Đây là sở thích mới gần đây của cô, trước đây do khó khăn về thời gian, máy tính và tiền net nên cô rất ít khi lên mạng, càng không biết trên mạng lại có những thứ thú vị như thế.
Nhưng sau khi bị ép phải sống cùng Trạm Diệc Kì, thời gian của cô đột nhiên dôi ra rất nhiều, bởi vì tan sở có người đón, bữa tối cô cũng chẳng cần phải lo đến, mà máy tính lại có sẵn, tiền net cũng không liên quan đến cô, lúc Trạm Diệc Kì bận, dù là làm việc hay nấu cơm tối cho cô ăn, không có thời gian làm phiền cô, việc cô thường làm nhất là lên mạng.
Nhưng lén lên mạng ở công ty thì đây là lần đầu tiên, hy vọng Giám đốc hay Phó Giám đốc không đột ngột tìm cô có việc.
– Kì Gia ơi, nguy rồi!
Một tiếng kêu khe khẽ xuất hiện sau lưng làm cô hết hồn, cô vội vàng quay đầu lại, may quá, là Tiểu Tuệ, cô thở phào một hơi.
– Chuyện gì thế? Cậu làm tớ hết hồn.
“Lúc nãy tớ đi toa lét về gặp Giám đốc, anh ấy gọi tớ lại hỏi có phải cậu mang thai không.” Tiểu Tuệ nhìn bốn phía một lượt, xác định không có ai nghe lén họ nói chuyện, mới nói nhỏ với cô.
Lương Kì Gia nghe xong đờ người ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể qua mặt được mọi người 7, 8 tháng trời đã gọi là kì tích rồi.
– Cậu trả lời thế nào?
“Tớ có thể trả lời thế nào nữa chứ?” Tiểu Tuệ khẽ cau mày hỏi ngược lại. “Tục ngữ nói “Giấy không gói được lửa”, mà bụng cậu thì ngày một lớn, đặc biệt là tháng này, tốc độ lớn cứ như bơm khinh khí cầu ấy, tớ đành phải nói thật.” Đột nhiên, cô bổ sung một câu, “Thực ra cũng có nhiều người lén hỏi tớ rồi.”
Tiểu Tuệ nói không sai, tháng này bụng cô đúng là lớn nhanh như bơm khinh khí cầu vậy, mà tất cả là tại Trạm Diệc Kì, ai bảo việc gì cũng không cho cô làm, lại còn suốt ngày đút cho cô ăn. Đúng là quá đáng quá thể!
“Giám đốc bảo sao?” Cô hỏi Tiểu Tuệ, muốn biết phản ứng của Giám đốc.
– Anh ấy hỏi có phải cậu chưa kết hôn không?
– Thế cậu bảo sao?
– Tớ bảo mỗi một người con gái ai chẳng hy vọng mình là một cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới, có ai muốn vác bụng bầu mặc áo cưới chứ!
– Rồi sao nữa?
“Anh ấy gật đầu bảo có lý, nhưng lại bảo tớ chốc nữa bảo cậu qua văn phòng anh ấy một chuyến.” Tiểu Tuệ bất đắc dĩ thở dài một hơi. “Bây giờ phải làm sao?”
Lương Kì Gia đưa tay vỗ vai cô, cũng chỉ còn cách đối mặt thôi. “Tớ qua đó đây.”
“Không sao chứ?” Cô ấy quan tâm hỏi.
Lúc này điện thoại Lương Kì Gia để trong ngăn kéo bỗng kêu lên, cô kéo ngăn kéo ra lấy điện thoại lên xem, là bố. Đây cũng là một vấn đề nữa đang đợi cô giải quyết.
“Ai thế?” Tiểu Tuệ hỏi.
“Bố tớ.” Cô trả lời, rồi bắt máy nói: “Bố ạ, giờ con đang bận chút việc, lát con gọi lại cho bố được không ạ?”
Bố cô đồng ý rồi chủ động cúp máy.
“Tớ đi gặp Giám đốc đây.” Cô bảo với Tiểu Tuệ, bỏ điện thoại vào trong túi rồi quay người đi đến phòng Giám đốc.
Bất ngờ là Giám đốc không hề có ý trách cứ gì cô cả, chỉ hỏi han tình trạng cái thai có tốt không, dự kiến khi nào sinh, bởi vì anh ta phải điều động nhân sự một chút, để lúc cô sinh các khâu vẫn làm việc bình thường.
Sau khi ra khỏi phòng Giám đốc, Lương Kì Gia bất giác thở phào một hơi.
Qua một ải, hãy còn một ải nữa.
Cô tìm một nơi có thể trao đổi việc riêng, lấy điện thoại ra gọi cho bố.
Điện thoại vừa kết nối thì bố cô đã bắt máy.
“Bố ạ, là con đây. Hồi nãy bố tìm con có việc gì vậy bố?” Cô đoán tám chín phần bố tìm cô chắc chắn là để đến thăm cô.
“Hồi nãy con bảo bận việc gì giờ đã xong rồi hả con?” Bố cô quan tâm hỏi.
– Vâng ạ.
– Dạo này công việc có bận lắm không? Con vẫn khỏe chứ?
– Vâng, mọi việc vẫn tốt cả bố ạ.
– Tốt mà liên tục hai tối thứ 6 liền phải tăng ca à?
Đấy, đến trọng điểm rồi. Lương Kì Gia thầm thở dài một hơi.
Từ sau khi dì phát hiện bố cô nói dối bà ta là đi câu cá, nhưng thực tế lại dành mỗi ngày thứ 7 hàng tuần đến thăm cô, bà ta bèn viện đủ loại cớ để chiếm dụng ngày nghỉ của ông, thậm chí còn không tiếc cùng ông đi câu cá cũng không muốn ông dành quá nhiều sự quan tâm cho cô.
Cô luôn cảm giác dì coi mình là người mẹ đã mất, cảm thấy sự tồn tại của cô là vì để tranh giành bố với bà ta, nên dù không có được trái tim của bố, bà ta cũng phải giam giữ thân xác của ông, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Bởi vậy bây giờ bố chỉ có thể tận dụng thời gian cô tan sở để đến thăm cô, hơn nữa đa số đều chọn vào tối thứ Sáu. Mà cô bây giờ từ thứ Hai đến thứ Sáu, ngày nào cũng được Trạm Diệc Kì đưa đi đón về, căn bản không có cách nào gặp bố được.
Hai tuần trước cô đều lấy cớ phải tăng ca, lần này không dùng được cớ này nữa, hơn nữa nói thật cô cũng rất muốn xem bố dạo này có khỏe không.
Mặc kệ, tối nay cô muốn đi gặp bố, Trạm Diệc Kì phản ứng ra sao cũng mặc kệ!
“Bố ơi, tối nay bố đến thăm con được không? Tối nay con không phải tăng ca ạ” Cô nũng nịu hỏi.
“Thật không? Được.” Bố cô lập tức đồng ý, giọng hớn hở như thiếu niên vừa chớm nở yêu đương, làm cô nghe xong hơi áy náy và không đành lòng.
“Vậy bố con mình gặp nhau ở đâu ạ?” Cô hỏi, rồi đợt nhiên nhớ tới, “Bố ơi, bố thích ăn thịt nướng đúng không ạ? Vậy mình hẹn gặp ở quán thịt nướng kiểu Nhật trên đường Đôn Hóa Bắc được không bố?”
– Nhưng chỗ đó đắt lắm.
– Thi thoảng ăn một lần cũng không sao, con mời bố.
Thực tế cô cũng chưa từng đến đó, không biết giá ở đó đắt đỏ ra sao, nếu là một tháng trước thì có đánh chết cô cũng không dám đề nghị đến đó ăn cơm, nhưng bây giờ có người cho cô đưa thẻ cho cô, lại còn liên tục hỏi cô sao không dùng, cũng không nghĩ xem mỗi ngày được anh đưa đi đón về, ra ngoài đã có anh trả tiền, cô có lúc nào cần tiêu tiền chứ?
Tối nay cô sẽ thuận theo ý anh, dùng thẻ anh đưa, xem anh sau khi nhận được hóa đơn có đau lòng hay không.
“Sao bố có thể để con trả tiền chứ? Không thể lấy tiền giúp con đã có lỗi với con lắm rồi, sao bố có thể để con tiêu tiền vì bố nữa chứ?” Giọng ông vừa ngượng nghịu vừa nghiêm túc.
– Bố, con có tiền mà…
“Con có tiền hay không sao bố lại không biết chứ?” Ông ngắt lời con gái. “Không nhất thiết cứ phải ăn thịt nướng, chúng ta ăn thứ khác cũng được, bố chỉ cần thấy con khỏe mạnh bình thường là bố vui rồi.”
“Nhưng con muốn ăn thịt nướng mà.” Lương Kì Gia biết chỉ có nói như vậy thì bố mới không suy nghĩ đến vấn đề tiền nong.
– Thế à? Được, vậy bố con mình đi ăn thịt nướng.
Thấy chưa, cô biết ngay là chiêu này sẽ có hiệu quả mà. Cô đã nghĩ được cách có thể khiến bố đồng ý để cô trả tiền, bảo là mấy hôm trước cô mua xổ số trúng thưởng, như vậy cô không chỉ có thể chi trả hóa đơn, lại còn có thể nhân tiện biếu bố ít tiền tiêu vặt, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng chuyện này đợi đến tối ăn cơm rồi nói sau.
– Vậy bố con mình gặp nhau lúc 6h30 trước cửa quán thịt nướng bố nhé.
– Ừ.
– Hẹn gặp lại bố vào tối nay.
“Con đi đường nhớ cẩn thận, không cần phải vội, bố sẽ đợi con.” Ông dặn đi dặn lại.
Cô gật đầu đồng ý, sau khi kết thúc cuộc gọi bèn thở dài một hơi rồi lại gọi một cuộc điện thoại khác, lần này đương nhiên là gọi cho “cai ngục”của cô – Trạm Diệc Kì.
Gọi vậy có vẻ hơi quá đáng, dẫu sao anh đối xử với cô tốt đến mức cô nằm mơ cũng mỉm cười, nhưng anh đúng là cực kì giống cai ngục, không cho cô làm hết cái này đến cái nọ, cô đi đâu cũng đòi đi cùng, vừa ngang ngược vừa thích quản nọ quản kia, đây không phải là cai ngục thì là gì?
– A lô.
A, cai ngục bắt máy rồi, giọng có vẻ nghiêm túc, chắc là đang bận gì đó.
“Em xin lỗi, anh đang bận à? Em chỉ muốn nói với anh tối nay em có việc, sẽ tự về, anh không cần đến đón em đâu.” Lương Kì Gia nhanh chóng nói hết, hy vọng thừa dịp anh đang bận, không có thì giờ để ý đến cô cứ thế mà qua ải.
Nhưng làm sao có thể?
“Đợi anh một chút.” Trạm Diệc Kì nói ngay, sau đó nghe thấy anh nói với những người xung quanh: “Cuộc họp tạm dừng, nghỉ ngơi một lát.”
Trời ơi, anh đang họp, vậy mà lại tạm dừng cuộc họp bắt người khác phải chờ để nói chuyện điện thoại với cô?
Xem ra người đàn ông này không chỉ ngang ngược bá đạo với mỗi mình cô mà với người khác cũng thế, đúng là chỉ cho mình là nhất.
“Tối nay em bận việc gì?” Anh quay lại nói chuyện với cô.
“Em ăn cơm với bố.” Cô thành thật trả lời.
– À, bố vợ.
Lương Kì Gia đờ người. Anh mạo nhận ở đâu ra chứ? Ai là bố vợ của anh? Nhưng không hiểu sao cô lại cười, không nói gì.
– Ai là bố vợ của anh, chúng ta còn chưa kết hôn.
“Được rồi, thì là bố vợ tương lai.” Trạm Diệc Kì lập tức nghiêm túc sửa lại.
Sự đính chính của anh làm cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đáng ghét, nhất định là anh cố ý!
Cái người này có lúc thì làm mặt hề chọc cô cười, đúng là đồ đáng ghét, bởi vì anh hại cô bây giờ cứ tự nhiên ngồi cười một mình, làm Tiểu Tuệ nghi ngờ hỏi cô đang cười cái gì, cô lại không trả lời được, thật là đáng ghét!
“Em hẹn bố lúc mấy giờ? Hẹn ở đâu?” Anh chọc cô cười một lúc rồi hỏi.
“6H30, ở quán thịt nướng trên đường Đôn Hóa Bắc. Anh yên tâm, em sẽ bắt taxi đến đó, không ngồi xe bus đâu.” Cô thôi không cười nữa trả lời, chủ động bảo đảm với anh.
– Không cần anh đến đón em là muốn anh về nhà thay quần áo à?
“Dạ?” Cô ngẩn ra.
“Anh có cần phải về nhà thay quần áo không?” Anh lại hỏi.
Lần này cô kinh ngạc đến không nói nên lời, bởi vì cô không hề nghĩ tới việc cho anh vào danh sách gặp mặt tối nay.
Buổi gặp mặt tối nay là cuộc hẹn giữa bố con cô, không nghĩ tới anh là lẽ đương nhiên, nhưng sao cô lại có cảm giác có lỗi và áy náy với anh chứ?
“Trạm Diệc Kì…” Cô phải nói thế nào với anh đây, cô không định để anh đi cùng mình mà.
Thực ra lúc nãy cô đã nói sẽ tự về, ý tứ rất rõ ràng rằng những thành viên của buổi gặp mặt tối nay không bao gồm anh, sao anh lại không nghe rõ ràng chứ? Bây giờ cô rốt cục phải làm sao nói không cho anh đi cùng đây?
“Anh đùa em đấy, tối nay anh cũng bận chút việc, em ăn xong thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.” Trạm Diệc Kì đột nhiên nói.
“Thật ạ?” Cô hơi nghi ngờ tính chân thực của việc anh nói tối nay có việc bận.
– Cái gì mà thật ạ? Anh đương nhiên đến đón em rồi. Nhớ gọi điện cho anh đấy, giờ anh phải họp rồi, không nói chuyện với em được nữa, bye em.
“Bye…” Cô chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy, anh cúp máy trước là chuyện trước nay chưa từng có.
Anh bị tổn thương rồi. Không hiểu vì sao nhưng cô biết.
Sao lại thế này?
Phải làm sao đây?
Đột nhiên cô cảm thấy cực kì hối hận, thực ra cô có thể bảo anh đi cùng mình, dù sẽ làm bố cô sợ hãi một phen, nhưng với việc cô đang mang trong mình đứa con của anh, lại thêm từ sau tối hôm hai người lại xảy ra quan hệ thân mật đến nay, cô luôn ngủ trong phòng anh, tối nào cũng ngủ cùng giường, quan hệ như vậy giới thiệu anh với bố cô cũng không gọi là quá đáng.
Cô nhớ đến tháng trước anh đã mấy lần nhắc đến chuyện đưa cô về nhà giới thiệu với người nhà anh, là cô kiên quyết nói không cần, nhưng ngược lại, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc giới thiệu anh với người nhà cô.
Có lẽ cô có thể cưỡng từ đoạt lý nói rằng vì cô hiểu dì sẽ không đời nào hoan nghênh anh nên giới thiệu với dì thì miễn đi. Nhưng bố cô thì sao? Bố nhất định sẽ rất hoan nghênh anh, vì sao cô lại không nghĩ đến việc giới thiệu anh với bố chứ?
Còn nghi ngờ anh có ý đồ khác với cô sao?
Còn nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô sao?
Vẫn còn lo lắng sau khi đứa bé chào đời, anh sẽ chỉ cần con mà không cần cô sao?
Sự quan tâm, săn sóc của anh với cô trong hơn một tháng qua chẳng lẽ vẫn không thể xua tan hết những nghi ngờ và lo lắng của cô hay sao? Rốt cuộc tại sao cô lại không nghĩ đến việc giới thiệu anh với bố, rốt cuộc là tại sao?
Cô tức giận mình trước đây, thậm chí là lúc nãy cũng không hề nghĩ tới chuyện này.
Bây giờ cô gọi điện lại cho anh, hỏi anh có muốn đi cùng cô hay không, liệu anh có đồng ý không?
Lương Kì Gia cắn môi, do dự nghĩ.
Nhưng hồi nãy cô đã làm gián đoạn cuộc họp của anh một lần rồi, bây giờ gọi điện nữa có vẻ không hay lắm, hơn nữa nếu anh nói tối nay có việc bận là thật thì cô hà tất phải làm phiền anh một lần nữa làm gì!
Cơ hội còn nhiều.
Một giọng nói vang lên trong đầu cô.
Cô chớp chớp mắt, nghĩ cũng đúng. Mỗi tuần bố đến thăm cô ít nhất là một lần, tối nay lỡ rồi, lần sau cô vẫn còn cơ hội giới thiệu anh với bố mà.
Hít một hơi thật sâu, cô từ từ trút bỏ sự hối hận và giãy dụa trong lòng, sau khi xốc lại tinh thần, quay người đi về bàn làm việc, tiếp tục công việc, chờ đợi giờ tan sở.
“Bố ơi, lát con bảo anh Diệc Kì đến đưa bố về, bố không cần phải bắt xe bus nữa.” Ra khỏi nhà hàng thịt nướng, Lương Kì Gia nói với bố.
Hai mươi phút trước, cô gọi điện cho anh bảo anh đến đón cô. Anh bảo ừ.
Lúc đó bố cô đang ngồi bên cạnh, đợi cô nói chuyện điện thoại xong bèn tò mò hỏi cô gọi ai đến đón. Cô nhân cơ hội này nói thật hết với ông, nói với ông chuyện cô và bố đứa bé hiện giờ đang sống cùng nhau.
Bố cô nghe xong đương nhiên rất kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng vì có người có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô, đặc biệt sau khi nghe kể sự quan tâm chăm sóc của Trạm Diệc Kì dành cho cô xong, ông lại càng vui, rưng rưng nước mắt.
Ông hỏi rất nhiều chuyện về anh, Lương Kì Gia đều trả lời rất thành thực, nên đến lúc thanh toán ông cũng không tranh trả tiền với cô.
Hai bố con cùng đi ra khỏi quán thịt nướng, bố cô muốn gặp anh nhưng lại trù trừ không dám lên tiếng, làm cô phải lên tiếng trước, nói sẽ bảo anh đưa bố về.
“Vậy có phiền phức quá không?” Bố cô nghe vậy rất vui nhưng cũng hơi ngại, hỏi.
“Không đâu bố, dù sao mai cũng là cuối tuần, không cần phải đi làm.” Cô mỉm cười lắc đầu.
Tính thời gian, Trạm Diệc Kì cũng sắp đến rồi.
Lương Kì Gia nghển cổ nhìn dòng xe qua lại trên đường, theo thói quen cứ tìm chiếc xe SUV của anh, cho nên khi có một chiếc xe đỗ sát bên lề đường cô cũng không hề chú ý tới, mãi đến khi có người xuống xe gọi cô: “Cô Lương.” Cô mới đột ngột quay đầu lại nhìn.
“Lái xe Trần?” Cô hơi ngạc nhiên, “Sao lại là anh đến đón tôi?”
– Trạm tiên sinh bảo tôi đến ạ.
– Anh ấy đâu? Trên xe à?
Lái xe lắc đầu.
Anh bận quá không dứt ra được, hay vẫn giận cô chiều nay không bảo anh đi cùng, nên mới bảo lái xe đến đón cô? Lương Kì Gia đoán, rất sợ đáp án là vế sau.
“Kì Gia, sao vậy con?” Bố cô đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Cô lắc đầu. “Bố, con xin lỗi, anh Diệc Kì chắc đang bận nên mới bảo lái xe đến đón con. Hôm khác con sẽ giới thiệu hai người với nhau được không ạ?” Cô ngượng nghịu nói.
“Xin lỗi gì chứ, sau này còn đầy cơ hội, không phải sao?” Bố cô không để bụng, trái lại còn an ủi cô.
Lương Kì Gia cười gượng gạo gật đầu, sau đó quay đầu nói nhìn lái xe, hỏi: “Anh Trần, tôi có thể phiền anh tiện đường đưa bố tôi về nhà được không?”
“Đương nhiên ạ.” Lái xe gật đầu.
“Cảm ơn anh.” Cô cảm ơn lái xe. “Bố ơi, mình lên xe thôi ạ.”
Do vậy lái xe đưa bố cô về nhà trước rồi mới đưa cô về.
Về đến nhà, trong phòng không người ngập chìm vào sự im ắng lạ thường.
Anh vẫn chưa về nhà sao?
Bật đèn lên, Lương Kì Gia đi một vòng quanh nhà, quả nhiên không thấy ai cả. Cho nên anh đích thực là vì vẫn còn bận nên mới bảo lái xe đến đón cô đúng không?
May quá! Cô thở phào một hơi, gần như kiệt sức ngồi xổm trên nền nhà.
Cô biết mình hơi bất an, nhưng không biết sẽ lo lắng, sợ hãi anh không để ý đến cô đến như vậy. Sống chung với nhau từ trước đến nay, anh luôn rất chủ động, còn cô lúc nào cũng bị động, nếu anh thực sự tức giận, không thèm để ý đến cô nữa, cô thực sự không biết làm thế nào để tiếp cận anh, xoa dịu sự bất mãn của anh.
May là không có chuyện gì, anh chỉ đang bận mà thôi.
Để túi xách các thứ vào phòng xong, cô đi tắm rồi trở ra phòng khách xem ti vi đợi anh về.
Kênh HBO có bộ phim rất hay, cô xem mãi, xem mãi rồi ngủ lúc nào không hay, mãi đến khi hết phim, cô mới phát hiện đã hơn 11h rồi mà Trạm Diệc Kì vẫn chưa về, hơn nữa một cuộc điện thoại cũng không có.
Sao lại như vậy? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Không nén nổi lo lắng, cô lập tức lấy điện thoại bên cạnh gọi vào di động của anh.
Điện thoại kêu rất lâu, làm cô thấp thỏm không yên, cô nghĩ sắp chuyển vào hộp thoại thì bỗng nhiên có người nghe máy.
– A lô.
Là giọng của anh. Tạ ơn trời phật.
“Anh đang ở đâu vậy? Vẫn còn bận ở công ty hả anh?” Cô hỏi.
– Đang ngồi trong PUB với bạn.
Lương Kì Gia lặng người, chớp chớp mắt. Cô cứ nghĩ là anh đang làm việc ở công ty…
“Bạn làm ăn hay là mấy sếp ở công ty em?” Cô nhịn không được hỏi.
– Lý Thành Hạo.
Thì ra là tụ tập với mấy người anh em, vậy thì không phải vì công việc mà là vì giải trí.
“Có việc gì không?” Giọng anh hơi lạnh nhạt.
– Không có việc gì, chỉ thấy anh muộn thế này vẫn chưa về nên em mới hỏi một chút vậy thôi.
– Vậy anh cúp máy đây.
“Vâng.” Giọng cô vừa vang lên, đã nghe thấy tiếng tút tút ngắt máy ở đầu bên kia.
Cô cắn môi, uể oải cúp điện thoại.
Thì ra anh đúng là đang giận, bởi vì trước đây khi anh cùng sếp cô và mấy người anh em nữa tụ tập, anh đều nói với cô, lại còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng tối nay anh lại chẳng nói gì.
Làm sao đây? Mặc dù anh có nhận điện thoại của cô, có trả lời các câu hỏi của cô, nhưng cảm xúc không giống.
Anh rất tức giận sao? Sẽ giận bao lâu? Sẽ giận không thèm để ý đến cô nữa sao? Nếu thực sự anh không thèm để ý đến cô nữa, cô phải làm sao đây?
Sống mũi cay cay, tầm mắt mờ mịt, nước mắt đột ngột tràn mi, dọa cô một trận hết hồn.
Cô thường buôn chuyện với Tiểu Tuệ trước đây cô đã làm thế nào để sinh tồn trong sự ức hiếρ, trong sự khắt khe của dì, Tiểu Tuệ thường nói với cô một câu, “Cậu rất kiên cường.”
Cô cũng cảm thấy mình rất kiên cường, đến cả việc xảy ra tình một đêm rồi chưa có chồng mà đã mang thai, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào, bình tĩnh tiếp nhận sự thật, kiên cường đứng lên, nhưng bây giờ sao cô lại khóc?
Anh cũng không nhất định là đang giận cô, cũng không nhất định giận rồi không thèm để ý đến cô nữa, tất cả đều là cô nghĩ lung tung, rốt cuộc cô khóc cái gì?
Cố gắng lau những giọt nước mắt đang không ngừng rơi, cô giận mình không có cách nào ngăn được nước mắt, càng giận mình lại vì nghĩ tới có khả năng anh sẽ không thèm để ý đến cô nữa mà đau lòng, buồn bã đến rơi lệ.
Chỉ là nghĩ đến mà thôi, cô rốt cuộc làm sao thế này?
Buồn quá, sao lại thế này? Cô rốt cuộc bị làm sao, chỉ vì một chuyện nhỏ mà rơi nước mắt không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u uất trước khi sinh? Nhưng trước đây cô đâu có cảm xúc như vậy, chỉ có hiện tại, chỉ nghĩ tới có khả năng anh sẽ không thèm để ý đến cô nữa, nước mắt cô lại không ngừng tuôn rơi như vòi rồng thế này.
“Đáng ghét, không được khóc nữa.” Cô tự nói với mình, nhưng căn bản không có tác dụng.
Vẫn không ngăn được nước mắt không ngừng rơi, cô tức giận tắt phụt ti vi, quay người vào phòng đi ngủ.
Cô tự nói với mình chỉ cần ngủ sẽ chẳng còn nghĩ ngợi lung tung gì nữa, chỉ cần không nghĩ ngợi lung tung thì nước mắt cũng sẽ không rơi nữa, hơn nữa, quan trọng nhất là có thể sau khi cô tỉnh dậy, tất cả sẽ như sau cơn mưa trời lại sáng, sóng yên biển lặng, anh sẽ không tức giận nữa, càng sẽ không phải không thèm để ý đến cô nữa.
Không sai, đúng là vậy, chỉ cần tỉnh dậy là sẽ không có chuyện gì nữa.
Nhất định không có chuyện gì nữa.
Nhất định.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc