Ngôi nhà lớn và dài. Mình với em Uyên lại đi chậm, mất một lúc mới vòng ra đến trước cửa. Bốn cánh cửa xập xệ mở toang, rất nhiều mảnh kiếng màu xám tro vỡ vụn rơi vãi khắp nơi. Bức màn cửa màu xanh lam bên trong cũng rách tả tơi, có lẽ thủ phạm gây nên là mưa gió. Những cơn gió giật đủ để xé toang mọi thứ, chút đổ nát này vẫn chưa là gì.
Mình chú ý một điều, trên màn cửa có không ít dấu tay màu nâu lấm lem. Dấu tay nhỏ nhắn, mình đoán là của bé Hương in lên. Còn thứ màu nâu này, có thể là vết máu khô lâu ngày hoặc màu nước cũng nên. Tuy vậy, mình không nói với em Uyên, mất công ẻm sợ.
Mình dợm chân định đi vô trong, em Uyên đã níu tay mình thật mạnh:
– Về T ơi… ghê quá!!
– Tới đây rồi, về gì nữa.
– Tối thui thấy ớn quá! Về đi, đừng vô! – Giọng ẻm run rẩy.
– Chài! Hồi nãy kêu về không chịu, tò mò đi theo chi giờ than? – Mình làu bàu.
– Giờ hết tò mò rồi. Ai nghĩ nó ghê vầy đâu hix…
– Không sao đâu! Có T mà, đừng lo! – Đưa ẻm về làm biếng quá, mình trấn an.
Mưa ngày một to. Mây đen vần vũ khắp trời, vạn vật tối đen. Mình căng mắt ra chỉ nhìn thấy mờ mờ, trong lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn không thể lấn át được tâm trạng kích thích kỳ lạ.
Gió to kéo theo nước mưa tạt vào làm ướt lưng. Mình khoác tay trái lên vai ẻm giữ chặt như để truyền sang chút can đảm.
– Vô nhà đi, mưa to quá! Hết mưa T đưa về.
– Ừm…
Em Uyên chậm chạp lê từng bước nặng nề vào nhà. Dìu ẻm đi, tay mình cảm nhận được từng cơn run lẩy bẩy trên người ẻm. Thấy mà thương, tò mò hại cái thân thế đấy.
Vừa bước vào trong, mùi ẩm mốc khó ngửi xộc thẳng vào mũi khiến mình thấy khó chịu. Đèn pin trên tay bật sáng, quét khắp xung quanh.
Phòng khách rộng rãi và có khá nhiều đồ vật. Ngoài tủ để tivi đầu đĩa ra, đáng kể nhất là bộ salon bằng gỗ đen mun, giá trị chắc không hề rẻ. Tiếc là lâu năm không người giữ gìn đã bị mối mọt tàn phá, mục ruỗng hư hỏng cả rồi. Có một điểm đáng lưu ý, các vật dụng bằng gỗ đều rất nặng, theo lẽ thường gió không thể xô lệch được. Chẳng hiểu sao tất cả đều xiêu vẹo nằm lung tung, không theo lề lối sắp xếp nào cả.
Mình tự hỏi rồi tự trả lời luôn. Có lẽ người dân trong xóm này hám của nên lấy về, sau đó vì sợ mới đem trả lại, đặt bừa vào đây. Ngoài cách giải thích này ra, mình không nghĩ được lý do nào hợp lý hơn.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin soi lên hai khung cửa sổ. Kiếng cửa cũng bể nát như cửa cái, chỉ còn trơ lại khung sắt hoen rỉ. Vách tường loang lỗ do bị nước mưa tạt vào lâu ngày, rêu cùng dây leo mọc chen lên khắp nơi dọc theo những kẻ tường nứt nẻ.
Cũng như trên màn cửa, khắp bốn bức vách đều in khá nhiều dấu tay nhỏ nhắn màu nâu, không hiểu điều này có ý nghĩa gì. Dấu tay cao nhất chỉ ngang đầu mình, đối chiếu với chiều cao của bé Hương từng gặp trên đường, mình càng thêm tin đây là kiệt tác của cô bé.
Màu sắc của những dấu tay không đều nhau, có đậm có lợt, chắc do thời gian bị mưa gió làm phai đi ít nhiều. Đặc biệt có một số dấu tay còn khá mới, mình khẳng định điều này vì nó có màu đỏ tươi và nhìn không hề cũ kỹ như những cái khác. Phát hiện khiến mình hơi lạnh gáy, điều này đồng nghĩa với việc ngôi nhà không hẳn bỏ hoang, ngược lại còn thường xuyên có người đi về và… in dấu tay như một trò chơi trẻ con hay thông điệp gì đó, mình không thể hiểu.
Mưa rất to. Mái nhà thủng lỗ chỗ làm nước mưa rơi xuống đầu mình và em Uyên. Bọn mình phải lui sát vách tường, tìm chỗ mái nhà còn lành lặn để trú mưa.
– Á..!!
Đột nhiên em Uyên la to, nhảy chồm tới ôm chầm lấy mình cứng ngắc, người run lên bần bật.
– Gì vậy? – Mình vỗ lưng ẻm trấn an.
– Có… có ai đó mới khều Uyên… – Ẻm run rẩy nói.
– Làm gì có ai? Khều ở đâu?
Mình cầm đèn pin rọi quanh, chẳng một bóng người. Ở đây hiện giờ chỉ có ẻm và mình thôi, đó là tính người còn sống, còn về… người chết thì thú thật mình cũng chả biết.
– Khều… ngay lưng… chỗ cửa sổ… – Em Uyên sợ hãi nhìn về phía cửa sổ.
– Để T coi.
Mình lia đèn pin lên cửa sổ, sau đó bật cười.
– Đừng làm Uyên sợ mà!! – Thấy mình tự dưng cười ha hả, em Uyên buông tay ra, lấm lét nhìn mình.
– Biết cái gì khều Uyên rồi. – Mình nói.
– Phải… ma không?
– Ma cỏ gì. Thấy cái cây ngay cửa sổ không? Gió thổi nó đung đưa quẹt trúng Uyên thôi, chỉ giỏi tưởng tượng!
Thấy ẻm vẫn chưa tin, mình kéo tay:
– Xích lại đây. Sao? Phải cảm giác giống lúc nãy không? – Mình cầm nhánh cây quẹt lên lưng ẻm.
– Không biết. Có lớp áo mà, sao phân biệt được. – Em Uyên ngẫm nghĩ một tí rồi lắc đầu.
– Nó đó. Không phải ma gì đâu, đừng lo! – Chẳng cần biết đúng hay sai, mình khẳng định cho ẻm an lòng.
– Ừm. Đứng ra đây đi, ngay cửa sổ ghê quá! – Em Uyên nhích ra gần giữa nhà, không quên kéo mình theo.
Gió ào ào lùa vào thật lạnh lẽo, căn nhà lại trống huơ trống hoác, cửa mở tứ bề, mái nhà thủng tùm lum. Khó khăn lắm bọn mình mới tránh được mưa, tuy nhiên người cũng bị ướt đôi chỗ.
Phòng khách không còn gì để khám phá, mình soi đèn pin ra phía sau. Dãy hành lang rộng khoảng 2m, sâu hun hút. Phải công nhận ngôi nhà rộng và dài thật, đủ để cả chục con người sinh sống. Chỉ có đôi vợ chồng và một cháu gái, xây căn nhà to thế này, hơi khó hiểu.
– Á… T ơi..!!
Đang nhìn nhìn ngó ngó, một lần nữa em Uyên lại la hoảng, siết chặt cổ mình muốn nín thở.
– Gì nữa vậy? – Nhẹ gỡ tay ẻm ra, mình hỏi.
– Chân ai đó… lạnh lắm… mới đạp lên chân Uyên… – Ẻm vẫn chưa hoàn hồn, cứ siết chặt lấy mình không buông.
– Bình tĩnh đi! Thả tay ra rồi nói.
– Uyên sợ quá!! Về T ơi… thà ướt còn hơn… hix… – Vòng tay em Uyên hơi lỏng ra, nhưng vẫn ôm cổ mình.
– Chuột thôi. Chắc là chuột bò trúng chân Uyên đó mà! – Mình ôn tồn nói.
– Đùng… đoàng..!!
Ánh chớp nhoáng lên, sau đó âm thanh điếc tai rền rĩ gầm vang làm ẻm giật thót, lại ghì cứng lấy mình. Khổ thật! Nhát hích mà cứ đòi đi theo chi không biết.
Trong tích tắc cả căn nhà sáng lên, mình kịp nhìn thấy một bóng đen chạy thật nhanh nơi góc tường. Mình nhanh không kém, lia đèn pin theo.
Một con chuột cống thật to, to hơn bắp chuối của mình, lông xám rụng nham nhở. Nó bò đến sát chiếc tủ để tivi mục ruỗng, nằm đó hai mắt như hạt đậu đen láo liên nhìn mình, cứ như muốn hỏi bọn mình là ai, sao xâm phạm lãnh địa của nó?
– Chuột kìa! Hồi nãy nó bò qua chân Uyên đó. – Mình gỡ tay em Uyên, chỉ cho ẻm thấy.
– Con chuột khốn kiếp! – Ngơ ngẩn một lát, em Uyên hằn học kêu lên.
– Rầm!!
Kèm theo tiếng kêu, chiếc guốc từ tay ẻm bay vèo về phía con chuột xấu số. Tiếc là không trúng nó, mà va thẳng vào tủ làm một miếng ván bung ra, bụi bặm tung bay.
Mình lặng người chứng kiến cơn tam bành của ẻm, không biết nói gì. Thầm mừng cho con chuột, trúng phát đó nó không chết cũng phải lết cả tháng may ra mới lành.
– T… – Em Uyên chợt gọi.
– Hả?
– Lượm guốc giùm Uyên đi! – Ẻm lí nhí.
– Có gan chọi thì phải có gan lượm!
– Uyên sợ! Vậy T đi với Uyên…
Dứt lời, không chờ mình đồng ý hay thế nào, em Uyên lôi đi cho bằng được.
Chờ ẻm mang guốc xong, mình rọi đèn đi xuống sau, lại gần dãy hành lang tối hun hút.
– Về đi T! Hoặc ở đây được rồi, chờ hết mưa mình về, đừng ra sau!! – Em Uyên líu ríu đi sát mình, miệng nỉ non.
– Nãy giờ có thấy gì đâu. Hết cây tới chuột, Uyên toàn thần hồn nát thần tính! – Mình chép miệng, chân vẫn đều đều đi tới.
Đuối lý, với lại cũng biết không nói được mình, em Uyên lặng lẽ theo sau.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện