Ngồi dậy vươn vai, bất chợt nhớ ra… ai đưa chị đi làm nhỉ???
Ngó sang phòng chị chả có ai, mình vội chạy xuống dưới nhà. Em Uyên đang loay hoay nấu nướng, không có ba mẹ ở đó.
– Chị Diễm đi làm rồi hả Uyên? – Mình hỏi.
– Ừ, ngủ dữ quá, quên mất nhiệm vụ đưa rước chị luôn hả? – Ẻm đáp nhưng không nhìn mình.
– Sao chị Diễm không kêu T dậy? – Mình gãi đầu.
– Chị Diễm thấy T ngủ ngon quá, không nỡ gọi dậy, định tự đi. Mà Uyên không an tâm nên đưa chị đi giùm T rồi. – Ẻm liếc mình.
– Ờ, vậy hả? Cảm ơn!
Ậm ừ vài câu, mình chui vào toilet súc miệng rửa mặt.
– Đói chưa? Dọn cơm ăn luôn nhen! – Mình vừa đi ra, ẻm đã hỏi.
– Ừ, ba mẹ T đâu rồi? Không chờ về hãy ăn?
– Dì dượng đi thăm ngoại từ sáng rồi, chiều mới về.
– Ax… không lẽ đi nói chuyện hôm trước à?
– Chắc vậy!
Mình bước lại bê nồi cơm, lấy chén đũa. Bữa nay chỉ có mình và em Uyên ăn thôi, thấy không khí hơi khác lạ.
Ngồi nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, mình choáng váng. Gà ram, canh chua cá lóc, cà pháo, thịt ba rọi luộc, chưa kể một mớ tôm sú rim, món nào cũng một tô đầy. Cả nhà ăn còn không hết, đừng nói chỉ có mình và ẻm.
– Làm gì dữ vậy? Người chứ bộ trâu hay sao mà nấu nhìn thấy oải quá!! – Mình so đũa.
– Tiền của Uyên mua đó, không lấy của nhà T nấu đâu mà tiếc! – Ẻm ngồi vào bàn, tay xới cơm, mắt liếc mình.
– Vấn đề không phải tiền của ai, mà Uyên nấu nhiều quá, ăn sao hết? Phí lắm!!
– Ăn không hết thì bỏ, thà dư còn hơn thiếu! – Ẻm nghênh mặt.
– Ờ… tùy.
Mình cũng hết biết nói gì, im lặng chiến đấu.
Công bằng mà nói, tài nghệ nấu nướng của em Uyên có lẽ không thua kém gì chị Diễm. Chị từ bé đã chịu khó làm lụng, nấu ăn ngon cũng dễ hiểu, riêng em Uyên… mình chả biết sao lại nấu ăn giỏi thế?? Kiểu này, heo biết leo cây cả rồi.
– Ngon không? – Ẻm gắp con tôm bỏ vào chén mình, cười hỏi.
– Ờ… cũng được. – Mình không thích khen ẻm chút nào.
– Nấu từ sáng đến giờ, khen một tiếng cho người khác vui cũng không được sao? – Ẻm nhìn mình có vẻ bực dọc.
– Thấy ăn là biết rồi, còn bày đặt hỏi làm gì?? – Mình chép miệng, đũa gắp đồ ăn khí thế.
– Thích! Ăn thử gà coi vừa miệng không nè? – Em Uyên xé cái đùi đưa mình.
– Để đó đi, T tự ăn được rồi. Uyên ăn đi!
Ăn xong một chén cơm, mình đang định bới thêm thì ẻm đã giật chén, bới hộ mình.
– Uyên đừng tốt với T quá, được không? – Đón chén cơm từ ẻm, mình nhăn mặt.
– Nấu cơm ăn, sẵn tiện làm cho T ăn luôn, có gì đâu mà tốt! – Ẻm cứ ngồi nhơi nhơi, thỉnh thoảng ngó mình.
– Ừ, thì T nói vậy!
– Tại ở ké thấy ngại nên cố gắng thôi, đừng tưởng bở! – Ẻm trề môi.
“Vậy thì tốt” – Mình lầm thầm trong bụng.
Chén thứ ba, thấy ẻm lại muốn giành bới cơm, mình giật tay ra, tự bới.
– Làm gì sợ Uyên dữ vậy? – Ẻm tủm tỉm.
– Ờ, gay mà… thấy gái đẹp sợ lắm! – Mình nhún vai.
– Yên tâm đi! Uyên không có ý định phá hoại tình cảm hai người đâu! – Ẻm nhìn mình khá lâu, rồi nói.
– Ừ, vậy đừng tốt với T quá!! – Mình vừa nhai nhóp nhép vừa nói.
– Sợ thích Uyên sao? – Ẻm buông đũa, chống cằm ngó mình cười tươi.
– Không. Thấy áy náy thôi!
– Vậy tốt lại với Uyên là được rồi hì hì…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện