Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Yêu thầm chị họ » Phần 119

Yêu thầm chị họ

Phần 119

Lòng đầy cay đắng, mình thất thểu lê xác xuống lầu như thằng ăn mày chết đói lâu ngày. Hết cách rồi, bao lời yêu thương, hứa hẹn đầy ắp trên môi định nói ra để kéo chị lại đều không có cơ hội tỏ bày. Thà rằng chị muốn lấy chồng để báo hiếu cũng được, hay vì sợ áp lực từ gia đình mình cũng được, thà như vậy mình còn có thể giải thích, có thể an ủi, có thể níu kéo.

Đằng này… Chị lại bảo chẳng còn tin mình nữa, chẳng muốn yêu mình nữa…

Biết nói gì đây…

Hứa? Đã hứa rồi.

Xin tha thứ? Đã xin rồi.

Ăn năn hối cải? Đã làm tất cả.

Vẫn không thể cải biến được tâm ý chị, đành chấp nhận sự thật trần trụi này sao? Làm sao mình có thể sống với nỗi đau lớn thế này? Liệu mình chết đi, chị có hối hận mà quay lại, tha thứ cho mình không?

Mình bắt đầu nghĩ lung tung. Chết, nghe thật dễ dàng nhưng mình không thể làm thế. Ơn cha ơn mẹ chưa báo, vì một người con gái tự hủy hoại bản thân, mình không phải là thằng bất hiếu thiếu não. Nhưng mất chị rồi, sống cũng khác gì chết chứ.

Mình không muốn mất chị. Mình sẽ không bao giờ để mất chị. Nhưng giờ phút này mình chẳng biết làm thế nào để giữ được chị cả. Bấn loạn đến chẳng thể nghĩ được gì ra hồn nữa.

– Sao rồi? Chị nói sao? – Thấy mình lết xuống, em Uyên chạy lại hỏi tới tấp.

– Hết rồi. – Mình uể oải buông phịch xuống salon chẳng khác thằng nghiện thiếu thuốc.

– Là sao? Nói rõ coi.

– Chị Diễm nói không còn tin T nữa, không muốn tiếp tục nữa. Chị muốn lấy chồng!

– Trời! Rồi T nói sao?

– Còn nói sao nữa. Gì cần nói đều nói hết rồi, hứa hẹn thề thốt đủ điều đều vô dụng. Chị còn nói từ hôm chứng kiến cảnh… T và Uyên… ôm nhau, chị không quên được… – Mình chán nản tột cùng.

– Xin lỗi… – Em Uyên lặng lẽ thu mình vào một góc, hồi lâu thốt lên được hai tiếng.

– Lỗi phải gì không biết. Uyên không có lỗi, tại T thôi! Không cần tự trách mình! – Mình bất nhẫn.

– Uyên đi đâu vậy? – Chợt thấy ẻm đứng dậy, mình hỏi.

– Lên khuyên chị Diễm.

– Thôi đi. Uyên lên chẳng nói được gì đâu, nay chị lạ lắm, cứ như biến thành người khác. T chẳng nhận ra nữa!

– Lúc giận ai chẳng vậy. Để Uyên lên thử xem sao, không lẽ T định buông xuôi, cho chị đi thật à?

– Không. Mà giờ chả biết làm sao nữa…

– Vậy để Uyên thử đi. Biết đâu…

– Ừm.

Nhìn theo bóng lưng em Uyên, lòng mình lại khấp khởi hy vọng. Ẻm nói cũng đúng, biết đâu…

Ngồi chờ đợi tin vui từ ẻm, tâm trạng mình bồn chồn không yên, lâu lâu lại đi tới gần cầu thang ngó lên, coi có động tĩnh gì không.

Đi tới đi lui mấy chục lần, đến lần thứ n thì nghe tiếng chân đi xuống, hình như của hai người. Chẳng lẽ đã thành công rồi sao? Mình mừng thiếu điều muốn ngất xỉu, lật đật chạy lại salon ngồi ngay ngắn, chờ đợi…

Và rồi, đúng như mình đoán. Chị và em Uyên bước xuống, em Uyên đi trước, chị đi sau.

Hai tay chị ôm cái vali.

Em Uyên mắt đỏ au, đi lại gần, nhìn mình khẽ lắc đầu.

Mình cũng muốn hỏi ẻm xem làm sao mà hay vậy. Hồi nãy chị còn định ngủ lại một đêm, mai mới đi. Bây giờ, nhờ ẻm lên khuyên giải thế nào mà chị quyết định đi ngay. Rõ khổ!

– T nhớ giữ gìn sức khỏe! – Mắt chị ráo hoảnh, không vương chút đau buồn tiếc nuối.

Tim mình kêu gào, hối thúc chủ nhân của nó mau mau ngăn chị lại, không được để chị đi. Nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đã chẳng còn chút cơ hội nhỏ nhoi nào nữa rồi. Muốn giữ chị, chỉ có thể bắt trói lại thì may ra. Thân xác chị vẫn ở đây nhưng đã không còn thuộc về mình. Chị đang trôi dần…

Mình đứng lên, chực nói gì đó nhưng chị đã vội vã đi ra xe, có lẽ sợ mình lại níu kéo một phen khiến chị mệt mỏi.

Giá như lúc này, ba mẹ mình về, chắc sẽ giữ chị ở lại thêm được lúc nữa. Tiếc là sự đời không phải lúc nào cũng như mơ, đó chỉ là ước muốn của mình trong lúc tuyệt vọng nhất thôi.

Chị lẳng lặng lên xe, nổ máy, đi mà không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần. Đi khỏi đời mình đột ngột như sự xuất hiện của chị trước kia.

Mình đứng lặng lẽ trông theo. Câu nói “Chúc chị hạnh phúc!” Tràn lên môi chợt đông cứng lại, không thể thốt ra.

Mấy tháng yêu nhau, ở chung nhà, ăn cùng mâm, đôi ba lần ngủ cùng giường. Cùng nhau trải qua biết bao ngọt bùi đắng cay, những tưởng sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình. Cuối cùng lại kết thúc như vậy, chia tay đơn giản đến không thể đơn giản hơn, như chưa từng là gì.

Chẳng giọt nước mắt, chẳng có giây phút chia ly đẫm lệ thương tâm.

Ngày mai nếu có gặp lại nhau, mỉm cười hỏi thăm vài câu, rồi lại bước đi không chút vương vấn, như người qua đường.

Mình trông theo đến khi bóng lưng nhỏ nhắn của chị khuất dạng, lòng chẳng thấy đau chút nào. Chỉ có sự trống rỗng tràn ngập tâm hồn…

Lạnh cóng rồi…

Tags: , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất