Phong Linh đang ngủ mơ mơ màng màng, nàng mơ nàng đang hung ác ngược đãi Châu Châu thì cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chăm chú làm cả người nàng đều cảm thấy khó chịu. Nàng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Thần Hoàng. “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”.
Nàng đề phòng như đề phòng cướp, bò dậy, co vào góc giường, chăn giữ chặt trong tay, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn. “Hơn nửa đêm ngươi xông vào phòng ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?”.
Thần Hoàng nghênh ngang ngồi ở mép giường, nghiêng đầu, đôi mắt câu hồn nhìn thẳng vào nàng. “Này, Phong Tam Nương, nếu như ta chết thì nàng có đau lòng không?”.
“Ngươi có tật xấu à? Muộn như thế này không ngủ đi còn chạy đến đây hỏi ta cái này”. Phong Linh bới bới mái tóc như tổ chim, nàng cảm thấy muốn điên. “Ngươi lợi hại như vậy, muốn chết cũng khó lắm! Làm ơn, bây giờ ngươi trở về, uống chén sữa nóng, sau đó nằm trên giường ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai mặt trời sẽ lên, hoa tỉnh giấc, chim nhỏ nói chào buổi sáng. Thế giới sẽ không thay đổi, ngươi cũng sẽ không chết, vẫn là thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người!”.
Đột nhiên Thần Hoàng cảm thấy uất ức vuốt mi tâm, chân mày nhíu lại. “Nhưng mà, nhỡ mà ta thật sự chết đi? Nàng sẽ thế nào?”.
Phong Linh không chịu được hô to lên. “Vậy thì ta sẽ đến mộ phần ngươi khóc! Từ mùng 1 đến 15!
Thần Hoàng nhắm mắt gắng gượng cười. “Chỉ vậy thôi sao? Nếu như vậy thì ta rất thiệt thòi rồi”. Cuối cùng, dường như hắn thỏa hiệp khoát tay. “Được rồi, tính vậy đi”. Hắn ngước mắt lên, nhìn nàng chằm chằm. “Nếu như nàng dám rời khỏi một ngày thì sẽ bị quỷ quấn thân đấy!”.
“Thôi đi, ngươi cứ nói như thật vậy”. Phong Linh dùng chân đá đá hắn. “Thái tử điện hạ, cửa ở bên kia, không tiễn”.
“Ai nói là ta muốn đi?”. Thần Hoàng vô lại bò lên giường, vén chăn lên, chui vào. “Tối nay ta sẽ ngủ ở đây”.
“Đùa gì thế?”. Giọng nói Phong Linh cũng thay đổi. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi náo đủ chưa hả? Bây giờ là nửa đêm rồi! Ta muốn đi ngủ! OK? Làm phiền ngươi ra ngoài thì đóng cửa giúp ta, cảm ơn!”.
Thần Hoàng nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không kiên nhẫn nhét khăn vào, sau đó duỗi tay xách nàng như xách mèo, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Từ trong bóng tối có một người đi ra.
“Vương gia”, sau lưng vang lên một giọng nghi ngờ không cam lòng. “Tại sao ngài không để thuộc hạ đi cản?”.
Gương mặt ưu nhã không nhìn ra hỉ nộ, trong mắt dâng một tầng sương mù.
“Cản lại? Chúng ta lấy tư cách gì để cản? Ngươi có thể cứu nàng hay là bổn vương có thể?”.
Sau câu nói đó, Phi Ưng không dám nói gì.
Dạ Vô Hàm rũ hai mắt xuống, lẳng lặng nói. “Có thể đánh cuộc cái mạng của mình, hắn xứng đáng để đúng ta nhìn với ánh mắt của người quân tử”.
Trong bầu trời đêm, truyến đến tiếng của một nữ nhân kêu như bị heo bị chọc tiết. “Này, chết tiệt!!! Ta đã nói rồi, ta sợ độ cao!”.
Nam nhân vui vẻ. “Cái này gọi là lấy độc trị độc!”.
“Còn lấy độc trị độc? Không cần đến Châu Châu tự sát, ta sẽ chết trước! Dạ Tàn Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, mau buông xuống, nếu không, nếu không……….”.
“Sao?”.
“Ngươi đừng buộc ta!”.
“Ha ha, buộc thì nàng có thể làm gì?”.
“Được!”.
“?”.
“Tàn Nguyệt đại suất ca, Tần Nguyệt đại mỹ nhân, cầu xin ngươi xuống đi, ta thật sự sắp nôn……..”.
“Ha ha……….”.
Hai người nhảy vào một nhánh cây, Phong Linh ôm chặt lấy hắn, nằm xuống nôn thốc nôn tháo một hồi, sau lưng, Thần Hoàng vỗ vỗ lưng nàng nói. “Nếu như đi nhiều thêm vài lần nữa, ta đảm bảo nàng sẽ không sợ độ cao nữa!”.
Phong Linh xoay người. “Nếu như ngươi muốn mưu sát ta thì ngươi cứ nói thẳng!”. Nàng kich động nhất thời quên mất đang ở trên cây nên thân thể lắc lư, suýt chút nữa thì té xuống. Thần Hoàng nhếch môi cười tà, một tay quàng qua hông nàng, kéo nàng lại sát gần mình. “Cẩn thận đấy, đây là một nơi mưu sát rất tốt, nàng đừng chọc giận ta đấy”.
Phong Linh vẫn còn hơi sợ hãi, vỗ ngực một cái, ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này nàng mới phát giác khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, nàng vội đẩy hắn ra nhưng lại sợ té xuống, nên đành phải từ từ nằm xuống, hai tay ôm chặt lấy nhánh cây. Sau đó mới dám mở miệng nói. “Này, ngươi phát bệnh thần kinh gì thế, ngươi dẫn ta đến đây để trêu chọc ta sao? Được rồi, thế thì ta chúc mừng ngươi… nguyện vọng của ngươi đã đạt được rồi, bây giờ ta đang cảm thấy cực kỳ khó chịu!”.
Thần Hoàng vừa lòng ngồi xuống nhánh cây, tựa đầu vào cây, lắc lắc hai chân, lắc đến nỗi nhánh cây cũng rung lên làm Phong Linh không dám động đậy. “Dạ Tàn Nguyệt… à không, thái tử, chúng ta trở về đi, nơi này lạnh quá”.
Nghe nói nàng lạnh, Thần Hoàng không chút do dự cởi trường sam ném qua. Sau đó hắn nhấc nàng lên để nàng ngồi cạnh mình, nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, bất đắc dĩ nói. “Phong Tam Nương, ta phải làm sao thì nàng mới yêu ta?”.
Phong Lính sửng sốt một chút, không tự nhiên quay mặt đi. “Này, lúc nào thì chúng ta trở về, nếu như mấy người Vấn Xuân không tìm thấy ta thì chắc chắn sẽ rất sốt ruột”.
Thần Hoàng khép hờ hai mắt, nhìn qua nàng. “Nàng, cái nữ nhân này, đúng là có bản lĩnh triêu đùa người”.
Nghe xong, Phong Linh không vui nói. “Chuyện tối hôm nay hình như người không tốt là ta mà”.
Thần Hoàng cười ta, tiến tới trước mặt nàng. Đột nhiên gương mặt như tinh linh buổi đêm kề sát mặt mình, làm Phong Linh không kìm được mà lui về phía sau.
Không Tử đã nói, không nên gần yêu nghiệt thì mới tốt.
“Phong Tam Nương, nàng hãy nhớ, bắt đầu từ bây giờ, mạng của nàng cũng là của ta”.
“Cái gì?”. Phong Linh nghi ngờ nhìn hắn. “Có ý gì?”.
“Ha ha”. Hắn không đáp, nhưng trong con ngươi lại lộ vẻ quỷ dị. Phong Linh càng cảm thấy lạ chỗ nào, vừa định đặt câu hỏi thì cần cổ tê tê, sau đó toàn thân nàng không nhúc nhích được.
“Đáng chết. Ngươi lại điểm huyệt đạo của ta?”. Phong Linh nổi giận, nàng hận điểm huyệt, hận chết rồi!
Thần Hoàng đến gần, kề tai nàng nhỏ giọng nói. “Nhắm mắt lại”.
“Ta không! Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi? Ta không………”.
“Không nhắm lại thì ta sẽ hôn nàng”.
Phong Linh không nói hai lời, đóng chặt mắt lại, ngay cả một khe hở cũng không có. “Ta cho ngươi biết, không phải là ta sợ ngươi đâu”.
Hắn cười khẽ sau đó chậm rãi vận nội lực toàn thân, sau đó nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng. Bỗng nhiên, một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ đánh úp về phía Phong Linh, dường như nó muốn hút gì đó, hút khô máu nàng, hút cả linh hồn của nàng vậy.
“Cái này…….. Ngươi đang làm cái gì vậy?”. Phong Linh mở mắt ra, trừng lớn.
Sắc mặt Thần Hoàng dần trở nên đỏ thắm, đôi môi càng đỏ hồng diễm lệ. “Nàng đừng lộn xộn”.