Mình chạy dài lên hướng Châu Thành, trên đường đi gặp bất cứ khách sạn, nhà trọ nào mình cũng vào tìm, nhưng bóng dáng thằng nông dân vẫn biệt tích. Tâm trạng mình vô cùng bấn loạn, thời gian càng qua đi, hy vọng tìm được chị càng mong manh. Trễ quá có khi lúc mình may mắn tìm được thì chị đã tơi tả dưới tay nó rồi, càng nghĩ mình càng điên, lần này mà tìm được, mình xiên chết cmnl rồi ra sao thì ra…
Càng tìm càng thấy tuyệt vọng, bao nhiêu khách sạn mình vào cả rồi… chị ở chỗ nào đây?? Hix…
Chợt nhớ ra phía bên con đường song song hướng này vẫn còn khá nhiều nhà trọ, lúc trước mình cũng hay vào đây vì rẻ tiền và tránh được sự dòm ngó của người quen. Hy vọng lại được thắp lên, mình khấp khởi mừng thầm, chẻ qua đường bên kia.
Trời tối mịt, đường bên này lại chưa có đèn, thỉnh thoảng cả một quãng xa mới có được một ngọn sáng le lói như ma trơi, lại thêm con kênh và bụi cây um tùm, ếch nhái kêu như vỡ ổ. Sấm chớp đầy trời, sau đó mưa như trút nước, ánh đèn xe mình chỉ soi được chưa đầy 2m…
Mình như thằng điên, chẳng màng mặc áo mưa, chỉ chăm chăm ngó dáo dác hai bên đường, thấy cái nhà trọ nào cũng mừng rỡ chạy vào, để rồi thất vọng não nề đi ra. Mình lo đến mức bật khóc, nước mắt chảy ra hòa với nước mưa rớt xuống miệng nghe mặn đắng. Giờ này còn chưa biết chị ở nơi đâu, lành ít dữ nhiều rồi. Có tìm được chắc gì chị còn lành lặn… chị có ra sao, có bị thằng chó đó làm nhơ nhuốc thế nào, mình cũng có thể không màng đến, vẫn yêu thương chị. Nhưng còn chị, cô gái ngây thơ, trong sáng như chị… từ trước đến giờ chỉ mới thân mật với người đầu tiên là mình… chị quý giá, giữ gìn phẩm hạnh thế nào, mình biết rất rõ… Bây giờ bị người khác dùng thủ đoạn cướp đi sự trong trắng, liệu chị có sống nổi không? Hay sẽ… hix…
Mình chẳng biết đang nghĩ gì nữa, như người mộng du chạy khắp nơi tìm chị. Mưa to kèm theo giông gió quất vào mặt nghe rát buốt, nhưng nỗi đau đó có là gì so với cơn đau trong tim mình, cứ nhói lên từng cơn… dường như nó sắp ngừng đập vì bị đè nén quá nhiều…
Mình lại lấy đt ra, trước hết gọi cho mẹ.
– Sao rồi mẹ ơi? Chú Quyết cho người đi tìm chưa?
– Ba con đt cho chú ấy mà không được, ba mẹ vừa xuống trụ sở c. A trình báo rồi, mà họ nói mất tích chưa đến 1 ngày thì không có gì phải lo, họ không chịu giải quyết.
– Bọn chó…
Mình giận tái mặt, chửi đổng.
– Giờ ba mẹ đang chạy sang nhà chú Quyết để nói chuyện. Con cứ đi tìm tiếp đi, có gì mẹ gọi sau.
– Dạ. Nói ba ráng nhờ chú Quyết nhen mẹ. Con lo lắm!!
– Ừ, ba mẹ cũng lo kém gì… con Diễm mẹ coi nó như con ruột…
Nói đến đây, mẹ mình bật khóc, nín nghẹn không nói thêm được gì…
Có tiếng ba an ủi, vỗ về mẹ… Mình tắt đt, cố nuốt nước mắt vào trong. Giờ không phải lúc để khóc, mình cần phải mạnh mẽ, tỉnh táo hơn bao giờ hết để cứu chị. Mình không thể buông xuôi được, T ơi cố lên… mày làm được mà…
Mình tự an ủi bản thân. Bấm số gọi cho Thanh sida…
– Tìm được chưa?
Vừa bắt máy, nó đã gấp gáp hỏi ngay.
– Vẫn chưa. Tao tìm nát cái khúc nhà trọ trên này rồi… Tụi mày không có tin tức gì hả?
– Tao vẫn đang tìm, tụi Hải khìn rủ nhau đi cũng được cả chục đứa, chia nhau kiếm khắp nơi rồi. Nếu đúng là nó đưa vào khách sạn, một lúc nữa chắc chắn sẽ lôi được đầu nó ra. Đmóa, tao giết nó…
– Ừ, tụi mày ráng giúp tao đi…
– Ờ, mà mày nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi. Tính ra, nãy giờ cũng được cả tiếng đồng hồ rồi, tao e…
– Ừ, tao biết mà. Lúc trước mày hay lên khu này chơi phải không? Còn nhớ có khu nhà trọ nào nữa không?
– Còn một khu hướng… mà hơi xa, tao nghĩ nó không rảnh chạy xa vậy đâu. Với lại mấy nhà trọ trên đó tồi tàn phức tạp lắm, toàn dân anh chị. Tao vô một lần chạy luôn.
– Ừ, để tao tìm thử, biết đâu… còn nước còn tát.
Mình cắm đầu chạy thẳng lên hướng Thanh sida vừa chỉ. Khu đó cách mình khoảng 7, 8 km, mưa vẫn trút ào ào như thác đổ… cơn lạnh thấu xương cũng dần thấm vào cơ thể, tay chân mình run lên bần bật vì lạnh, môi tím tái, nước mưa xối thẳng vào mắt rát buốt, nhìn gì cũng chỉ thấy mờ mờ… xa xa… một khoảng mênh mông tối tăm đầy bọt nước…
Chưa khi nào mình chạy nhanh đến thế này, tay vặn cứng ga, đồng hồ đo nhảy lên hơn 100 km/h, mà sao mình chẳng thấy sợ hãi chút nào. Bình thường toàn chạy 40, 50 là nhanh… mình khá nhát và cũng không phải là fans của tốc độ. Trời mưa đường trơn trượt, chỉ cần vấp một viên đá hay ổ gà thôi, có lẽ mình nằm đường, không thể thở được nữa… Xung quanh tối tăm mù mịt không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng tù mù từ ngọn đèn pha bị màn mưa che phủ… Mình cứ thế mà chạy, mọi thứ giao phó hết cho ông trời, sống hay chết tùy số mạng vậy…
Không hiểu sao, mình có linh cảm mình đang đi đúng hướng, càng chạy tới gần nơi đó, tim mình đập ngày càng nhanh và mạnh…
Dãy nhà trọ tồi tàn dần hiện ra trước mắt, theo lời Thanh sida nói thì khu này được chủ xây cho các công nhân thuê, ở theo ngày hoặc theo tháng cũng được. Do tính chất thoáng và bình dân nên khu này khá phức tạp, đủ mọi hạng người kéo đến thuê hành lạc qua đêm. Gái mại dâm ở đây cũng không ít, nghĩ thế, hy vọng trong mình càng tăng lên, ăn chơi trác táng như thằng Quang, biết đến chỗ này cũng không có gì lạ…
Mình chạy xe vào, những căn phòng nhỏ san sát nhau, trước cửa mỗi phòng có một bóng đèn vàng chạch sáng le lói, không đủ để xua đi bóng tối vây quanh.
– Thuê phòng hả? Hết rồi.
Một thanh niên đầu trọc, nhìn khá dữ tợn, tai đeo khoen bước ra nói.
Mình gật đầu, ngó xung quanh tìm kiếm. Xe máy chất đầy bãi, xe hơi cũng có, nhưng Lexus của thằng Quang thì không thấy. Tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Mình tuyệt vọng não nề, quay đầu xe định chạy đi, nhưng không hiểu sao chợt buột miệng hỏi một câu.
– Anh cho hỏi, nãy giờ có đôi nam nữ nào chạy chiếc Lexus màu bạc lên đây không?
– Hỏi làm gì?
Gã đầu trọc bặm trợn nhìn mình nghi ngờ.
Nghe vậy, hy vọng một lần nữa lại bùng lên, mình cố giữ bình tĩnh, nói thật rõ ràng.
– Em là người nhà của anh Quang, gia đình có việc gấp mà gọi cho ảnh mãi không được. Anh biết thì chỉ dùm, em cảm ơn…
Gã đầu trọc nhìn mình một lúc khá lâu khiến mình lạnh cả sống lưng.
– Phải người nhà không? Sao chưa khi nào nghe nó nhắc tới?
– Dạ, em là em bà con, ở quê mới lên…
Thấy nó vẫn nhìn mà không nói gì, mình hiểu ý, liền móc ví lấy tờ bạc 500k ra, cầm hai tay lễ phép đưa nó.
– Dạ, em không có nhiều. Anh cầm giùm…
Gã đầu trọc gật đầu hài lòng trước kiểu biết luật của mình, nhanh chóng nhét tờ 500k vào túi quần, rồi nói.
– Hồi nãy nó có chở một em hàng lên đây. Mà thấy có vẻ không ổn, nên tao kêu nó chạy vào dãy trong kia rồi.
Vừa nói, gã vừa giơ tay chỉ vào sâu trong con hẻm gần đó. Mình vội gật đầu, rồ ga vọt theo hướng gã vừa chỉ.
Con đường đất đỏ rất lầy lội, hai bên toàn là ruộng, tối đen như mực. Mình chạy xe phải kiềm chặt tay lái mới không bị té, nước sình văng đầy người.
Mình lại cầm đt gọi cho mẹ.
– Tìm được chị chưa con?
Giọng mẹ đầy lo lắng.
– Con tìm được rồi, giờ đang chạy lại, đang ở xxx. Ở đây toàn giang hồ bảo kê, mẹ kêu chú Quyết cho người lên phụ con liền đi.
– Mẹ kêu liền, đang ở nhà chú đây. Con bình tĩnh cẩn thận nghe chưa, coi chừng không cứu được con Diễm mà còn bị nguy hiểm…
– Dạ, con biết rồi. Nhanh lên mẹ ơi!!!
Mình tiếp tục gọi cho Thanh sida.
– Tao tìm được rồi, nhà trọ chỗ xxx… Tụi mày kêu thêm bạn bè chạy lên liền đi, một mình tao sợ không làm được gì.
– Yên tâm, tìm được là mừng rồi. Tụi tao lên liền, mày cẩn thận!!
Chạy vào được hơn một km, mình dừng xe trước dãy nhà trọ khá to, nhìn bên ngoài có vẻ cũng sang trọng, không tồi tàn xuống cấp như ngoài kia. Và điều làm tim mình gần như ngừng đập… một chiếc Lexus màu bạc đậu ngay bên hông dãy nhà trọ…
Mình nín thở bước xuống, tiến lại gần. Chưa kịp tìm hiểu thì có một em phấn son lòe loẹt, khoảng 20t đi ra, nhướng mày hỏi mình.
– Tìm ai vậy?
– Cho hỏi anh Quang, chủ chiếc xe này đang ở phòng nào vậy chị?
Mình cố lịch sự nở nụ cười, dù lòng đang nóng như lửa đốt. Giờ mà làm ầm lên, có khi chưa cứu được chị Diễm thì mình đã mềm xương với tụi bảo kê rồi.
– Anh là gì của anh Quang?
Con nhỏ nhìn mình nghi ngờ, hệt thằng đầu trọc khi nãy.
– Là em bà con, gia đình có việc gấp mà đt cho ảnh hoài không được, em biết nên lên đây tìm. Mẹ ảnh đang cấp cứu trong viện, nguy kịch lắm…
Nhìn vẻ mặt thành khẩn đầy lo lắng của mình, con nhỏ tin ngay. Đúng là mình đang lo lắng thật, nhưng là lo cho chị…
Tranh thủ lúc con đó đi lại một phòng trọ gõ cửa, mình nhanh tay nhặt một khúc tầm vông to giấu sau lưng, tiện tay cầm luôn con dao Thái Lan gọt trái cây đang để trên bàn cạnh trái táo ăn dở, bỏ vào túi quần. Nãy giờ mình tính toán cả rồi, lần này có nước liều thôi, một sống hai chết.
Mình nhanh nhẹn bước tới sau lưng con đó, tay hờm sẵn khúc tầm vông, chờ thằng chó mở cửa mình sẽ quất phủ đầu ngay. Nó có chết cũng mặc, điên cmnr.
“Cộc cộc”
– Anh Quang, có người tìm nè…
Con đó gõ cửa, kêu lớn.
Kêu mấy lần, cánh cửa mới mở hé ra một khoảng nhỏ, thằng Quang đứng trong hí mắt nhìn ra.
– Gì vậy Nương?
Nó hỏi.
– Có đứa em nào tìm, nói mẹ anh đang cấp cứu trong viện kìa.
– Hả?
Thằng Quang nghe vậy giật mình, mở cửa bước ra, trên người chỉ mặc mỗi cái quần lót. Nhưng vừa nhìn thấy mình, nó hoảng hồn theo phản xạ lật đật lùi lại, định chạy vào trong. Mình nhào tới, tay cầm khúc tầm vông vụt mạnh xuống. Tấn công bất ngờ là thế, mà nó vẫn kịp né sang một bên, cây tầm vông đập hụt xuống đất đánh bốp một tiếng khô khốc, tay mình tê rần vì lực phản chấn.
Nhân cơ hội mình lỡ đà, nó cuống cuồng chạy vào trong phòng, định khóa cửa lại. Mình chồm dậy lao theo, đạp hết sức vào cánh cửa còn chưa kịp khép kín, làm nó cùng cánh cửa bật mạnh vào trong, thằng nông dân té ra đất. Phải cảm ơn những năm tháng rèn luyện thể hình của mình, nhờ chăm chỉ tập cơ đùi mà lực chân mình mới đủ mạnh để xuất thần thế này.
Con kia nãy giờ đứng chết trân, há mồm trước diễn biến bất ngờ đang xảy ra trước mắt, giờ hoàn hồn lại liền kêu thét, liên hồi gọi người.
– Anh Tèo, có người tới phá nè. Kêu tụi nó qua đây mau!!
Tình hình này không ổn rồi, muốn tốc chiến tốc thắng không xong, mình xoay người đóng chặt cửa lại, cửa ở đây làm bằng sắt khá dày, muốn phá cũng không dễ. Ở trong có cái ổ khóa, mình cầm lên móc vào luôn.
Lúc này mình mới bình tĩnh quan sát trong phòng, chị đang nằm trên giường, người chỉ còn mặc bộ đồ lót, quần áo ngoài đã bị nó cởi ra cả rồi. Miệng chị bị nó dán bằng miếng băng keo đen, chị vẫn thiêm thiếp chưa tỉnh, không hay biết chuyện gì đang xảy đến với chị, nhìn mà xót lòng… chưa khi nào mình đau đến thế này…
– Đmá, tao giết mày!!
Vội vã gỡ băng keo trên miệng, lấy cái mền che lên người cho chị, mắt mình đỏ ngầu, trợn lên muốn rách cả khóe, hai tay cầm tầm vông đập thẳng vào mặt thằng chó đó.
Nó vội vã nhảy né sang một bên, miệng kêu to.
– Mày bình tĩnh, tao chưa làm gì chị mày hết.
– Đmá, lột đồ chị tao ra mà nói chưa làm gì hả. Tao đập chết mẹ mày!!
Mình điên cuồng nhào tới, cây tầm vông trên tay huơ loạn xạ, đập tứ tung. Thằng Quang mặc dù có võ nhưng trước màn múa gậy điên khùng, chả bài bản gì của mình rốt cuộc cũng bị dính một phát vào tay, cánh tay nó xụi lơ xuống, chả biết có gãy xương hay không vì mình đập hết sức. Căn phòng chu vi chưa đến 30m2, nó muốn né cũng không thể.
– Tao mới tắm xong, vừa cởi được bộ đồ của chị mày ra thì mày lên, chưa có gì hết. Mày bình tĩnh, giết người bị tử hình đó…
Thấy mình khùng điên cầm tầm vông đi tới, nó đưa tay phải vịn lấy tay trái ngay đơ, miệng gào lên sợ hãi.
Mình nhìn đầu tóc nó còn ướt nhẹp, người nó cũng vậy, có lẽ mới tắm ra thật. Kiểm tra drap giường cũng không có máu hay dấu vết cho thấy giữa nó và chị đã xảy ra chuyện gì. Drap giường vẫn trắng tinh và phẳng phiu, mình thở phào nhẹ nhõm. Mình tin nó chưa kịp làm gì với chị… Tạ ơn trời!!!
Nhưng vậy thì sao chứ? Nó dám chạm bàn tay dơ bẩn khốn nạn vào người chị… Mình cười lên sằng sặc, điên cuồng cmnr, éo nghĩ được gì nữa.
– Hôm nay tao với mày chết chung. Mày không chết thì tao chết… tử hình cái đéo gì…
Tay mình cầm tầm vông phang thật mạnh vào hông nó.
“Bốp”
Thằng Quang ngã rật ra đất, hai mắt trợn trắng vì ná thở. Mình vẫn không tha, chạy tới đá hơn chục cái vào mặt nó, máu mũi máu mồm nó chảy ra. Vẫn chưa hả giận, mình lật ngửa tuột cái quần lót trên người nó xuống…
– Đm, thèm lắm phải không? Tao đập nát trim mày cho khỏi hại đời con gái nữa.
Mình gầm lên.
– Đừng… đừng mà… tao xin lỗi… mày muốn bao nhiêu tiền cũng được…
Nó cố đưa tay nắm chân mình, miệng thều thào, máu mũi vẫn ồng ộc chảy ra, tuôn vào mồm làm nó cứ ho sặc sụa.
– Bán hết tài sản gia đình mày cũng không mua được cái móng tay của chị tao.
Mình cười khẩy, thẳng chân đạp vào thằng nhỏ của nó. Lúc này mình cũng đã lấy lại được chút bình tĩnh rồi, nên chỉ đạp khúc trên, né 2 hòn của nó ra, kẻo nó chết thì mình vạ lây oan mạng.
Đạp cả chục phát, thằng nhỏ của nó sưng tấy lên, bầm dập trầy xước, mình vẫn chưa đã nư, trong khi nó đang lăn lộn vì đau đớn, tay mình cho vào túi quần, móc con dao Thái Lan chôm được khi nãy ra.
Nhìn thấy con dao, nó gào lên, hai mắt lồi ra vô cùng hoảng sợ. Nó bò lết vào góc phòng, hai tay bịn hạ bộ.
– Mày điên rồi… Mày muốn làm gì hả? Tha cho tao… tao hứa từ nay không bao giờ làm phiền tụi mày nữa… tha cho tao…
Chắc nghĩ mình lên cơn điên, sắp giết nó. Thằng Quang kêu thét như chó tru, mình dám cá nếu tờ rym nó còn lành lặn, chắc giờ nó đái ra quần rồi.
– Mày nói đúng rồi đó. Tao đang điên đây, dm tao nói rồi, đụng tới chị tao sẽ giết mày, mà mày đâu tin. Giờ hối hận hả? Muộn rồi.
Mình cố tình cười khùng khục cứ như thằng mát dây lên cơn điên sảng, tay cầm con dao lừ lừ tiến tới gần nó.
Lúc này một đám giang hồ chạy tới, đá rầm rầm vào cửa. Hình như tụi nó có cầm theo vũ khí, mình nghe tiếng kim loại va loạn vào cửa kêu loảng xoảng.
– Má, thằng nhóc trong nhà mở cửa ra, lẹ lên. Mở ra…
Bên ngoài rất ồn ào, đủ mọi âm thanh huyên náo một góc trời. Mình biết bây giờ mà bước ra, tụi nó thịt mình là cái chắc, lòng vô cùng lo lắng.
– Anh Tèo cứu em, thằng này nó điên rồi… Nó cầm dao sắp giết em…
Thằng Quang thấy có người tới ứng cứu, miệng rống lớn.
– Cứu nè…”bốp… bốp”
Mình tát mạnh mấy cái vào mặt nó, in hằn năm dấu ngón tay. Đánh nó mà mình còn đau, nhưng lại sướng trong lòng. Bao nhiêu sự ấm ức, khổ sở, lo lắng nãy giờ vì đi tìm chị, giờ mình lại một lần nữa trút hết lên đầu nó, đấm đá điên cuồng… bọn giang hồ bên ngoài vẫn la hét ỏm tỏi, nhưng mình lờ đi.
Đến lúc mệt mỏi dừng tay, nhìn lại thì thằng nông dân chẳng khác gì con heo bị mổ thịt. Khắp người nó bầm tím, cái mặt sưng húp, hai con mắt tụ máu đỏ quạch. Nhìn mà giật mình…
– Yên tâm, tao không ngu đến mức giết mày đâu. Nhưng tờ rym mày thì cho tao xin, để tránh mày hại đời người khác nữa.
Mình cười sằng sặc, lại giơ con dao lên.
– Đừng mà… đừng làm vậy… tao lạy mày… em… em lạy anh… xin anh… tha cho em đi… em lạy anh…
Nó thều thào, khóc ngất. Chắc sợ thấy ông bà ông vãi, con trai mà bị cắt đi thằng nhỏ thì khác gì chết.
Đúng lúc này, chị Diễm chợt kêu khẽ làm mình lật đật quay sang. Chị đang cựa mình, mắt hé mở ra. Thôi chết rồi, chị tỉnh dậy ngay lúc này thì mọi chuyện càng rối thêm, có khi chị sẽ bị ám ảnh cả đời…
Mình nghĩ không sai mà, chị mở mắt ra nhìn thấy mình và thằng Quang đang trần truồng, mặt đầy máu me bò lê trên đất. Chị hét lên thất thanh:
– A… Gì vậy T? Có chuyện gì vậy??
Mình chưa kịp nói gì, bỗng chị kéo mền ra, nhìn thấy trên người chỉ còn mặc bộ đồ lót, chị hốt hoảng kéo mền che người lại, bưng mặt khóc như mưa…
Mình vội chạy tới ôm chị vào lòng, miệng liên tục an ủi.
– Không có gì đâu, mọi chuyện xong rồi, em lo hết rồi. Chị không bị gì hết, đừng lo nữa…
– Hix… ai cởi đồ chị ra chi vậy? Ai khốn nạn vậy? Chị còn dám gặp ai nữa chứ…
Chị gào to, nước mắt nước mũi tuôn ra… cơ thể mong manh của chị run lên bần bật vì nấc nghẹn… cô gái ngây thơ như chị, còn chưa hiểu đời, giờ đối diện cú sốc thế này… chị hoảng loạn cùng cực… mình nói gì chị cũng không nghe, chỉ bưng mặt khóc…
Thằng Quang nhân cơ hội mình đang vỗ về chị, len lén bò lết lại cửa, muốn mở ổ khóa trốn ra. Cơn giận trong mình vừa nguôi được một chút chợt bùng lên dữ dội, đm nó, cú sốc tinh thần nó gây ra cho chị, ai sẽ đền cho chị đây? Ai trả lại sự ngây thơ vô tư khi trước cho chị?
Mình vơ quần áo cho chị mặc vào, nhào tới đạp thẳng nó vào cửa đánh “rầm”. Nó lảo đảo gục xuống, mình điên cmnr, cầm con dao giơ lên, xiên chết cmn rồi ra sao thì ra… nó phải đền mạng cho chị…
– Tha cho tao…
Thấy con dao sáng quắc trên tay mình đâm xuống, nó hồn vía lên mây chỉ kịp gào lên một câu. Hai tay giơ lên đỡ, bị mũi dao đâm xuyên vào lòng bàn tay, máu phún ra…
Thấy máu, mình càng điên hơn. Giơ dao lên định phang tiếp, điên lắm rồi chả nghĩ được gì đến hậu quả nữa. Nhìn chị đau khổ tột cùng, mình chỉ muốn giết chết nó thôi…
– Đừng T ơi… đừng làm bậy… chị chết cho T coi…
Chị chỉ kịp mặc được cái quần, áo vẫn còn cầm trên tay, chạy đến ôm chặt lấy mình, miệng nức nở…
– Tha cho tao… một tỷ… tao hứa trả cho mày một tỷ… tha cho tao…
Thằng khốn nạn kia ôm bàn tay đầy máu, vừa rên vừa van xin.
Mình vừa xìu được một chút vì sự can thiệp của chị, nghe nó ra giá lại thấy điên lên.
– Đmá mày, tiền của mày mua được sự trong trắng của chị tao hả? Tao giết mày…
Mình cầm dao xông tới, quyết xiên chết cmn…
– Đừng mà T ơi… nghe chị đị… đừng làm bậy mà… T có gì chị biết sống sao… đừng mà… chị xin T… chị xin T đó…
Chị ôm ghì lấy mình, khóc nức nở. Nước mắt chị chảy ướt hết lưng mình. Chưa bao giờ mình thấy chị khóc nhiều đến thế này. Lòng đau như bị ai xát muối, mình hậm hực đá thêm vào mặt nó mấy cái cho hả giận…
Mình bế chị lại giường, mặc áo vào cho chị. Chị vẫn không nói thêm được gì, chỉ khóc thôi… khóc rất nhiều… Mình cũng khóc theo, kéo chị vào lòng vỗ về… chị đang hoảng loạn kinh khủng, mình không nói gì được, chỉ cố tạo cảm giác an toàn cho chị…
Bọn giang hồ bên ngoài vẫn phá cửa ầm ầm, chỉ một lúc nữa thôi, bọn nó sẽ ập vào. Mình chỉ có một thân một mình, lại vướng bận chị nữa, biết làm thế nào đây…
Mình đỡ chị cho ngồi dựa vào tường, bước tới mặc cái quần lót vào cho thằng khốn nạn kia, không thể để nó làm bẩn mắt chị được. Sau đó mình kéo xềnh xệch nó lại gần chỗ mình ngồi, tay hờm sẵn con dao, bọn kia xông vào sẽ dùng nó uy hiếp vậy. Hy vọng thằng Quang nhà giàu, sẽ dùng tiền mua chuộc bọn kia không dám manh động.
– Tụi nó vào đây, mày phải cản nghe chưa? Má, tụi nó mà chơi tao, tao giết mày luôn. Tao dám nói dám làm, mày tin không hả?
Mình rít lên bên tai nó, kề dao vào cổ nó cứa nhẹ, chỉ rách da chảy một tí máu mà nó đã hoảng hốt rú lên như heo bị chọc tiết.
– Tao biết rồi… đừng làm bậy… tao sẽ nói tụi nó mà… tao sẽ nói…
– Mày khôn hồn, đừng chọc tao điên lên!!
Chị vẫn còn khóc, nhưng không thành tiếng nữa. Nước mặt lặng lẽ chảy xuống từng hàng, gương mặt chị thẫn thờ… mình hỏi gì chị cũng không nói. Mình chẳng biết làm sao nữa… chỉ ngồi im lặng cạnh bên…
“Rầm…”
Cửa tung ra, một đám thanh niên cầm gậy gộc, tuýp sắt, có cả dao tự chế nhào vô. Mình vội kéo thằng Quang vào một góc gần chị cố thủ, con dao kề sát cổ nó ấn mạnh.
– Anh Tèo từ từ… nó không làm gì em đâu… đừng làm gì hết…
Thằng Quang hiểu ý mình, vội la lớn cản bọn kia lại.
– Đm, dám tới chỗ tao bảo kê quậy tưng lên, mà nói không có gì à? Hôm nay thằng lol này đừng mong bước ra khỏi đây.
Một thằng cao to, tay chân xăm trỗ chằng chịt gằn giọng, chắc nó là thằng Tèo.
– Anh thông cảm. Nó âm mưu hiếp dâm chị em nên em đánh liều cứu chị thôi… em không dám làm bậy chỗ anh quản lý đâu. Anh bỏ qua cho em…
Mình hạ giọng xin xỏ, nhưng tay vẫn kề dao trên cổ thằng Quang.
– Lên chỗ tao thì đéo có hiếp dâm gì hết. Trả tiền đầy đủ, có hiếp mẹ mày tao cũng éo quan tâm, đừng nói chị mày.
Thằng Tèo cười gằn.
Mình nghe mà sôi tiết, nhưng cố kiềm chế. Nổi điên với bọn này chỉ thiệt vào thân, giờ quan trọng nhất là câu giờ, chờ mẹ với bọn Thanh sida lên, chắc họ cũng sắp tới rồi. Hy vọng…
– Tụi bây xử nó cho tao.
Thằng Tèo phất tay ra lệnh cho đám đàn em.
Mình run lên, tim đập như điên. Tay cầm dao cứa vào cổ thằng Quang, rít khẽ.
– Má, kêu tụi nó dừng lại. Không thôi tao giết mày trước…
– Anh Tèo dừng lại đi anh… thằng này nó điên rồi, nó giết em trước đó… xin anh… anh muốn bao nhiêu em cũng trả…
Thằng Quang run như cầy sấy, rống lớn.
– Thật không?
Thằng Tèo cười đểu.
– Thật. 50 triệu… em sẽ đưa anh 50 triệu…
– Ít quá, mày coi đám đàn em tao bao nhiêu người? 50 chia ra mỗi thằng được bao nhiêu?
– Vậy… 100…
– Ít nhất phải 200, cái mạng mày vậy là quá rẻ rồi. Chưa nói chuyện hôm nay um sùm thế này, tao còn phải chi tiền cho bọn c. A, bịt miệng tụi nó nữa.
Thằng Quang gật đầu lia lịa, mình cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Tụi mày đi về đi, nhớ thanh toán đầy đủ. Thằng nhóc, lần này may cho mày. Đừng để tao gặp lại…
Sau khi bắt thằng Quang ghi giấy nợ 200 triệu, thằng Tèo trừng mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó kêu bọn đàn em đi ra.
– Mình về thôi chị…
Mình kéo nhẹ tay chị, đỡ chị đứng lên. Tinh thần chị suy sụp rồi, như người mất hồn đi theo mình, chẳng nói chẳng rằng…
Ra đến bên ngoài, mình đang đau đầu vì không biết về thế nào. Chẳng lẽ để xe mình lại, không an tâm lắm!! Mà cũng không thể tha cho thằng cờ hó kia đi, lần này mình phải tố cáo chết cmn, cho nó ở tù rục xương.
Đang lo nghĩ thì tiếng còi hụ cảnh sát vang lên từ ngoài đường, mấy chiếc chạy vào. An tâm rồi, lúc này mình mới thật sự tin mình và chị đã an toàn…
Mẹ mình nhào tới ôm chị khóc lóc, ba đứng bên cạnh hỏi chuyện mình. Vài phút sau bọn Thanh sida cũng lên tới, tụi nó đi khoảng 20 thằng, thấy cảnh sát lật đật cất vũ khí vào xe… Mình thật sự xúc động, lúc này mới thấy tình cảm anh em đáng giá đến thế nào…
Tiếc là chú Quyết không làm gì được bọn giang hồ ở đây. Chú nói khu này không phải do chú quản lý, với lại bọn nó dám làm ăn công khai thế này, chắc chắn có tay to đỡ đầu, chú cũng không dám xen vào.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện