Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Yêu người tình một đêm » Phần 6

Yêu người tình một đêm

Phần 6

Dù rất tức giận, nhưng do nhà anh rất thoải mái, giường êm, điều hòa mát rượi, chăn gối thơm ngát, xung quanh lại cực kì yên tĩnh nên sau khi rửa mặt mũi tay chân xong, Lương Kì Gia vừa đặt mình lên giường, nhắm mắt chưa đầy một phút đã chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ một mạch đến 8h30 sáng.

Tiếng chuông điện thoại làm cô tỉnh giấc.

Vì phòng che kín rèm nên nhìn còn rất tối.

Khi mở mắt, ngồi bật dậy, cô vẫn chưa xác định được mình đang ở đâu, nhưng điện thoại bên gối đang kêu không ngừng, cô đành nghe điện thoại trước đã rồi tính sau.

– A lô.

– Kì Gia, giờ cậu đang ở đâu?

Cô ngừng một lát mới nhận ra giọng đối phương. Là Tiểu Tuệ.

“Tớ cũng không biết.” Cô trả lời, đầu óc vẫn còn lơ mơ.

“Không biết?” Tiểu Tuệ ngẩn ra một lúc. “Cậu đang ngủ à?”

“Ừ.” Cô không nghĩ ngợi nhiều, thành thật trả lời.

– Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

“Mấy giờ?” Cô không biết.

– 8H30!

8…

“8H30?” Lương Kì Gia đột ngột hét lên, bỗng chốc cả người tỉnh táo trở lại, cũng nhớ ra đây là đâu.

“Đúng, 8h30, bình thường cậu thường không mấy khi đi làm muộn, tớ mới gọi điện thoại hỏi xem, không ngờ cậu vẫn còn đang ngủ.” Tiểu Tuệ hơi khó hiểu. “Cậu có đi làm không? Hay là hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi một hôm, tớ xin nghỉ giúp cho.”

Nghỉ làm? Cô đâu có cái bản lĩnh đó!

“Giờ tớ qua đó ngay, chắc khoảng hai…” cô bỗng nhiên im lặng, đột nhiên nhớ ra mình không biết nhà Trạm Diệc Kì ở khu nào, xung quanh chỗ nào có bến xe bus hoặc ga tàu điện ngầm, cần bao nhiêu thời gian mới đến được công ty.

Đáng ghét, hai tiếng chắc chắn không đủ, chỉ riêng thời gian tìm bến xe bus, đợi xe rồi chuyển xe nói không chừng cũng hơn hai tiếng rồi, cô có thể đến công ty trước buổi trưa là may mắn lắm rồi, nếu lỡ may cô không cẩn thận bắt nhầm xe, đi lạc đường…

“A lô, Kì Gia, cậu nghe tớ nói không?” Tiểu Tuệ tưởng kết nối bị lỗi.

– Có.

– Lúc nãy cậu nói gì tớ nghe không rõ, cậu nói khoảng gì cơ?

“Tiểu Tuệ, tớ nghĩ lại rồi, hôm nay tớ vẫn nên xin nghỉ một ngày.” Lương Kì Gia thay đổi chủ ý, quyết định tận dụng ngày hôm nay đi tìm hiểu rõ ràng đường sá và hoàn cảnh xung quanh.

Với tính cách ngang ngược, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của Trạm Diệc Kì, trong thời gian này, cô muốn về phòng trọ của mình gần như là không thể, vì vậy cô phải nhanh chóng thích nghi với nơi này.

– Ok, tớ sẽ xin nghỉ giúp cậu, hôm nay cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.

– Cảm ơn cậu.

– Không có gì mà. Bye bye.

Cúp máy xong, Lương Kì Gia nhìn giờ trên điện thoại. Bây giờ đã là 8h35 phút rồi, cô vẫn thấy khó mà tin được.

Cô rất hiếm khi ngủ dậy muộn như vậy, đồng hồ sinh học của cô cứ đến khoảng 7h sáng là thức dậy, dù là ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.

Nghe nói Tiểu Tuệ lại hoàn toàn khác, bởi vì cô ấy phải dùng đến ba, bốn cái đồng hồ báo thức mới có thể tỉnh dậy, người không dùng đồng hồ báo thức mà có thể tự tỉnh dậy cô ấy đều coi là có khả năng siêu phàm.

Sáng nay không biết cô bị làm sao nữa, tự nhiên lại ngủ quên.

Cô quay đầu nhìn rèm cửa sổ chỉ lọt qua một chút ánh nắng, lại nhìn lỗ thông gió của điều hòa, cúi đầu nhìn chiếc chăn mỏng mềm mại đang đắp trên người, cô nghĩ cô đã tìm ra kẻ đầu sỏ rồi. Không đúng, những thứ này chỉ là nguyên nhân mà thôi, kẻ đầu sỏ phải là cái gã Trạm Diệc Kì kia mới đúng.

Anh ta vẫn còn đang ngủ sao? Hay là đi làm rồi? Nếu đã đi làm rồi mà không chịu gọi cô dậy, cô nhất định sẽ mắng anh ta một trận.

Chui ra khỏi chăn, bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong, cô ra khỏi phòng thì nhìn thấy anh ta đang ngồi trong phòng khách đọc báo.

Nghe tiếng bước chân của cô, Trạm Diệc Kì ngửng đầu, mỉm cười nhìn cô.

– Chào buổi sáng.

Đầu anh còn ướt, sắc mặt hồng hào, rạng rỡ, giống như sáng sớm tỉnh dậy đi thể du͙c về rồi vừa đi tắm xong, khiến Lương Kì Gia nhìn xong chỉ thấy tức giận muốn mắng người.

– Anh dậy lúc mấy giờ?

– Tầm khoảng 7h.

Bỗng chốc, cô tức điên lên. “Vậy tại sao không gọi tôi dậy? Chẳng lẽ anh không biết tôi còn phải đi làm sao? Anh cố ý đúng không?”

– Phụ nữ có thai nên nghỉ ngơi nhiều.

– Nghỉ ngơi nhiều cái đầu anh ấy!

Cô nhịn hết nổi rồi, câu nói của anh có khác gì hỏi một người sắp chết đói là không có lương thực ăn, sao không ăn thịt mà lại chịu chết đói!

“Anh nghĩ nghỉ ngơi có thể kiếm ra tiền chắc? Nghỉ ngơi thì chủ nhà sẽ không thu tiền phòng chắc? Nghỉ ngơi thì không cần bỏ tiền ăn cơm à? Nghỉ ngơi rồi sẽ không còn gánh nặng kinh tế à?” Cô lớn tiếng chất vấn anh, “Anh không biết gì thì đừng nói!”

“Nếu nghỉ ngơi mà kiếm được tiền thì em sẽ chịu nghỉ ngơi?” Hai mắt Trạm Diệc Kì sáng lên, rồi lập tức gật đầu. “Được, tôi có thể trả em tiền, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần làm việc nữa. Còn về tiền phòng và những chi phí khác, tôi cũng có thể trả giúp em, như vậy em sẽ không còn gánh nặng kinh tế nữa.”

Lương Kì Gia tức đến sắp nổ đầu, trừng trừng nhìn anh, mà anh giống như không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói.

“Thực ra chuyện này vốn dĩ rất đơn giản, em chỉ cần nói cho tôi biết đứa bé là con tôi, rồi lấy tôi, trở thành bà Trạm là được, em cứ làm mọi chuyện trở nên phức tạp đấy chứ.” Anh nói như đấy là chuyện đương nhiên.

Trừng mắt nhìn anh, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, anh ta rốt cuộc có bệnh gì không biết. Anh ta khẳng định đứa bé trong bụng cô là con mình, chẳng lẽ không sợ sẽ phải chịu trách nhiệm sao?

– Anh có biết mình đang nói cái gì không?

“Em đói bụng chưa? Bữa sáng muốn ăn kiểu Tây hay kiểu ta?” Anh lại dùng chiêu này, đánh trống lảng.

“Trạm Diệc Kì tiên sinh!” Cô giận dữ hét lên.

“Phụ nữ có thai không nên tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ.” Anh đặt tờ báo trên tay xuống, bình thản nói: “Hơn nữa em có muốn tức giận cũng phải ăn no đã, nếu không lấy sức đâu mà tức giận, đúng không?”

Nói xong, anh đứng dậy, đi về phía nhà bếp, rồi nở một nụ cười nho nhã, lịch sự với cô.

– Kiểu Tây hay kiểu ta?

– Kiểu gì cũng không, tôi chỉ muốn anh trả lời câu hỏi của tôi…ANH RỐT CUỘC MUỐN THẾ NÀO?

Anh đột nhiên thở dài, ung dung nhìn cô. “Em chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt, làm một người phụ nữ mang thai khỏe mạnh, sau đó sinh một bảo bối mạnh khỏe.”

Một bảo bối mạnh khỏe?

“Thì ra mục đích của anh đúng là con của tôi.” Cô không kìm được lên tiếng.

Trạm Diệc Kì nghe xong, cau mày. “Vì con của em? Thì ra đúng là vì nguyên nhân này, em nghĩ mục đích của tôi là vì muốn cướp đứa bé trong bụng em, nên em mới kiên quyết phủ nhận đứa bé là con tôi?”

Cô đờ người, cắn cắn môi, kiên quyết phủ nhận: “Đứa bé không phải con anh.”

“Em biết cái gì gọi là “lạy ông tôi ở bụi này không”?” Anh thở dài.

“Đứa bé không phải con anh.” Mặt cô trắng bệch, kiên quyết nhắc lại.

“Em lo lắng quá rồi đấy em yêu ạ, anh chưa bao giờ nói chỉ cần con mà không cần em.” Anh bất đắc dĩ nói, không biết làm thế nào đột phá được lớp phòng ngự của cô. “Thực sự nếu bảo anh nói thật thì anh muốn em hơn muốn con.”

Vẻ mặt của anh rất chân thành, nhưng những lời anh nói ra làm người ta khó có thể tin nổi.

Vẻ mặt Lương Kì Gia đầy ngạc nhiên lẫn nghi hoặc. Trước đây anh cũng đã từng nói với cô những lời tương tự như thế, nói anh thích cô, mà bây giờ anh lại nói muốn cô hơn là muốn con.

Lời anh nói là thật? Có thể sao? Với diện mạo của anh, với điều kiện của anh, anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn, cũng có nhiều đối tượng để lựa chọn, sao anh có thể chọn cô, tại sao anh lại chọn cô chứ?

Trước khi xảy ra đêm đó, hai người họ cũng đã từng gặp mặt mấy lần, nhưng anh chẳng hề có chút ấn tượng nào về cô. Sau khi đêm đó xảy ra, hai người gặp lại sau nửa năm không liên lạc, anh không hề có phản ứng nào đặc biệt với cô, mãi đến khi phát hiện cô có thai mới đột nhiên trở nên tích cực như bây giờ, sự thay đổi đó chẳng phải cũng chỉ vì cô có thai thôi sao?

Cho nên bảo cô làm sao dám tin lời anh, tin rằng anh muốn cô hơn muốn con?

“Tôi không tin.” Đây là câu trả lời của Lương Kì Gia.

“Em thực sự biết làm thế nào để đả kich sự tự tin của anh đấy, em yêu ạ. Lần đầu tiên tỏ tình với con gái, lần đầu tiên cầu hôn, lần đầu tiên thành tâm thành ý bày tỏ nỗi lòng mình, kết quả lại bị em phủ quyết hoàn toàn. Trời ơi, chẳng lẽ đây gọi là “cao nhân ắt có cao nhân trị” sao?” Trạm Diệc Kì cố làm ra vẻ đau lòng than thở.

“Chẳng buồn cười chút nào.” Cô cứng nhắc, lạnh lùng trả lời.

“Anh cũng đâu có nói đùa.” Anh chân thành nhìn cô, “Em nói xem nào, lí do em không tin là gì?”

Không ngờ anh lại hỏi vậy, Lương Kì Gia cắn môi, do dự liệu có nên nói thật với anh không.

Trạm Diệc Kì cũng không giục cô, anh mở tủ lạnh lấy bốn quả trứng và một túi thịt lợn muối xông khói, chiên thịt và làm trứng ốp lết rất thành thạo, lại vừa nướng bánh mỳ, lấy mứt hoa quả và sữa một cách hết sức nhẹ nhàng.

“Sữa tươi hay cam ép?” Anh ngoái đầu lại hỏi cô.

“Sữa tươi.” Cô bất giác trả lời.

Anh gật đầu, rót một ly sữa tươi, quay người tắt bếp gas, cho thịt hun khói vào đĩa.

Trong một chốc, anh đã làm xong bữa sáng, mang ra bàn ăn.

“Nào, giờ ăn sáng cái đã, rồi muốn vừa ăn vừa nói, hoặc ăn xong rồi nói đều được.” Anh gọi cô.

Mùi thơm của thịt hun khói làm bụng Lương Kì Gia cồn cào, bất giác gật đầu, đi đến chiếc ghế anh kéo ra sẵn hộ cô, ngồi xuống, cầm dao nĩa bắt đầu ăn.

Trứng ốp lết cực kì mềm, cực kì ngon, thịt hun khói ăn kèm với bánh mỳ phết bơ cũng rất tuyệt.

Mứt hoa quả không được ngó ngàng đến, bởi vì từ lúc cô cầm dao nĩa ăn trứng ốp lết một cách ngon lành, Trạm Diệc Kì phát hiện cô rất thích ăn đồ mặn, bèn đưa bánh mỳ phết bơ cho cô, được cưng chiều, giờ phút này một thứ cảm giác không tên đang len lỏi trong lòng cô.

– Ngon không?

“Ngon.” Cô bất giác gật đầu.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Anh nói, rồi gắp một cái trứng ốp nữa vào đĩa của cô.

“Tôi không ăn được nhiều thế đâu.” Cô nhỏ giọng phản đối, cô đã ăn hai cái trứng ốp, hai miếng thịt hun khói, lại còn có một cốc sữa tươi đang đợi cô.

– Ăn được thì nên ăn nhiều một chút, em gầy quá.

“Tôi béo lên sáu cân rồi.” Tuần này lại béo lên một cân.

– Mang thai sáu, bảy tháng mà chỉ béo lên có năm, sáu cân, quá ít.

– Bác sỹ bảo là bình thường.

– Lần khám tiếp theo là khi nào?

– Thứ 6 tuần sau.

– Anh đưa em đi.

– Hả?

– Phải tận tai nghe bác sỹ nói anh mới yên tâm.

Giọng anh vừa kiên quyết vừa quan tâm, dường như thực sự anh rất quan tâm cô, làm Lương Kì Gia lại một phen suy ngẫm những lời anh vừa nói lúc nãy có bao nhiêu phần là thật lòng.

Cô có phải không nên từ chối anh nhanh như vậy không? Có nên quan sát một thời gian rồi hẵng tính không?

Nếu anh thật lòng, nếu hai người thật sự có thể ở bên nhau, cô cũng hy vọng có thể cho con gái mình một mái ấm đầy đủ, sung túc, có bố, có mẹ.

“Nếu…” Cô do dự, những lời muốn nói mắc nghẹn trong cổ.

“Nếu sao em?” Anh ngước mắt nhìn cô, dịu dàng hỏi.

– Nếu anh đồng ý kí một bản thỏa thuận, nói rõ dù tương lai xảy ra bất kì chuyện gì đều đồng ý nhường quyền giám hộ đứa trẻ cho mẹ nó một cách vô điều kiện, tôi bằng lòng tin tưởng những lời anh vừa nói, thử cùng anh kết giao xem thế nào.

“Nói tóm lại em vẫn còn lo chuyện anh sẽ cướp mất con?” Trạm Diệc Kì bất đắc dĩ thở dài.

Cô im lặng, không muốn nói cho anh nỗi đau không có mẹ mà cô đã trải qua, cô không muốn con gái mình cũng trở nên đáng thương như mẹ nó.

“Nếu làm vậy có thể làm em yên tâm, anh đồng ý.” Anh nhìn cô một lát, dường như trong ánh mắt ẩn chứa bao suy nghĩ, rồi gật đầu.

“Thật sao?” Cô chằm chằm nhìn anh, ánh mắt lấp lánh niềm vui, cũng pha chút bất ngờ, khó tin.

– Lát nữa chúng ta tìm một luật sư tới để làm thỏa thuận, thế đã được chưa?

Lương Kì Gia gật đầu lia lịa, kich động đến nỗi nói không nên lời. Anh nhất định không biết anh đồng ý làm vậy có ý nghĩa lớn lao thế nào đối với cô.

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói.

– Anh mong lần sau nghe được là ba tiếng khác cơ.

Cô nghi hoặc nhìn anh.

“”Em bằng lòng”, hoặc “Em yêu anh”.” Anh nói.

Tối đến, Lương Kì Gia nằm trên giường nghi hoặc không hiểu, lạ thật, tại sao rõ ràng chuyện bản thỏa thuận là do cô đề nghị, còn anh chỉ kí tên theo lời cô, đồng ý từ bỏ quyền giám hộ con vô điều kiện, nhưng sao cô lại có cảm giác như mình đã kí vào khế ước bán thân nhỉ?

Càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, cô ngồi bật dậy, lấy bản thỏa thuận được cô kẹp trong cuốn vở đặt trong ngăn kéo ra tỉ mỉ xem lại.

Hai bên A, B đương nhiên không sai, hơn nữa nội dung bản thỏa thuận gồm mong muốn của cô, đó là trong tương lai dù xảy ra bất cứ chuyện gì, hai bên nếu có một ngày tách ra, thì quyền nuôi dưỡng và giám hộ sẽ thuộc về người mẹ, người bố phải cung cấp tiền nuôi dưỡng, ăn học cho đến khi con tròn 20 tuổi.

Phần cung cấp tiền nuôi dưỡng, ăn học là do anh chủ động thêm vào, bảo đấy là chuyện đương nhiên.

Phần này không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở điều 2 của thỏa thuận.

Hai bên đồng ý kí xong thỏa thuận sẽ sống chung, kết giao với nhau trên tinh thần tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau.

Điều này nhìn qua thì rất hợp lí, sau khi anh đồng ý trao quyền nuôi dưỡng, giám hộ con cho cô vô điều kiện, lại còn chủ động lo chu cấp tiền nuôi dưỡng và ăn học của con, cô thấy mình cũng nên đáp lại anh chút gì đó, bèn đồng ý điều khoản này.

Kết quả, quá “hợp lí” luôn!

Dẫn cô đến công ty bách hóa mua một đống quần áo cho cô, bảo là chăm sóc, hợp lí!

Tự quyết định trả lại phòng trọ cô thuê cho chủ nhà, bảo là tin tưởng lẫn nhau…cô phải tin tưởng anh, hợp lí!

Nhờ chủ nhà vứt hết đồ đạc trong phòng trọ của cô, dù chỉ là cái tủ quần áo và một số đồ dùng đã cũ, anh cũng đã mua một loạt đồ dùng mới thay thế, nhưng anh lại lấy lí do “tôn trọng lẫn nhau” để hợp lí hóa việc này, bởi vì giờ cô đang ở nhà anh, anh không hy vọng cô mang một đống đồ không dùng được đến làm hỏng bố trí trong nhà, đúng là làm người ta tức điên lên được!

Kì lạ nhất là anh tự nhiên lại đưa thẻ tín dụng và thẻ ATM cho cô, bảo đó gọi là “giúp đỡ lẫn nhau”…có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, cũng rất hợp lí!

Anh quả là tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu, cộng thêm ngang ngược, không thèm nói lí, làm cô hoàn toàn không tìm được lời nào để phản bác, chỉ đành ngây ngốc để anh dắt mũi.

Đáng ghét, tức điên lên mất thôi, với tài biện luận của anh, cô thực sự lo rằng một ngày nào đó anh sẽ bảo cô không cần đi làm, yên tâm ở nhà sinh con, còn cô vì không nói lại anh nên đành thỏa hiệp.

Không được, điểm này cô nhất định phải nói rõ với anh mới được, nếu không nói không chừng ngày mai cô đi làm, anh lại lấy bản thỏa thuận làm bằng, thao thao bất tuyệt làm cô không cách nào phản đối nổi.

Cô nhất định phải tranh thủ lúc đang nhớ đặt ra quy định với anh mới được.

Nghĩ rồi, Lương Kì Gia lập tức xuống giường, đi ra khỏi phòng mình, đến trước cửa phòng anh, gõ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Trong phòng không có tiếng đáp lại.

Cốc, cốc, cốc.

Cô lại gõ cửa lần nữa, lần này sợ anh không nghe thấy nên gõ mạnh hơn một chút, nhưng trong phòng vẫn chẳng có tiếng ai đáp lại.

Lạ thật, anh không thể nào đi ngủ sớm như vậy, hơn nữa qua khe cửa rõ ràng trong phòng vẫn sáng đèn.

Không phải anh biết cô tìm anh nói chuyện nên giả vờ ngủ không chịu gặp đấy chứ?

Nghĩ đến đây, một sự kich động khiến cô mở cửa, tự tiện vào phòng anh.

Phòng anh lớn hơn phòng cô, đồ đạc trong phòng cũng tốt hơn phòng cô nhiều, lấy ví dụ, phòng cô có một cái ti vi khá lớn, rất hiện đại, nhưng ti vi bên phòng anh thì phải nói là một cái rạp hát gia đình.

Phòng khách một cái, phòng ngủ một cái, người đàn ông này có xa xỉ quá không? Trước khi cô chuyển đến đây, không phải anh ở một mình sao? Ai tranh ti vi với anh ta chứ? Cô thực sự không hiểu nổi cách nghĩ của những người có tiền.

Giống với những chỗ khác trong nhà, phòng anh ngoài việc khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, xa hoa, còn rất sạch sẽ, ngăn nắp, không hề nhìn thấy quần áo hay đồ đạc vứt lung tung, đến cả chăn bông cũng được xếp gọn gàng.

Cô chắc chắn anh có bệnh ưa sạch sẽ, nhưng với một người cũng ưa sạch sẽ như cô mà nói thì đây là một chuyện tốt, bởi vì cô không thể tưởng tượng sống chung với một người đàn ông sau khi đi làm về vứt tất bẩn lung tung sẽ như thế nào, quá đáng sợ!

Ủa, anh đâu rồi?

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, ti vi vẫn đang bật, nhưng người thì chẳng thấy đâu cả.

Anh chạy đi đâu rồi? Không phải là đang tắm chứ? Nên hồi nãy cô gõ cửa mới không ai trả lời.

Nghĩ đến đây, cô thấy hối hận mình tự nhiên lại tự tiện chạy vào phòng anh, vội vàng quay người muốn thần không biết, quỷ không hay đi ra khỏi phòng, ai dè Trạm Diệc Kì đúng lúc này lại từ nhà tắm bước ra, có vẻ vừa mới tắm xong.

Tóc anh đang ướt, nước vẫn còn nhỏ giọt, từng giọt nước trên da thịt quyến rũ của anh như thể đang phát sáng, cả người từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, nhục cảm toàn thân đẹp đến mê người, khiến cô không thể dời mắt.

Khung cảnh này quá đỗi quen thuộc, khiến cô nhớ lại đêm đó, đột nhiên, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bất giác lè lưỡi liếm liếm môi.

– Em… ơ, gõ cửa nhưng không thấy anh trả lời, nên mới… em xin lỗi, em có chuyện muốn nói với anh, em ra ngoài đợi anh – .

“Em có chuyện gì muốn nói với anh vậy?”

Anh nhìn cô, mắt sáng như đuốc, như thể nói chuyện ở đây cũng không sao.

Lương Kì Gia cau mày, cảm thấy nói chuyện với anh lúc anh ở trần như thế này có vẻ không thích hợp cho lắm.

“Anh lau khô tóc, mặc quần áo trước đi rồi chúng ta ra phòng khách nói chuyện.” Cô nói xong định đi ra ngoài, nhưng anh đã nhanh như chớp chặn đường cô.

Cô nghi hoặc ngước lên nhìn anh, chợt nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào… ngực cô.

“Em không mặc đồ lót.” Anh cất giọng khàn khàn.

Cô hơi ngẩn người, không dám tin mình lại quên chuyện này, lại càng không dám tin anh lại nói thẳng ra như thế, mà càng khiến cô khó tin nhất là ngực cô giờ phút này lại đội lên, nên anh mới nhìn chằm chằm vào nó.

“Khi em ngủ không quen mặc đồ lót, hồi nãy vốn em đã định đi ngủ rồi, sau chợt nhớ có chuyện muốn nói với anh, nên mới chạy vào đây tìm anh, quên mất chưa mặc áo lót, em… nó tự nhiên đội lên em cũng hết cách, em… nó…” Ôi trời ơi, cô đang nói linh tinh gì vậy trời!

Xấu hổ chưa đủ để hình dung cảm giác của Lương Kì Gia vào lúc này. Cô thực sự muốn đi tự tử!

“Chúng nó là vì anh nên mới cứng lên như vậy đúng không?” Trạm Diệc Kì đột nhiên khàn giọng hỏi, đưa tay khẽ xoa lên ngực cô, làm cô điếng người, đột nhiên thở hắt ra một hơi.

– Trạm Diệc Kì…

Cô không biết mình muốn nói gì, chỉ biết trong đầu rất rõ ràng bảo cô nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng hai chân cô lại như mọc rễ, không thể cử động.

“Ngực em hình như lớn hơn so với trí nhớ của anh, là do mang thai phải không?” Giọng anh khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng, du͙c vọng mãnh liệt đang dần thức tỉnh.

Anh đột ngột vươn tay nắm lấy ngực cô, đồng thời cúi người hôn lên môi cô khi cô bất giác rên khe khẽ, dịu dàng cắn mút, làm người cô nóng ran như có lửa đốt.

Nụ hôn và sự đụng chạm của anh đã đốt cháy ngọn lửa ẩn sâu trong cô, cô rên lên khe khẽ, cảm giác cơn nóng lẩn trốn trong cơ thể đang nhanh chóng thúc ép cô, tìm lối thoát ra.

Cô vươn tay khẽ xoa lên làn da nhẵn nhụi, trơn bóng của anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh, dán bộ ngực nở nang của mình càng sát hơn nữa vào anh, hy vọng anh có thể chạm mạnh hơn nữa vào cô, vuốt ve cô.

Cô càng nhiệt tình hơn so với cô trong kí ức của anh, Trạm Diệc Kì cẩn thận đặt cô nằm lên giường, không quên chuyện cô đang mang thai, sau đó nhanh chóng cởi quần áo trên người cô, rồi tiến sâu vào trong cô.

Anh tiến vào làm cô run rẩy, khẽ kêu lên, lập tức ôm chặt lấy cổ anh.

Nghĩ đến sự tồn tại của con, động tác của anh cực kì kiềm chế và nhẹ nhàng, nhưng cô lại thở dốc dán vào anh, hai chân ôm chặt lấy eo anh, nhiệt tình hút anh vào tận sâu nhất trong cô, khiến anh không thể kiềm chế nhu cầu và du͙c vọng mãnh liệt của mình hơn được nữa, nhiệt tình chiếm hữu cô, cho mãi đến khi cao trào cuốn lấy cả hai.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất