K: Buông ra đi… vào nhà nằm nghỉ ngơi đi, ba mẹ mày về thấy thì mệt…
Đ: Tao yêu mày…
Mình giật mình…
K: Còn ý nghĩa gì nữa không?
Đ: Tao buồn thằng H, nhưng mày vì tao nhiều quá… mày yêu thương tao mà tao làm vậy… tao có lỗi với mày lắm…
K: Vậy nói yêu để trả ơn? Hay vì chút lòng thương hại?
Đ: Không… tao yêu mày… tao yêu mày nhưng tao không quên thằng H được nên tao không dám quen mày… giờ tao nhận ra tao thật sự cần ai rồi…
K: Mày nhận ra rồi… ừ tao củng vậy… củng nhận ra rồi…
Đ: Nhận ra điều gì (ánh mắt nó xoe tròn long lanh rươm rướm nước mắt nhìn mình)
K: Nhận ra người tao yêu giờ đã yêu tao, và nhận ra tao không còn cảm giác nữa.
Mình gọi thằng C lên xe, nó đứng nhìn mình…
K: Lên xe đi pa…
C: Sao không nghe nó nói đi.
K: Nói hết rồi… hết cảm giác rồi… đi thôi.
Thằng C leo lên xe, mình chạy thẳng về nhà nó… ngồi trên xe thằng C nói.
C: Nó yêu mày thật rồi đó.
K: Vậy thì được gì…
C: Ax… hôm nay lạ vậy pa… thường có được tình yêu của gái mày vui mừng lắm mà.
K: Thôi ông nội… nảy tao sợ thằng chó kia đâm trúng mày có chuyện gì thì tao hối hận cả đời luôn… có mày chí cốt nhất với tao.
C: Nữa nữa… nói nhảm nữa… cái miệng mày bú loz, ăn loz nhiều quá rồi bây giờ nói tào lao không.
K: Đm mày… nói nghe tởm quá.
C: Thì mày khác gì tao đâu kakakaaa.
Hic người anh em tốt của tao… cảm ơn mày nhiều lắm… mãi mãi là anh em nhé!
Về nhà nó đẩy xe ra… 2 thằng chạy ra nguyễn chí thanh, gửi xe để cho ông anh sửa, chạy đi mua dàn áo…
Thằng C chở mình chạy xe trên đường, thì nhỏ Đ nhắn tin…
Đ: K ơi… mày vì tao nhiều lần mà phải đau khổ… tao xin lỗi mày. Tao không mong mày tha thứ cho tao… nhưng tao mong mày luôn là bạn tao nhé…
Đọc xong tn, nước mắt lại rơi xuống… và nghĩ lại những kỷ niệm đẹp khi bên nó…
Thằng C chạy xe nhìn vào kính chiếu hậu thấy mình khóc… nó an ủi…
C: Thôi đừng buồn nữa… từ từ tính tiếp mày ơi…
K: Tính gì nữa… hết rồi…
C: Mẹ… đẹp trai… có tiền… có xe… có nhà cửa rộng… mà sợ gì… gái nó bu đầy…
K: ĐM… mấy con đó toàn đào mỏ…
C: Thì lựa con nào yêu thật thì quen…
K: Nó yêu mình… mà mình không có tình cảm với nó củng vậy…
C: Vậy chọn con Đ đi, nó yêu mày thật rồi đó…
Nó lại nhắc tới con Đ, mình càng buồn thêm.
K: Đ Đ cl… đừng có nhắc nữa.
C: Mày nói miệng thôi… chứ nó có gì xảy ra mày dám bỏ nó không…
Chết điếng với câu nói của nó… mình im lặng… đến cửa hàng… mua lại đầu đèn, ốp trước, mặt nạ, dè trước, áo trái áo phải. Mua gần như cả dàn áo chỉ thiếu 1 2 món…
Cầm hóa đơn mà tay run run… đm gần 6tr… trong túi chỉ còn gần 3tr…
K: Còn tiền không?
C: Mày mượn nhiu.
K: Đưa 4tr đi… vài bữa nữa trả.
C: Nhiều vậy tao lấy đâu ra???
K: Chắc về mượn anh chị tao đỡ.
C: Ah thôi… lên xe đi. Tao rút tiền cho mượn… đm đéo trả là đéo anh em gì hết nha… tiền dành dụm cưới vợ đó pa.
K: Vãi lờ… thôi đi nhanh đi pa…
Rút tiền xong, ghé lại cửa hàng… ôm đồ chạy về tiệm sửa xe… chờ 40 phút… đã ráp xong hết… tiền công là 100k… rẽ vl… canh chỉnh đủ thứ, lắp dàn áo vào, đang trong tết nữa mà làm rẽ quá (sữa xe Thành nha mấy bác, ai có xe hư hay trục trặc gì cứ mang ra đó, nói bạn Bối Bối anh họ mình làm nhiệt tình, và tính rẽ hơn, gần BV chợ rẩy nha mấy bác)
Chạy về đến nhà… tạm biệt thằng bạn chí cốt… mình chạy thẳng vào nhà lên phòng nằm… và lại nghĩ về con Đ… hichic nhớ nó quá… thì điện thoại reo lên… “Con Cờ Hó”.
K: Alo.
Đ: Sửa xe xong chưa.
K: Rồi.
Đ: Ừ… mày còn đau không… có mệt không…
K: Không… bớt rồi…
Đ: Muốn ăn gì không… ăn súp nha… tao mua súp qua cho mày ăn nha…
K: Thôi khỏi đi… tao ngủ… vậy thôi nha.
Mình cúp máy ngang, nó lại nhắn tin qua…
Đ: Mày lạnh nhạt, có đối xử sao với tao đi nữa, tao vẫn yêu mày… tao không bỏ cuộc đâu…
Lúc đó trong mình mình khó chịu lắm… Ok… 1 tiếng là quen ngay nhưng mình không thể quên… không thể nào quên được nó đã đập đá… và làm tình cùng 3 thằng kia… mỗi lần nghĩ đến cảnh 3 thằng kia với nó… mình lại đau nước mắt lại tuôn trào ra…
Cảm giác mệt mỏi, khó chịu, đau nhói, không phải vì trầy xước, chấn thương, vì mình đã khóc thật nhiều… đã đau thật nhiều… Mình thiếp mắt ngủ lúc nào không hay… đến 2h khuya giật mình dậy, ngủ được lúc nữa lại giật mình… và đêm đó mình đã giật mình đến 4 5 lần…
8h sáng… mở mắt dậy trong người cảm giác uể oải… thì đã thấy một hộp bánh cuốn tôm để trước bàn máy tính… và kèm theo đó là một tờ giấy.
“Dậy rửa mặt… ăn sáng đi, đừng hút thuốc nhiều quá nha… nước cam vắt có pha đường rồi để trong tủ lạnh đó… ăn xong rồi uống…”
Chạy xuống nhà hỏi mẹ thì mẹ nói con Đ đã qua nhà mình từ lúc 6h30 sáng… Bỏ đi lên phòng… vứt hộp bánh cuốn tôm vào tủ lạnh, mặc dù rất muốn ăn nhưng ăn không nổi, ngồi mở truyenngontinh.net đọc truyện của các bác khác. Đúng là mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, mình thảm hại có người hơn mình, thậm chí còn nặng hơn mình rất nhiều… nghĩ lại thấy tức… đời như loz điện thoại báo tin nhắn:
Đ: Dậy… dậy… ăn sáng đi nha Bối Bối.
Mình rep lại…
K: Mình đừng thân thiết với nhau vậy nữa, lo dạy học đi.
Đ: Mày bạn thân tao mà hihihi.
K: Bạn thôi…
Đ: Mày không xem tao là bạn thân nữa hả?
K: Vậy muốn làm gì củng được…
Đ: Đừng vậy nữa được không… tao chỉ mong mày xem tao là bạn thân thôi tao vui lắm rồi.
K: Ừ thì là bạn thân…
Đ: Ăn sáng đi nha… ah chiều rước tao về được không…
K: Xe mày đâu. Sáng đi bằng gì??
Đ: Sáng qua nhà mày xong. Em tao qua lấy xe đi học rồi.
K: Vậy chiều kêu nó chở mày về đi, tao không rảnh bận việc rồi.
Đ: Nó học về trễ… Ừ…
Thôi bận thì thôi vậy. Mình muốn rước nó lắm các bác à, nhưng mình sợ sau khi gặp nó, mình lại kiềm lòng không được… mình yêu nó quá rồi… nhưng mình cảm thấy giữa mình và nó… dường như có một khoảng cách… một khoảng cách khó có thể nào diễn ta được… Ngồi lại tiếp tục, vào truyenngontinh.net… và mình khơi dậy trong đầu… học theo các bác khác… viết tự truyện về mình… điện thoại lại reo lên… thằng C gọi:
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tác giả Khôi, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện ngoại tình, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện, Yêu bạn thân