Dạ Tàn Nguyệt không phải là một người hiền lành gì, không phải là người bác ái đến nỗi gặp chuyện bất bình đứng ra tương trợ. Từ lúc hắn ra tay cứu nàng, nàng không phải không biết hắn đã nhận ra nàng rồi. Nhưng mà, nàng lựa chọn cách trốn tránh.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, Pháp Hạ đã tới gõ cửa phòng nàng. “Thủy cô nương”.
“A, Pháp Hạ, tìm ta có việc gì thế?”. Đôi mắt Phng Linh thâm quầng, nhìn không có tinh thần gì.
Pháp Hạ khẽ đóng cửa, có vẻ thần bí, không giống dáng vẻ quang minh lỗi lạc ngày thường của hắn.
“Ngươi làm gì thế? Ăn trộm à?”.
Pháp Hạ ngồi xuống, nhìn nàng chăm chú. “Thủy cô nương, ngươi tin tưởng ta sao?”.
Hắn nghiêm túc như vậy cũng làm cho Phong Linh cảm thấy sững sờ. “Đang yên lành sao tự dưng lại hỏi cái này? Này, rốt cuộc ngươi có chuyện gì thế?”.
“Thủy cô nương, ta đã từng lặng lẽ kiểm tra cho ngươi”.
Phong Linh đưa tay ôm ngực theo bản năng, nhìn chằm chằm hắn như phòng sói. “Không phải là ngươi có khẩu vị nặng giống tên kia chứ?”.
Pháp Hạ nói tiếp. “Ta theo sư phụ hành y đến nay, mặc dù không phải chân truyền của ông nhưng cũng được tám chín mươi phần trăm”.
“Sau đó?”.
Hắn hơi nghi ngờ nói. “Thể chất của ngươi vô cùng quái dị, đây là lần đầu tiên ta gặp qua”.
Phong Linh nóng nảy, “Này, ngươi đừng nói nửa chừng, rốt cuộc là ta xảy ra vấn đề gì? Không phải là….. ta bị bệnh nan y đó chứ?”.
Pháp Hạ lắc đầu nói. “Coi như là ta suy luận đi, cơ thể ngươi rất bài xích một vật gì đó hoặc là cần gấp một vật gì đó. Chỉ cần có liên quan đến nó thì thân thể của ngươi sẽ xảy ra biến hóa, giống như bây giờ vậy”.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Phong Linh chậm rãi gật đầu. “Ta hiểu rồi, thì ra là dị ứng”.
“À, cũng có thể hiểu như vậy”.
Phong Linh bắt lấy tay hắn. “Pháp Hạ, nhất định là ngươi có biện pháp đúng không?”.
Pháp Hạ không hề giấu diếm mà thành thật nói. “Ta đến tìm ngươi là để hỏi một chút xem ngươi có để ta chữa trị cho ngươi không. Mặc dù y thuật của ta không được như sư phụ nhưng mà sư phụ đã đồng ý với Dạ công tử chữa bệnh cho Lạc Dao cô nương, tuyệt đối sẽ không xem bệnh cho người thứ hai có liên quan đến hắn, đây là quy củ của sư phụ! Mà ta lại rất muốn thử y thuật của mình, cho nên, ta tới muốn xin ngươi tin tưởng ta, để ta chữa bệnh cho ngươi! Dĩ nhiên, chuyện này cũng tồn tại những nguy hiểm nhất định, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!”.
Phong Linh nghe hiểu ra, thì ra nàng là đối tượng thí nghiệm. Nhưng mà, nàng còn lựa chọn sao? Dù gì Pháp Hạ cũng là đệ tử duy nhất của thần y, ít nhất cũng hơn những tên đại phu treo biển hành nghề ngoài kia chứ?
Nàng cắn răng một cái, vỗ vai hắn. “Được! Ta tin ngươi!”.
“Thật sao?”. Pháp Hạ kich động, gật mạnh đầu. “Thủy cô nương, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đốc toàn lực để chữa bệnh cho cô”.
“Được rồi, đừng gọi ta Thủy cô nương nữa, đó là nghệ danh. Gọi ta là Tam Nương được rồi”.
“A”. Pháp Hạ sửng sốt một chút, sau đó cười cười. “Được, Tam Nương”.
Đúng lúc này, Thần Hoàng đi tới. Không nói hai lời, kéo Phong Linh đi ra ngoài.
“Này, ngươi dẫn ta đi đâu?”.
“Đi ra ngoài đi dạo!”.
“Vô duyên vô cớ đi ra ngoài làm gì? Ta không muốn!”. Phong Linh đối với việc ra cửa có chút mâu thuẫn.
Thần Hoàng quay đầu lại liếc nàng một cái. “Nữ nhân ngốc, hôm nay là Trung thu! Chẳng lẽ nàng cứ ở trong phòng gặm bánh sao?”.
Hắn kéo nàng vào trong chiếc xe ngựa đã đợi ở bên ngoài từ sớm, sau đó quanh co theo con đường nhỏ đi xuống núi. Trong xe, Phong Linh có chút xấu hổ nhìn ra phía ngoài giả vở thưởng thức phong cảnh nhưng Thần Hoàng lại không kiểu cách như vậy, hắn ôm cánh tay, nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng, Phong Linh sợ hãi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác. “Ngươi nhìn đủ chưa?”.
Thần Hoàng nhún nhún vai, nằm nghiêng trên ghế dài như người không xương, ánh mắt khép hờ. “Vết thương của nàng còn đau không?”.
“Tốt, không còn cảm giác đau nữa”.
“Ừ, vài ngày nữa bôi thêm chút Băng cơ sương, đảm bảo sẽ không lưu lại sẹo”. Thần Hoàng nói, nhưng trong tà mâu như đang tính toán cái gì.
Dần dần, xe ngựa chạy về phía chợ, đường phố bình thường vẫn tiêu điều, hôm nay lại giăng đèn kết hoa. Dường như ông trời cũng rất ủng hộ, trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.
Phong Linh mập, hành động khó khăn, ngay cả xuống xe ngựa cũng rất tốn công.
“Oa, mau nhìn, mau nhìn nam nhân kia!”.
“Trời ạ, nam nhân đó thật là đẹp!”.
“Không được rồi, ta sắp hôn mê”.
Thần Hoàng vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm xung quanh, các cô nương ở Tây Vực, tính tình cũng cởi mở, không kệch cỡm, thích chính là thích. Mặc kệ là đại cô nương hay tiểu tức phụ, thành thân hay không thành thân, tất cả đều vây về bên này.
Gương mặt yêu mị của Thần Hoàng, vẻ mặt của hắn chưa hề thay đổi, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Phong Linh, sau khi nàng xuống, đi tới, cúi người xuống, phủi đất bụi dính trên người nàng.
Động tác thân thiết này làm mọi người ngây dại. Bốn phía mọi người hít sâu, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía này.
“Nữ nhân béo đó là ai?”.
“Đó không phải là nương tử của hắn chứ? Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, một nam nhân tuấn tú như vậy làm sao lại coi trọng cái nữ nhân mập đó chứ?”.
Tiếng nghị luận càng lúc càng to hơn. Thần Hoàng và Phong Linh đi tới đâu, những tiếng nghị luận này theo tới đó.
Phong Linh khống chế sự tức giận trong ngực, kiềm chế không làm cho mình bộc phát, nàng nén giận, giọng nói buồn bực. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi cố ý à?”. Cố ý mang nàng đến địa phương náo nhiệt, cố ý làm nàng mất thể diện!
Thần Hoàng thản nhiên đi, khóe miệng giương nhẹ, không nhanh không chậm nói. “Những thứ này nàng không chịu nổi? Về sau, nàng cần phải thích ứng nhiều hơn”.
Phong Linh nổi giận, đi về phía trước, kéo lấy hắn. “Chuyện như vậy, tỷ tỷ không thể không trải qua, nhớ năm đó ta còn mập kinh khủng hơn bây giờ, không làm thì làm sao có bạc nuôi con trai! Ta biết ngươi ưu tú nhưng mà ngươi không cần lấy ta làm nền cho ngươi? Có nhất thiết ta phải giống như con khỉ bị những người này so sánh?”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dữ của nàng, đột nhiên đưa tay véo má nàng. “Ta rất thích vẻ mặt tức giận của nàng”.
Phong Linh cầm tay hắn. “Ta muốn đi về”.
Không đợi nàng xoay người, Thần Hoàng đã ôm lấy vai nàng. “Ở đây rất nguy hiểm, nàng phải đi bên cạnh ta”.
“Ta không muốn, ta muốn trở về”.
Đột nhiên Thần Hoàng cúi lại gần nàng, khuôn mặt yêu nghiệt hấp dẫn. “Nếu như nàng không nghe lời, ta sẽ hôn nàng. Nhưng mà …. Nếu như đó là điều nàng muốn thì đó lại là chuyện khác rồi”.
“Ta muốn cái bà nội ngươi!”. Phong Linh tránh ra. “Đại thái tử, ngươi có phải là quá rảnh rỗi rồi hay không? Ngươi mặc kệ hoàng cung chạy đến chỗ này uổng phí thời gian”.
Thần Hoàng nhếch môi cười yếu ớt, không lên tiếng mà cầm lấy tay nàng, mang theo nàng chui vào trong đám người. Hình ảnh hắn che chở cho nàng làm mọi người đều kinh hãi.
“Nàng đói bụng chưa?”. Thần Hoàng quay đầu lại hỏi.
Phong Linh sờ bụng, gật đầu một cái. “Đi lâu như vậy đã đói bụng rồi”.
“Ừ, đi theo ta”. Thần Hoàng đưa nàng đến quán ăn lớn nhất trong chợ. Tiểu nhị ở cửa vừa thấy hắn thì cung kính cúi đầu, không nói lời nào đưa hai người lên lầu, mở một nhã gian. “Công tử, mời vào”.
Thần Hoàng bình thản ung dung đi vào, Phong Linh theo sau, nhìn sao cũng thấy kỳ quái. “Ngươi là khách quen à?”.
Hắn cố ra vẻ trầm ngâm, cười một tiếng. “coi như vậy đi”.
“A~”. nàng cũng không hỏi nhiều, ngồi vào đối diện hắn, ngó ra ngoài, ngẩn ra. “tại sao đột nhiên phía dưới lại đông người như vậy?”.
Phía dưới lầu 1 là bốn năm mươi người mặc áo xám tro, Phong Linh biết đó là người của Dạ Tàn Nguyệt, nhưng mà như thế cũng quá là xuất quỷ nhập thần rồi.
Thần Hoàng quét mắt, không lên tiếng.
Lúc này, chưởng quỹ đi tới. “Công tử, ngài đã tới”.
“Chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút”. Thần Hoàng nhìn Phong Linh, hài hước nháy mắt, “Nữ nhân của ta có khẩu vị hơi lớn”.
Chưởng quỹ hơi sững sờ, nhìn Phong Linh lâu một lúc, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó cung kính đáp một tiếng, vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Phong Linh kháng nghị. “Tại sao ta lại là nữ nhân của ngươi?”.
Thần Hoàng không để ý cầm tay nàng, làm sao cũng không chịu buông ra, đá lông nheo với nàng. “Nàng đứng bướng bỉnh nữa, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
Phong Linh như bị điện giật, cả người khẽ run rẩy, rút tay về, xoa xoa cánh tay. “Cái gì mà sớm hay muộn, cẩn thận Đường sư phụ tới thu phục ngươi (*)”.
(*) ý câu này, chị nói anh là yêu nghiệt sẽ bị Đường Tăng tới thu phục.
Hắn lười biếng chống cằm. “Nàng biết mà, ta sẽ không nhìn nàng ở cùng với nam nhân khác nữa, cho nên nàng chết tâm đi, chấp nhận làm thái tử phi của ta. Nếu không thích thì cứ đến Tây Vực làm cướp, đúng không, Đoạt mệnh tiểu yêu Phong Tam Nương”.
Giọng hắn cười khẽ, khóe miệng nhếch lên. Mỗi một sự kiện nàng trải qua, hắn đều biết, nhất là những việc trên mảnh đất Tây Vực này.
Phong Linh trợn mắt nhìn hắn. “Thôi đi, về sau ta và con trai, hai người lưu lạc chân trời, gặp bất bình liền rút đao tương trợ, không chừng có thể làm kiếm hiệp đấy”.
“Vậy Dạ Vô Hàm thì sao?”. Hắn lẳng lặng hỏi nhưng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, không cho phép nàng trốn tránh.
Lông mày Phong Linh khẽ run lên, sau mấy ngày tách ra nàng đã không còn nghĩ đến tương lai của bọn họ nữa, cũng không thèm nghĩ đến từ “tương lai” này, rốt cuộc bởi vì nàng béo nên mềm yếu và tự ti hay là…… vì cái khác?
Cằm nàng bỗng nhiên bị người ta nắm, ánh mắt nàng nhìn vào Thần Hoàng, người này nhìn thẳng vào nàng làm nàng không thể che giấu sự quẫn bách. Nàng muốn hất ra nhưng người này giống như thù hận nắm cằm nàng thật chặt.
“Phong Tam Nương, ta đã để cho nàng có thời gian, là do nàng không biết nắm giữ! Bây giờ ta muốn thu hồi chủ quyền!”.
“Có ý gì?”. Đột nhiên Phong Linh có một cảm giác xấu.
Thần Hoàng chỉ cười không nói, hắn buông tay ra, ánh mắt quỷ bí.