Mưa rả rích từ chiều cho đến tối thì bắt đầu to dần…
Những ngày mưa mang đến cho mình thật nhiều cảm xúc… Từ khi mình và chị yêu nhau, tuy chưa lâu nhưng đã có thật nhiều kỷ niệm vào những ngày mưa như thế này.
Lần đầu tiên mình được hôn chị, tỏ tình với chị giữa cơn mưa to như trút nước. Đêm mình đi tìm cứu chị khỏi tay thằng Quang, cũng là một đêm mưa lạnh lẽo… Cùng rất nhiều lần khác nữa, mỗi khi mưa mình và chị hay ra ban công ngồi tâm sự. Từ lúc yêu chị, thằng con trai tính cách khô khan, tâm hồn cằn cỗi như mình bỗng trở nên lãng mạn, bay bổng… Đúng là khi yêu, ai cũng trở thành nhà thơ.
Ăn tối xong, mình kéo chị ra ban công ngồi, em Uyên bận làm sổ sách nên về phòng, lần đầu tiên ẻm để yên cho mình và chị có khoảng không gian riêng.
Mưa to quá! Mình và chị ngồi ngay bậc cửa, không dám ra ghế đá vì sợ ướt. Tuy vậy từng hạt mưa li ti vẫn theo cơn gió lạnh lẽo chăm chỉ ùa vào, nhảy nhót trên mặt hai người… mát lạnh…
– Lâu rồi mới được yên tĩnh cùng chị ngắm mưa…
Mình nhẹ tay vén mái tóc ướt đẫm những hạt mưa long lanh của chị, nhìn chị trìu mến.
– Mới có vài hôm mà…
Chị hơi tựa lên vai mình, cười khẽ.
– Vậy sao? Em có cảm giác như lâu lắm rồi! Từ khi Uyên tới đây, một ngày với em dài như cả thế kỷ. (Câu này mình thuổng trong phim ảnh, không cố tình ngon ngọt với chị, lãng mạn quá đâm ra sến thế đấy).
– Hi hi… xạo quá à!!
Chị cười khúc khích, ánh mắt sáng long lanh, rạng ngời niềm hạnh phúc.
– Mình ít được gặp riêng, chị không buồn, không nhớ hả?
Mình nghiêm mặt.
– Không biết nữa…
– Vậy chị đâu có yêu thương gì em…
– Không phải mà. Tại chị thấy chỉ cần mỗi ngày được gặp T, vậy chị cũng vui lắm rồi!
– Có nhỏ Uyên cũng vui luôn hả?
– Ừm, miễn có T đi cùng là chị vui à hi hi…
Haizzz… Giờ mình mới hiểu tâm tư, suy nghĩ của chị. Thảo nào…
– Chứ chị không muốn gặp riêng em sao?
Mình chép miệng rầu rĩ.
– Muốn chứ! Nhưng mà có bé Uyên cũng vui…
– Không muốn được gần gũi, thân mật với em à?
– …
– Sao nè?
Thấy chị bỗng im lặng, mình hỏi tới.
– Chị nói thật, T đừng giận chị nghen!
Chị rụt rè.
– Ừ, không giận!
– Hứa đi!
– Hứa.
Gì chứ hứa lèo mình rất nhanh nhảu, cứ hứa đại cho chị nói ra, còn việc giận hay không tính sau.
– Chị… yêu T!! Mỗi ngày được ở gần, nấu ăn, chăm sóc, trò chuyện cùng T, vậy chị cảm thấy hạnh phúc lắm rồi! Chị không cần mấy cái kia đâu…
Chị nói mà không dám nhìn mình, cúi đầu mân mê hai bàn tay.
– Không muốn em ôm, hôn chị luôn sao?
Mình hơi bất ngờ.
– Cũng muốn, nhưng mà có cũng được, không có cũng chẳng sao hết! Chị cần T thôi!!!
Phải moi hết ruột gan ra nói cho mình hiểu, mặt chị đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhìn đáng yêu kinh khủng.
Mình ngồi yên, ngẫm nghĩ về những điều chị vừa tâm sự. Chị quá trong sáng, chẳng ham muốn gì ngoài tình yêu của mình. Mình không buồn, ngược lại rất vui vì điều này. Ông trời thật quá ưu ái, mới ban chị xuống cho mình. Có khi nào chị là tiên nữ trên ấy bị mắc đọa giáng xuống trần gian không nhỉ?!
– T sao vậy? Giận chị hả? Hứa không được giận rồi mà…
Thấy mình im re, chị lay tay mình, chu môi hỏi nhỏ.
Tự dưng có dịp hù chị, mình vờ làm mặt hình sự luôn, ngồi gằm mặt xuống.
– Đừng giận mà!!! T kỳ quá, hứa với chị đã rồi… hix…
Thấy mình làm ghê quá, chị hoảng hốt cầm chặt tay mình lắc qua lắc lại, miệng nài nỉ.
Được thể mình càng làm già, mặt cứ trơ ra như đá, chả thèm nói gì.
– Thôi mà… T vậy chị buồn lắm đó… hix…
Chị níu tay mình mãi không thấy phản ứng, chán nản buông ra, ngồi thừ người.
Mình len lén nhìn sang, ax… mắt chị ướt rồi… thật là… đùa có tí đã khóc… quen con gái mít ướt khổ thật!
– Chời ơi! Em giỡn mà, nín… nín đi…
Mình lật đật kéo chị vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng chị.
– Giỡn gì kỳ cục…
Chị thút thít, nắm tay nhỏ xíu đấm lên ngực mình, chẳng đau tí nào.
– Giỡn chút cho vui he he… ai biết chị mít ướt vậy đâu, khổ ghê!!! Mốt chắc hết dám giỡn với chị quá…
Mình vỗ về chị, miệng than thở.
– Không biết… T làm chị khóc rồi đó… đền đi…
Chị được dịp, bắt đầu nhõng nhẽo.
– Đền gì nè?
– Không biết…
– À, ok hiểu rồi. Để em đền cho!
Mình nâng cằm chị lên, hôn vào trán, mũi và miệng chị, ba cái thật mạnh. Lâu rồi mới được hôn chị, ngọt ngào thật… cảm giác xao xuyến rạo rực chạy dọc xương sống, lan khắp cơ thể… Sự đè nén mấy hôm nay được giải phóng, mình khoan khoái lim dim mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt ngu ra…
– Vậy được chưa?
Nhìn chị đang thẹn thùng đỏ mặt, mình cười hỏi.
– Đền gì kỳ cục…
Chị lí nhí trong miệng.
– A, chưa đủ nữa hả? Để em đền thêm cho, gì chứ cái này lúc nào em cũng sẵn sàng he he…
Mình lại chồm tới, hôn khắp mặt chị, thiếu điều muốn rách làn da mềm mại ấy ra.
– Thôiiii… coi chừng bé Uyên ra thấy là chết luôn đó!!
Chị cười lỏn lẻn xô cái mặt hiện rõ chữ “háo sắc” của mình ra, còn lấy em Uyên hù dọa.
– Kệ nó. Mắc gì sợ!!
Mình nói cứng, tuy vậy mắt vội liếc vào trong, nãy giờ say tình quá mất cảnh giác. May mà em Uyên vẫn chưa xuất hiện, nếu không…
– Nói hay quá à! Tới tai dì dượng chắc chị bỏ xứ đi luôn…
Chị liếc mình, mặt bỗng buồn so.
– Không đến mức đó đâu mà! Nếu có chuyện ấy xảy ra, cùng lắm em đi với chị, không bỏ rơi chị đâu…
Mình cười trấn an chị.
– Thôi, chị không muốn vì chị mà T bỏ gia đình đâu! Chị mắc nợ dì dượng nhiều lắm rồi, còn vậy nữa… cả đời này chắc chị cắn rứt lương tâm, không sống nổi đâu…
– Ừm, em hiểu mà!! Chị cứ tin vào em đi, rồi mình sẽ đến được với nhau. Em nhất định sẽ cưới chị, tụi mình sẽ được sự chấp nhận, chúc phúc của gia đình! Em hứa đó!!
Chị khóc rồi. Mình biết từ khi nhận lời đến với mình, chị phải chịu rất nhiều áp lực, dằn vặt lương tâm. Thương chị lắm, nhưng hiện giờ mình có thể làm được gì đây? Chỉ biết cố gắng học để tương lai có thể đùm bọc, che chở được cho chị thôi. Về phía gia đình, khi có việc làm ổn định rồi, mình bằng mọi giá sẽ thuyết phục ba mẹ cho kỳ được. Ba mẹ mình không phải là người cổ hủ sống cứng nhắc, tin rằng hai người khi hiểu được chuyện tình cảm giữa mình và chị, đồng thời thấy được sự quyết tâm, chín chắn của mình, ba mẹ sẽ đồng ý.
– Thôi mà… nín đi!! Chị không tin em sao? Em nói được thì sẽ làm được.
Mình đưa tay chùi nước mắt cho chị, những giọt long lanh, nóng ấm.
– Chị lo lắm T ơi…
Chị thút thít.
– Em biết. Em cũng lo mà, không muốn nói ra để chị phải suy nghĩ thôi, chứ lúc nào em cũng tính cách hết đó. Chị phải tin em chứ, chị không tin em thì biết làm thế nào đây? Một mình em biết làm sao??
– Ừm… chị tin T mà…
– Tin em thì đừng khóc nữa. Đang vui, tự nhiên khóc làm buồn muốn chết!
– Còn nữa, chị phải hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng phải tin em, không được nghe ai khác, hay vì lý do nào đó mà buông xuôi. Hứa với em đi!
Mình thật sự lo lắng. Tâm hồn chị quá mong manh dễ vỡ, tính cách lại yếu đuối như thế, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác, không bao giờ vì bản thân. Sau này chẳng may bị áp lực từ gia đình, mình sợ chị sẽ buông xuôi tất cả, rồi ôm đau khổ một mình. Mình thật sự sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh đó, mất chị rồi… cuộc sống của mình đâu còn ý nghĩa gì nữa…
Chị nghe mình nói nhưng vẫn im lặng, ngồi nhìn xa xăm, đôi mắt không giấu được sự ưu tư đầy tâm trạng.
– Hứa đi mà! Đừng làm em lo chứ!
Mình nắm tay chị bóp nhẹ.
– Ừm… chị sẽ cố gắng…
Thật lâu, chị chỉ nói được bấy nhiêu.
– Không. Em muốn chị hứa chắc chắn, không phải lời hứa thế này.
– Chị… sợ hứa rồi mốt không giữ được lời hứa, có lỗi với T…
– Vậy thì cố mà giữ lời, có sao đâu nè. Hứa đi mà!! Em nói hết lời rồi đó, em lúc nào cũng cố gắng vì tụi mình, mà chị lại như vậy… em biết sao đây? Hix…
Bí quá, mình đành mang “khổ nhục kế” ra xài. Gì chứ chiêu này sử dụng với chị chưa bao giờ thất bại.
– Chị hứa…
Có thế chứ, chị chịu hứa rồi.
– Hứa gì nè?
– Hứa vậy đó…
– Ax, phải nói rõ ra chứ.
– Nói sao giờ?
– Hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh em, dù có bất cứ việc gì xảy ra. Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em.
Mình trịnh trọng thuyết trình. Chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại nói ra một câu sặc mùi phim Hàn thế này. Yêu nhiều quá, sến cũng càng nhiều…
– Nghe nghiêm trọng quá à…
Chị lại đỏ mặt.
– Chứ sao. Chuyện này không quan trọng, còn gì quan trọng hơn nữa? Hứa lẹ đi!!
Mình hối thúc.
– Ừm… Chị hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh T, dù có bất cứ việc gì xảy ra…
Chị xấu hổ nói nhỏ, được một đoạn thì im re, chắc không nhớ được hết.
– Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em.
Mình nhắc tuồng.
– Ừm… Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định sẽ buông tay T ra.
Chị cười khúc khích.
– Ờ, vậy phải được không. Ax… không phải như vậy, nói lại.
Bất thần bị chị troll một phát, mình không kịp đề phòng suýt bật ngửa.
– Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định không bao giờ buông tay T ra. Hi hi… được chưa nè?
– Ờ, chưa chuẩn lắm, nhưng nghe vậy hay hơn đó he he…
Mình khoái chí cười híp mắt.
– Nhớ hứa rồi đó nhen! Chị không thoát khỏi tay em đâu!
Mình hằm hè.
– Hứ, chị trốn đi biệt xứ luôn, coi T kiếm được không. Ở đó…
– Ax… không chơi vậy à! Hứa rồi đó.
– Thất hứa luôn…
– Chị mà thất hứa, coi chừng em đó!
– Hứa gì vậy?
Giọng nói em Uyên bất thình lình vang lên phía sau lưng mình.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện