Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta » Phần 181

Bảo Bảo Vô Lương Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phần 181

“Đó là việc của ta”. Dạ Vô Hàm tỏ vẻ không muốn nói cho hắn biết, Thần Hoàng chợt nhíu mày, cười lạnh. “Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc mà ngươi muốn tìm những người này ta đều có thể biết, hơn nữa nhất định ta sẽ biết!”. Sau đó, sắc mặt hắn lạnh lẽo. “Có phải là liên quan đến Tam Nương không?”.

Ánh mắt Dạ Vô Hàm rũ xuống, hắn nâng quạt, vẻ mặt lo lắng lại có mấy phần phiền não.

“Thái tử có bản lĩnh như thế, sao không tự mình tra việc này”.

Bỗng nhiên, Thần Hoàng đến gần hắn, hai mắt nhìn thẳng. “Ngươi đang ép ta dẫn nàng đi sao? Ngươi hiểu rất rõ rằng nếu như ta đã muốn thì không ai có thể ngăn được ta, kể cả ngươi”.

Dạ Vô Hàm tỉnh táo ngước mắt nhìn hắn, hắn không phủ nhận điều này. Võ công của Thần Hoàng đúng là xâu không lường được, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể lường được.

Hắn cười nhạt. “Ngươi đã chuẩn bị tâm lý nghe chưa?”.

“Đừng nói nhảm nữa”.

Dạ Vô Hàm gật đầu, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thần Hoàng, chậm rãi mở miệng. “Ngoại trừ việc tìm độc môn đó thì chúng ta còn có một phương pháp khác. Đó chính là tìm một cao thủ có võ công âm tính, hút thư độc trên người Tam Nương sang người hắn”.

Thần Hoàng rũ mắt, khóe miệng khẽ nâng lên. “Dạ Vô Hàm, nếu như không phải ta hiểu rõ ngươi thì ta sẽ nghĩ rằng ngươi đang đặt bẫy ta”.

Dạ Vô Hàm nhẹ nhàng cười một tiếng. “Chuyện có liên quan đến Tam Nương, ta không rảnh đặt bẫy ngươi. Nếu như không phải Cảnh Vương thúc của chúng ta tốt bụng nhắc nhở thì làm sao ta có thể biết được chuyện này”.

“Hả? Nói như vậy thì Cảnh Vương thúc đã sớm biết thân phận của ta sao? Hắn làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì ta à? Ha ha, đúng là chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi”. Thần Hoàng cười cười, ngón tay dài cuốn lọn tóc bên má. “Vậy là ta nên hút thư độc sang người mình, sau đó hắn sẽ giết Châu Châu”. Hắn dừng lại, cười lãnh khốc, “Dù sao thì giết nàng ta cũng dễ hơn là giết ta”.

Dạ Vô Hàm từ chối cho ý kiến. “Cho nên nếu như ngươi khăng khăng muốn chết, ta cũng sẽ không ngăn. Nhưng mà ta vẫn muốn nói để ngươi xem rõ, bây giờ chưa phải lúc để chúng ta nông nổi làm việc như vậy, chúng ta còn có thể tìm phương pháp khác. Dĩ nhiên”. Hắn mỉm cười. “Nếu như đúng là không có phương pháp khác thì chuyện này vẫn đáng suy nghĩ”.

Thần Hoàng đứng dậy, duỗi lưng một cái. “Đã lâu rồi ta không được giãn gân giãn cốt, đến lúc phải khởi động một chút rồi”.

Dạ Vô Hàm phe phẩy quạt, không hề cản hắn cho đến khi hắn ra khỏi khách điếm, động tác trên tay mới dừng lại, vẻ mặt cũng biến đổi. Hắn biết Thần Hoàng sẽ lựa chọn làm như thế nào, nếu là hắn thì hắn cũng làm tương tự mà không do dự. Nhưng mà trước mắt có vẻ như Cảnh Vương thúc sẽ gặp tai ương rồi. Hắn quên mất một chuyện, không ai có thể tính kế Thần Hoàng.

Trong hoàng cung, tẩm cung của Diêu Hoàng hậu đã qua đời.

Thần Hoàng đi tới trước cửa cung, theo sau là mấy người thị vệ áo xám tro, dẫn đầu là A Tinh.

A Tinh tiến lên. “Chủ nhân, đã chuẩn bị xong”.

“Ừ”. Hắn miễn cưỡng vung tay xuống. “Đốt đi”.

“Vâng!”.

Mấy chục người mang những thùng rượu mạnh đã chuẩn bị từ trước, đổ bốn phía xung quanh cung, sau đó nhóm lửa ném vào.

“Phừng”.

Ngọn lửa cháy lên, cháy thật cao.

Mấy chục người dội ướt người, dùng khăn ướt che kín mặt, rút đao kiếm ra bảo vệ lối ra duy nhất.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Thần Hoàng, tà khí bức người. Gương mặt hắn lạnh lẽo. “Không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào”.

“Vâng!”.

Đúng lúc này, vang lên tiếng chiêng trống. “Cháy rồi, cháy rồi, mau đến dập lửa”.

Cung nữ, thái giám, thị vệ giơ bồn nước, thùng nước chạy vào.

Thần Hoàng chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo. “Không ai được phép dập lửa! Diêu hoàng hậu đã báo mộng cho bản thái tử nói đã quen ở trong tẩm cung này, trên đó không được thoải mái. Cho nên bản thái tử tuân theo ý của nàng, đốt cung điện này cho nàng. Toàn bộ lui ra!”.

Mọi người kinh ngạc, bưng nước đứng đó, lửa càng lúc càng lớn nhưng không ai dám động.

“Hoàng thượng giá lâm!”. Một tiếng báo vang lên, tất cả mọi người vội né qua một bên, nhường ra một con đường, tất cả chờ đợi hoàng thượng định đoạt.

Dạ Hoằng Thiên sải bước tới, nhìn tình hình như thế thì biến sắc. “Có chuyện gì đang xảy ra? Mau dập lửa đi, các ngươi còn đứng tại đây làm gì?”.

“Phụ hoàng, nơi này quá nguy hiểm, ngài mau hồi cung thôi”.

“Tàn Nguyệt! Con ——”. Dạ Hoằng Thiên nhìn những người thị vệ áo xám tro đứng trước mặt thì hiểu được vấn đề. “Lửa này có phải………..”.

Thần Hoàng không biến sắc nói. “Phụ hoàng, có một vài thứ giữ lại mặc dù để tưởng niệm nhìn vật nhớ người nhưng mà không chỉ có ngài như vậy!”.

Dạ Hoằng Thiên sửng sốt một chút, trên mặt thoảng qua tia giãy giụa, ông muốn nói cái gì, há miệng nhưng lại không thể nói ra.

Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào ánh lửa đang vây quanh cung điện. “Các ngươi mau đưa hoàng thượng hồi cung”.

Hắn lãnh khốc nói, thái giám đáp một tiếng. “Dạ, vâng!”.

Dạ Hoằng Thiên nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn nơi nàng đã từng ở qua, bây giờ là tẩm cung chìm trong biển lửa, chậm rãi nhắm mắt lại. “Cũng được………”.

“Hoàng thượng khởi giá hồi cung!”.

Bây giờ đến cả hoàng thượng cũng đi rồi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cũng tản đi.

Một lúc sau, có hai người từ đằng xa chạy tới.

“Dập lửa, mau dập lửa!”. Âm thanh dồn dập, lộ ra sự quyến luyến và cả sự tức giận.

Dạ Mặc Cảnh bỏ quên dáng vẻ ngồi xe lăn bệnh tật hằng ngày, bước như bay lại gần, sau lưng là Trương Tam.

Thần Hoàng cười, xoay người lại ngăn hắn. “Cảnh Vương thúc hô to gọi nhỏ ở đây như vậy là không ra thể thống gì rồi. Đây là hoàng cung! Nếu như phụ hoàng không quản thì vẫn có thái tử ta đây, ngài muốn xưng vương thì về Cảnh Vương phủ của mình đi!”.

Dạ Mặc Cảnh đột nhiên níu lấy vạt áo hắn, hai mắt đỏ ngầu. “Tại sao lại muốn thiêu hủy nơi này?”.

Thần Hoàng cười lạnh, hắn gẩy từng ngón tay của Dạ Mặc Cảnh ra. “Chỉ là một nữ nhân bị ngươi lợi dụng thôi, để ý như vậy làm gì?”.

“Đáng chết, nàng là hoàng hậu!”.

Thần Hoàng giơ ngón trỏ lên, lắc lắc. “Từ lúc vừa mới bắt đầu thì nàng đã chỉ là con cờ của ngươi”.

Lửa, bùng cháy.

Khuôn mặt Dạ Mặc Cảnh tái nhợt, lúc này bị chiếu đỏ bừng. Hắn chậm rãi buông ra, nắm chặt quả đấm, âm lãnh nói. “Thần Hoàng, ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể tấn công vào dưới mật đạo sao? Ngươi quá ngây thơ rồi”.

“Ha ha, ta nói là ta muốn tấn công vào đó sao?”.

Dạ Mặc Cảnh sợ run lên.

Thần Hoàng thoải mái nhàn nhã xoay người, nhìn thẳng vào ngọn lửa đang cháy rừng rực, nở nụ cười yếu ớt mê người. “Thay vì trăm phương ngàn kế muốn đi vào, không bằng phong kín nó! Làm cho nó hoàn toàn chôn dưới mặt đất!”. Hắn ngoái đầu nhìn lại, nhìn Dạ Mặc Cảnh. “Vương thúc, nhất định khi chứng kiến là rất thú vị”.

Dạ Mặc Cảnh cắn răng đứng đó, ngực phập phồng. Hắn đột nhiên xoay người, rời đi không hề do dự. Sau lưng, là tiếng cười cuồng vọng của Thần Hoàng…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất