉm cười gọi Hà Dĩ Thâm.
Khi ngồi một mình cô bất chợt gọi tên Hà Dĩ Thâm.
Mặc Sênh bắt đầu nhắc nhiều hơn với Ưng Quân về cái tên đó, dường như tìm thấy người để cô có thể nói về người đó.
Người đó rất thông minh.
Người đó rất có tài.