– Đi quán nào đây?
– Tùy T, Uyên không rành. Quán nào bán hải sản ngon ngon đó! – Em Uyên rất vui vẻ.
– Hải sản sò lông sò huyết đó hả?
– Tôm cua đó ông, lúa vừa thôi!
– Ờ.
Mày mình nhăn tít, cố lục trong trí nhớ coi có quán hải sản nào nổi tiếng không. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang.
– Con nghe nè mẹ! – Mình bật máy.
– Tụi con về nhà chưa? – Mẹ hỏi.
– Dạ rồi, nhưng giờ con đang ở ngoài đường. Ba mẹ chưa về hả?
– Chưa. Hôm nay đi họp mặt ở nhà bạn cũ của ba con, họ giữ lại không cho về. Tụi con tranh thủ về sớm, ngủ nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận.
– Con biết rồi. Vậy ba mẹ không về hả?
– Mai về. Nhớ khóa cửa nghe chưa, lúc này trộm cắp ghê lắm!
– Dạ, con biết rồi mà!
Mẹ dặn đi dặn lại mấy lần mới chịu thôi, làm như mình là trẻ con không bằng.
– Dì gọi hả? – Vừa tắt máy, em Uyên hỏi ngay.
– Ừ, dặn coi chừng nhà cẩn thận.
– Là sao? Dì dượng không về à?
– Không, mai mới về. Kiểu này chắc không nhậu được rồi, về sớm thôi.
Em Uyên im lặng.
– Về hén, hay Uyên muốn sao? – Hơi bất nhẫn, mình hỏi.
– Mua bia về nhậu ở nhà được không? – Trầm ngâm một lúc, em Uyên nói.
– Nhậu ở nhà? – Mình ngẩn người.
– Ừ, ba mẹ T lo lắng nhà cửa không ai coi, vậy mình mua đồ về nhậu.
– Ờ…
Mình hơi lo. Nhà không có ai, chỉ có hai đứa mình, nhậu vô rủi xảy ra chuyện gì thì sao? Giờ thì thấy vậy nhưng xỉn lên ai biết được em Uyên sẽ làm ra chuyện gì, rồi bày biện tùm lum dơ nhà cửa nữa. Ba mẹ về thấy chắc chửi tơi tả.
– Sợ dì dượng la hả? – Như đoán được suy nghĩ của mình, ẻm hỏi.
– Ờ, bày tùm lum ai dọn?
– Uyên dọn cho, đừng lo!
– Tới đó xỉn quắc cần câu rồi, ở đó mà dọn được cũng mừng!
– T đâu phải không biết, Uyên uống có bao giờ xỉn. – Em Uyên hứ một cái rõ to.
– Nói thì nhớ đó!
Mình đảo một vòng ngắn, mua vài con khô mực, bọc khô xoài, bốn trứng vịt lộn, thêm một két Heineken, quá đủ cho một buổi nhậu tới bến. Vậy mà em Uyên còn chưa chịu, đòi mua hẳn hai két, định uống cho chết luôn hay sao không biết. Đương nhiên mình không đồng ý, nhậu cho vơi nỗi sầu, dễ ngủ hơn thôi. Mình còn phải giữ đầu óc tỉnh táo để chống lại mọi cám dỗ từ ẻm.
Về đến nhà, sau khi khóa cửa cẩn thận, mình khệ nệ ôm thùng bia lên lầu. Em Uyên đề nghị ra ban công nhậu cho mát. Tối nay đẹp trời, mình thấy tính vậy cũng có lý.
Trong khi em Uyên về phòng thay đồ thì mình bày biện các thứ linh tinh ra nền gạch ngoài ban công. Con trai thay đồ luôn rất nhanh, lột hết ra, tròng cái quần short với áo thun là xong. Còn con gái nói chung và em Uyên nói riêng thay đồ lúc nào cũng lâu lắc. Như lúc này, mình xong xuôi hết rồi, chả biết ẻm làm quái gì trong ấy vẫn chưa ra.
Chờ lâu quá, mình rót trước ly bia, uống một mình. Vị bia đăng đắng, mát lạnh trôi qua cổ họng như thấm vào tận tim gan, cảm giác thật dễ chịu, nhón tay bứt cọng râu mực cho vào miệng nhai rau ráu. Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này, chỉ muốn vùi đầu vào men cay, quên hết mọi thứ trên đời. Một lon, lại một lon…
– Sao uống trước không chờ Uyên gì hết vậy?
Em Uyên bước ra, nhẹ giọng trách móc. Ẻm mặc váy ngủ màu tím nhạt ngang đùi, chất liệu như bằng thun, ôm sát người tôn nét đẹp hình thể mềm mại uốn lượn. Khi em Uyên bước đi, đôi gò cao trước ngực cũng rung động theo, nhấp nhô lên xuống đầy mê hoặc. Dường như trừ lớp vải mỏng ở ngoài, bên trong chẳng còn gì cả.
Ẻm ngồi xuống trước mặt mình. Ánh trăng bàng bạc dìu dịu soi lên làn da nõn nạ như lụa, tạo nên nét đẹp mơ màng tựa tranh vẽ. Mình ngẩn ngơ nhìn, quên cả trả lời. Ẻm xinh quá, cứ như nàng tiên vừa bước ra từ những bức tranh huyền bí cổ xưa…
Nhận thấy thái độ của mình, ánh mắt em Uyên chợt rạng ngời, miệng nở nụ cười đẹp mê hồn.
Thời gian như dừng lại, không biết là bao lâu…
Mình vẫn ngây ngẩn ngắm nhìn cô gái trước mặt.
– Uyên đẹp không? – Giọng nói êm dịu của vang lên thật khẽ.
– Đẹp… đẹp lắm! – Giống như bị thôi miên, mình gật đầu.
– T có thích không? – Âm thanh ngọt ngào lại rót vào tai.
– Thích…
– Muốn ôm Uyên chứ?
Mặt mình nóng rực, toan gật đầu, mở rộng vòng tay đón thân hình ẻo lả quá đỗi gợi cảm. Bất chợt mắt hoa lên, vẫn thân hình em Uyên nhưng đã bị gương mặt khác thay thế. Mái tóc đen huyền xõa tung bờ vai đưa nhè nhẹ theo gió, đôi mắt nai mở to nhìn mình u oán như hờn như trách…
Giật bắn người, mình choàng tỉnh.
Trước mặt vẫn là em Uyên, nhưng nụ cười đã biến mất, thay vào đó sự mất mát, hơi thất vọng dâng tràn trong khóe mắt.
– Uyên vừa hỏi gì? – Mình xoa trán, đầu hơi mụ mẫm.
– Sao T uống mà không chờ Uyên? – Em Uyên lúng túng, thái độ có phần kỳ lạ.
– Đợi Uyên lâu quá! T mới uống có một lon thôi mà!
– Gì một lon? T nhìn lại đi!
Dưới chân mình, vỏ bia nằm lăn lóc cũng phải sáu bảy cái.
– Lạ quá! T mới uống có một lon mà? – Mình hơi chóng mặt.
– T không uống thì ai uống? Uyên ra đã thấy vậy rồi, T uống mà không nhớ thôi. – Ẻm cười nhẹ.
– Cũng có thể. Uyên làm gì lâu vậy? – Mi mắt mình hơi nặng, lâu rồi không nhậu, đô giảm hẳn, uống có vài lon đã thấy khó chịu.
– Uyên thay đồ.
– Thay đồ gì cả tiếng đồng hồ? – Mình ngó điện thoại, gần 11h rồi. Tính ra mình ngủ quên khá lâu.
– Uyên… tắm nữa… – Mặt em Uyên hơi ửng hồng.
– Hồi nãy trước khi đi, Uyên tắm rồi mà. Tắm gì hoài vậy?
– Thích, được không? Ra đường dính bụi dơ dáy, phải tắm lại chứ, đâu ở dơ như ai kia!
Mình cười xòa.
– Không nói nữa. Dzô nè! – Ẻm rót đầy hai ly bia.
– Vậy không công bằng! T uống trước gần chục lon rồi.
– Chứ muốn sao?
– Uyên uống bằng T đi, rồi T mới uống.
– Ok, tưởng gì… chuyện nhỏ.
Trước sự chứng kiến của mình, em Uyên nốc bia như uống nước lã, chẳng cần ăn mồi. Lại thêm sáu lon bia ra đi nhanh chóng, thoáng cái chỉ còn nửa két.
– Giờ uống được chưa? – Ẻm nhoẻn cười.
– Ít ra phải vậy chứ. Dzô trăm phần trăm nè! – Mình nâng ly hô hào.
Tiếng ly cụng chan chát vang lên, cảm giác như em Uyên chỉ muốn uống mãi, uống mãi không chịu ngừng. Mình phải chủ động làm chậm nhịp độ lại, nếu không muốn gục tại chỗ.
Em Uyên không có dấu hiệu nào tỏ ra đã say, vẫn tỉnh táo lạ thường. Có điều gương mặt ẻm ngày càng ửng hồng, đặc biệt hai gò má hây hây căng tròn như mận chín, ánh mắt thêm phần lúng liếng thỉnh thoảng đưa qua lại, ướt rượt tình tứ…
Mặt mình cũng đỏ rần, không hẳn vì men bia mà còn vì cảnh tượng hiển hiện trước mắt. Lúc đầu em Uyên ngồi xếp bằng kiểu người Nhật hay ngồi, nên dù mặc váy ngắn những vẫn khá kín đáo. Lúc này có lẽ tê chân khó chịu, ẻm thay đổi tư thế ngồi nghiêng hẳn sang một bên, theo cử động cơ thể, một khoảng da thịt trắng nõn nơi đùi và xa hơn nữa chốc chốc lại đập thẳng vào mắt mình, không muốn nhìn nhưng cứ như bị ma quỷ xui khiến, mình không rời mắt được, tim đập dồn dập, hơi thở ngày càng trở nên nặng nhọc.
Cuối cùng, mình lấy hết dũng cảm dời mắt đi, vô phòng lấy cái gối ra đưa ẻm.
– Chi vậy? – Em Uyên ngạc nhiên.
– Để lên đùi giùm cái, nhức mắt quá! – Mình chép miệng.
– Á… – Em Uyên vội nhìn xuống, miệng kêu khẽ, lật đật chèn cái gối lên đùi.
Thái độ ẻm rất thật, mình không rõ ẻm cố tình hay vô ý.
Gió đêm thổi rì rào, mang theo mùi hương thoang thoảng thơm mát của những loài hoa dưới vườn, thật dễ chịu. Càng về khuya trăng càng sáng, treo lơ lửng trên đỉnh đầu như quả cam vàng mọng nước. Ánh trăng hòa cùng vầng sáng xanh xanh mờ nhạt từ bóng đèn neon lan tỏa, khung cảnh như mộng như ảo càng làm mình xao xuyến.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, em Uyên hơi co mình lại.
– Lạnh à? – Mình hỏi.
– Ừm.
Mình lại vào phòng, định lấy áo khoác cho ẻm mặc nhưng tìm hoài không thấy. Rồi không biết nghĩ gì, cầm cái mền ra đưa.
– Hả? – Em Uyên tròn mắt.
– Kiếm áo khoác không thấy, trùm mền đỡ đi! – Mình bật cười.
– Nghĩ sao kêu Uyên trùm mền? Xấu lắm! – Đầu ẻm lắc quầy quậy.
– Uyên trùm mền vẫn đẹp mà, yên tâm!
– Thật không?
– Ờ.
Ẻm cười chúm chím, đưa mền lên mũi ngửi, nhăn mặt:
– Hôi quá!
– Mới hơn một năm chưa giặt mà hôi gì? – Mình phì cười.
– Ở dơ thấy ớn! Sao không giặt?
– Làm biếng! Có ai giặt giùm đâu.
– Cưới Uyên đi, giặt cho T mỗi ngày luôn! – Hai tay em Uyên chống cằm, nhìn mình như thôi miên.
– He he, làm được mới nói nhen! – Mình cười lớn.
– Được mà!
– Vậy để T suy nghĩ lại đã… – Mình vờ suy tư.
– Xì, đùa thôi! Đừng tưởng bở, nghèo như mấy người không đủ khả năng lấy tui đâu! – Ẻm trề môi.
Mình cười cười không đáp.
Gió lại thổi đến, em Uyên thoáng rùng mình, vội vàng khoác mền lên vai, trùm kín cơ thể, chỉ chừa mặt và tay chân ở ngoài. Thoạt nhìn ẻm hơi giống con rùa, buồn cười không thể tả. Mình ôm bụng cười một hồi mệt quá nằm luôn ra nền gạch.
– Cười gì? Nghỉ đắp à! – Em Uyên tức giận.
– Tùy, ai lạnh cho biết! – Mình khổ sở ngồi lên, cười nhiều đau bụng quá.
– Nhìn mắc cười lắm hả? – Ẻm tò mò hỏi.
– Chờ tí.
Mình chạy ào vào phòng, lấy máy chụp hình ra. Em Uyên còn chưa hiểu chuyện gì, mình đã đưa máy lên chụp liên tục mấy tấm.
– Làm gì vậy? – Ẻm la làng.
– Cho Uyên coi có mắc cười không!
Mình bước lại gần, cầm máy cho ẻm xem mấy pô ảnh đậm chất “thời sự” vừa tác nghiệp.
Em Uyên đơ mặt nhìn, rồi sực tỉnh giơ tay giật máy định xóa đi. May mà mình đã đề phòng, kịp thời tránh được, chẳng may bị xóa thì tiếc lắm.
Trước ánh mắt tức tối của ẻm, mình thản nhiên đem máy đi cất.
– Bôi bác quá nhen! – Chưa kịp đặt đít ngồi xuống, ẻm đã gầm gừ.
– Vui mà! – Mình thản nhiên như không.
– Không nhậu nữa, T uống một mình đi! – Em Uyên tung mền đứng dậy, bỏ về phòng.
Giỡn có chút cũng giận, đúng là con gái. Mình cũng lười giải thích, rót bia uống một mình, làm thêm vài lon nữa ngủ được rồi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện