Theo tư liệu cho thấy, cô đã mang thai 26 tuần, nói cách khác, cô đã mang thai sáu tháng rưỡi, vậy mà tuần trước cô còn trừng mắt nói dối anh cái thai mới chỉ năm tháng, lẽ nào cô không biết con số cũng biết nói hay sao? Lừa được ai chứ!
Cô mang thai đã hơn sáu tháng, nhưng hình như bụng cô hơi nhỏ thì phải? Rốt cuộc cô có chịu ăn uống hay không? Sức khỏe có vấn đề gì không? Đứa bé thì sao?
Anh giở đi giở lại phần cuối của tư liệu, phát hiện tư liệu văn phòng thám tử gửi đến rất đầy đủ, có cả biên bản khám thai của bác sỹ.
Anh nhìn lướt qua biên bản khám thai. May là phần trên đều viết tình trạng bình thường hoặc tốt, chỉ có tuần thứ 12 là nôn nghén khá nghiêm trọng, không muốn ăn, các tuần sau đó lại trở lại bình thường.
Anh hơi yên lòng, nhưng vẫn thấy cô phải mập thêm chút nữa mới tốt. Không sao, từ nay về sau đã có anh, anh sẽ chăm cô mập dần lên.
Anh tiếp tục nhìn bản tư liệu, rồi vừa tức giận, lại vừa đau lòng khi biết được quan hệ của cô với người nhà, cả việc giờ cô dọn ra ngoài thuê phòng ở một mình.
Cô gái này nhìn bề ngoài rất thông minh, sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô chưa bao giờ nghe qua câu nói: “Mẹ hưởng phúc nhờ con” sao? Rõ ràng có thể bắt anh chịu trách nhiệm, dễ dàng lấy được một ông chồng giàu có, được hưởng thụ cuộc sống của một mệnh phụ phu nhân, mỗi ngày không cần phải vất vả đi làm, lại có người hầu kẻ hạ, nhưng cô lại ngu ngốc đến nỗi một mình ở đó nhịn ăn nhịn mặc sống qua ngày, kinh tế eo hẹp đến mức ngày nghỉ cũng phải nhận việc làm thêm, đúng là một cô gái ngu ngốc hết chỗ nói!
Đột nhiên, một cái tên quen quen đập vào mắt anh!
Đường Gian? Thì ra là có người này thật, hơn nữa lại còn là mối tình đầu của cô.
Anh nhếch môi, hứng thú đoán một chút. Nhưng nội dung tiếp theo lại chẳng thú vị chút nào, làm mặt anh nhăn lại. Gã khốn kiếp đó lại vì đánh cuộc với người khác mà kết giao với cô, lừa gạt tình cảm của cô, còn cô lại ngốc nghếch mắc câu.
Cô đúng là đồ ngốc!
Thở hắt ra một hơi, làm tiêu tan đi nỗi xúc động muốn đánh người, anh vứt tập tư liệu lên bàn, rồi dựa người vào ghế.
Hiện giờ, điều gì nên biết anh cũng đã biết hết, chỉ còn lại điều duy nhất anh thắc mắc là tại sao cô phải lừa anh rằng đứa bé không phải con anh. Đây mới là điều quan trọng nhất, cũng là điều làm cho người ta khó hiểu nhất.
Lẽ nào cô sợ anh cũng như gã Đường Gian kia, chơi chán rồi sẽ đá cô?
Hay cô lo lắng anh sẽ gây bất lợi cho đứa bé, sẽ cướp con của cô, chỉ cần con chứ không cần mẹ?
Ừm, rất có khả năng như vậy.
Nhưng nguyên nhân thật sự chỉ có cô mới có thể giải đáp, còn anh, nếu muốn biết đáp án, chỉ cần tiếp cận cô, rồi từ từ khám phá.
Nghĩ đến quá trình tiếp cận cô để khám phá ra bí mật đó, Trạm Diệc Kì không khỏi cảm thấy nôn nóng.
Anh muốn nhanh chóng tiếp cận cô.
Một ý tưởng hết sức bất ngờ…
Tan tầm, Lương Kì Gia và Tiểu Tuệ sóng vai bước ra cửa công ty, đang vừa đi vừa nói chuyện, bỗng Tiểu Tuệ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chiếc ba lô sau lưng Lương Kì Gia, hỏi: “Điện thoại cậu kêu à?”
Lương Kì Gia ngẩn ra một chốc, cúi xuống kiểm tra, mới nghe thấy tiếng chuông báo cuộc gọi đến.
Cô vội vàng nghe máy. “A lô”
– Tôi là Trạm Diệc Kì.
Đến nằm mơ cô cũng không ngờ sẽ nghe tiếng anh phát ra từ trong điện thoại, cả người cô ngây như phỗng.
“Anh là ai?” Cô không dám tin, hỏi lại, cho rằng nhất định là mình nghe nhầm.
“Trạm Diệc Kì.” Anh nói lại một lần nữa.
Đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng.
Sao anh biết số điện thoại của cô, sao lại gọi điện cho cô?
“Sao thế?” Thấy cô là lạ, Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.
Cô lập tức lắc đầu bảo cô ấy không có chuyện gì, sau đó dùng giọng điệu bình thản nói với anh ở đầu dây bên kia: “Có chuyện gì không?”
“Từ vị trí của em nhìn sang chếch 60 độ, có một chiếc BMW màu xanh đậm đang đỗ, em nhìn thấy không?” Lương Kì Gia nhìn theo hướng anh nói, nhìn sang bên đường liền thấy chiếc xe đó.
“Tôi đang đợi em ở trên xe.” Anh thản nhiên nói, như thể đó là lẽ đương nhiên vậy.
Nghe xong, cô không khỏi cảm thấy khó hiểu. Anh muốn gì? Cô muốn hỏi anh như vậy, nhưng Tiểu Tuệ đang đứng bên cạnh cô, cô không thể thỏa mãn được nghi vấn của mình.
Sự im lặng của cô khiến anh tưởng cô muốn từ chối.
– Nếu em không qua đây thì tôi sẽ qua đó.
“Không được!” Cô hốt hoảng kêu lên. Nếu để anh qua đây gặp cô, cô sẽ phải giải thích thế nào với Tiểu Tuệ?
Không thể để anh qua đây! “Tôi sẽ qua bên đó, nhưng anh phải đợi một lát.” Cô vội vàng nói.
“Được, tôi đợi em.” Nói xong, anh cúp máy.
Xác định đã kết thúc cuộc gọi, Lương Kì Gia cho điện thoại vào ba lô.
“Ai kêu cậu đi đâu vậy?” Không đợi cô lên tiếng, Tiểu Tuệ đã cau mày, vừa nghi ngờ vừa quan tâm, hỏi cô.
“Một người bạn cậu không quen.” Cô nói dối.
“Là bạn hay là kẻ thù? Lúc nghe điện thoại cậu rất hoảng hốt, đâu vui vẻ gì.” Tiểu Tuệ cũng không dễ mắc lừa.
Cô không cách nào trả lời.
“Người kia là đàn ông?” Tiểu Tuệ nhìn sắc mặt cô, đoán.
Lương Kì Gia do dự có nên tiết lộ một chút thông tin về anh hay không, dù sao biết mỗi giới tính cũng chẳng thể đoán được gì.
– Có phải là bố của đứa bé trong bụng cậu không?
Cô không kịp che giấu, mở to mắt nhìn cô ấy, không ngờ Tiểu Tuệ lại mẫn cảm như vậy, vừa đoán đã trúng phóc.
– Tớ đoán đúng rồi phải không?
Cô vội lắc đầu, nhưng quá muộn rồi, bởi vì trên mặt Tiểu Tuệ đã viết “Cậu không phải lừa tớ, vì dù cậu không muốn nói tớ cũng bắt cậu phải nói.”
“Dù tớ không biết giữa cậu và anh ta rốt cuộc có chuyện gì, có ân oán thế nào, nhưng tớ hy vọng cậu biết một điều là, khi cậu cần ai đó giúp đỡ, thì hãy nhớ có tớ bên cạnh cậu.” Tiểu Tuệ chân thành nhìn cô, nói xong vỗ vỗ tay cô, rồi nở nụ cười, quay người rời đi.
Lương Kì Gia vừa cảm động vừa áy náy nhìn theo bạn cho mãi đến khi bóng cô ấy mất hút trong biển người, cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau khi xác định xung quanh không nhìn thấy bất kì gương mặt quen thuộc nào, mới đi về phía chiếc xe BMW.
Cô vừa đến gần thì cửa kính xe lập tức hạ xuống.
“Lên xe.” Trạm Diệc Kì cúi đầu nói với cô.
Không chút do dự, cô lập tức mở cửa xe ngồi vào trong. Đứng ở đây quá nguy hiểm, như thể bất kì lúc nào cũng có thể có người quen nhận ra cô hoặc anh, nhanh rời khỏi đây vẫn tốt hơn.
“Có thể nâng cửa kính xe lên được không?” Vừa rồi cô mới chú ý tới chỉ cần nâng cửa kính xe lên thì người ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong xe nữa.
“Hình như em rất sợ người khác thấy mình ở cùng một chỗ với tôi thì phải.” Anh lặng lẽ nhìn cô, rồi nâng cửa kính lên theo ý cô.
Cô thẳng thắn thừa nhận, “Anh là người nổi tiếng, tôi không muốn vì tiếp xúc với anh mà bị người ta nói này nói nọ.”
“Tôi chưa từng lên sóng truyền hình, cũng chưa từng lên tạp chí, lấy đâu ra mà người nổi tiếng?” Trạm Diệc Kì bật cười, nói.
“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Không muốn cùng anh bàn luận rốt cuộc anh có phải là người nổi tiếng hay không, Lương Kì Gia nhanh chóng chuyển đề tài.
– Tôi tự có cách.
Trả lời kiểu gì thế không biết? Cô hơi cau mày, nhưng vấn đề này cũng không quan trọng lắm, dù sao anh ta cũng đã có số điện thoại của cô rồi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Cô hỏi tiếp, “Tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói rõ ràng, không cần phải có bất kì liên hệ gì nữa.”
“Em cảm thấy đã nói rõ ràng rồi? Sao tôi không thấy vậy nhỉ?” Anh thong thả nói.
“Ý anh là sao?” Cô cố gắng giả ngu.
“Em mang thai mấy tháng rồi?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
– Vấn đề này lần trước tôi đã trả lời anh rồi còn gì.
“Đúng, tôi nhớ em bảo với tôi là năm tháng, nhưng chẳng lẽ tôi tính nhầm? Vì sao tôi tính kiểu gì 26 tuần cũng là hơn sáu tháng chứ không phải là năm tháng nhỉ?” Anh không chớp mắt nhìn cô, hỏi.
Lương Kì Gia đờ người, khuôn mặt dần trắng bệch.
“Tôi… thực sự không hiểu anh đang nói gì.” Cô tránh ánh mắt anh, trả lời gượng gạo.
– Nếu em không hiểu, chúng ta có thể đến bệnh viện An Tâm, nơi em khám thai, nhờ bác sỹ Trần Tâm Mai giải thích cách tính thời gian mang thai, xem 26 tuần rốt cuộc là sáu tháng hay năm tháng.
Anh đã nói ra tên bệnh viện An Tâm và bác sỹ Trần Tâm Mai, Lương Kì Gia chỉ cảm thấy mình đã thua hoàn toàn, có phản bác cũng vô ích.
Nhưng thời gian mang thai chưa đủ để chứng minh đứa bé là con anh, cô không cần lo lắng quá mà để lộ.
“Tôi thừa nhận chuyện đó là tôi nói dối, nhưng đó cũng vì không muốn khiến anh hiểu lầm, bởi vì đứa bé không phải con anh.” Cô thuận thế nói.
“Đúng, lần trước em cũng có nói đứa bé là con của bạn trai em, nhưng theo tôi được biết, em không có bạn trai, thậm chí đến một người bạn khác giới cũng không có, chỉ có bạn nữ. Tôi thực sự rất tò mò, trong hoàn cảnh như vậy, nếu đứa bé không phải là con tôi, vậy là con của ai?” Trạm Diệc Kì ung dung nói.
Chuyện đó mà anh ta cũng biết? Lương Kì Gia sửng sốt, gần như không thốt nên lời.
Cô gắng gượng lên tiếng, “Có thể là một người tình một đêm khác của tôi. Dù tôi không có bạn trai, nhưng người tình một đêm như anh thì nhiều vô kể.”
– Như vậy cũng chẳng sao.
Cô chằm chằm nhìn anh, ý anh là gì?
– Tôi không ngại làm bố của con em.
Cô kinh ngạc như thể đột nhiên nhìn thấy một con quái vật khổng lồ. “Tôi đã nói đứa bé không phải con anh, anh còn nói lung tung gì vậy hả? Anh điên à?” Cô gào lên với anh.
– Tôi xác định mình rất bình thường.
Cô nhìn anh như thể muốn đánh anh một cú cho ngất luôn, đỡ cho anh lại nói những câu khiến người khác khó mà tiếp thu nổi.
Anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Cô đã nói đứa bé không phải con anh ta rồi, còn ám chỉ rằng mình không phải là một cô gái đứng đắn, đến bố đứa trẻ là ai cô cũng không xác định được, vì sao anh cứ bám lấy cô, thậm chí còn nói không ngại làm bố con cô.
Anh ta đúng là bị điên, nếu không, một người đàn ông bình thường sẽ không nói như vậy.
“Những người điên đều cảm thấy mình rất bình thường.” Cô đả kich.
Trạm Diệc Kì cười rũ rượi.
“Tôi đói bụng rồi, em muốn ăn gì?” Anh hỏi.
Cô thực sự rất muốn mổ đầu anh ra, xem xem rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, “Anh rốt cuộc bị làm sao vậy hả, với điều kiện của anh, không biết bao nhiêu cô gái đang chờ anh để mắt đến, vì sao anh lại muốn tìm một người đang mang bầu như tôi?”
“Nói như vậy hình như tôi rất khác người.” Anh không nhịn được cười.
– Vì sao lại chọn tôi?
– Bởi vì tôi thích em.
Anh ta nói thật chứ không phải trêu đùa, không phải lấy cô ra làm trò đùa đúng không?
Cô nhận thấy mình thực sự rất hy vọng anh ta nói thật lòng, cũng bắt đầu mong ước hão huyền rằng anh có thể thích cô!
Sao lại thế này? Không nên như vậy, mong ước hão huyền về một thứ tình cảm không thể và mãi mãi không bao giờ có được là rất đau khổ, từ bé đến giờ không phải cô đã trải nghiệm đủ rồi sao?
Cái gì cũng có thể nuôi hy vọng, tiền, chỉ cần chăm chỉ làm việc sẽ có, xe, có tiền là mua được, bạn trai, kết giao là sẽ có, sự ấm áp, mặc thêm mấy cái áo ấm vào là được. Chỉ duy nhất mong ước có được tình thân hay tình cảm từ những người khác là không thể, dù cô có mong mỏi cỡ nào, có trả giá bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng nhận được bất kì sự đáp lại nào.
Dì rồi em trai cô, cả Đường Gian cũng vậy, còn anh ta… có phải cũng sẽ như vậy không?
Cô có nên dũng cảm thử một lần, không vì mình thì cũng vì đứa con trong bụng mà thử một lần không? Nhưng nếu kết quả cũng giống như trước đây thì người phải chịu tổn thương không chỉ riêng mỗi cô mà còn có con gái cô nữa, thêm vào đó, nếu làm không tốt, cô còn có thể mất đi con gái mình.
Không, vụ cá cược này quá lớn, cô không muốn mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm.
“Anh đừng ăn nói lung tung, anh vốn đâu biết gì về tôi.” Cô lạnh lùng nói.
– Trước khi kết giao, đôi nam nữ nào chẳng phải cũng đều không hiểu gì về nhau cả còn gì, hơn nữa, có hiểu biết gì về nhau hay không cũng không thành vấn đề, nếu muốn tìm hiểu thì bây giờ bắt đầu cũng chưa muộn.
– Tôi không muốn tìm hiểu gì hết!
“Vậy à? Tiếc thật đấy.” Trạm Diệc Kì cố ý dừng lại một lát, tặng cô một nụ cười quyến rũ, rồi thâm tình nói với cô: “Nhưng tôi muốn.”
Lương Kì Gia không dám tin cô lại vừa bị uy hiếρ vừa bị bắt cóc, mà người bắt cóc cô lại là Trạm Diệc Kì, người đàn ông tuấn tú với nụ cười trong sáng vô hại, được người ta ví là trác nhĩ bất phàm, ôn văn nho nhã, khí vũ hiên ngang, làm biết bao cô gái say mê!
Sao lại thế này?
Sao bây giờ cô lại đang ở trong nhà anh ta?
Cô cố nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ sau khi cô nói không muốn quen với anh ta thì anh ta lại nói nhưng tôi muốn, sao đó thì sao nhỉ? Anh ta kêu đói bụng, hỏi cô muốn ăn gì, cô không trả lời anh ta, anh ta bèn tự quyết định dẫn cô đi ăn, chỉ có hai người mà gọi một bàn đồ ăn, lại còn liên tục gắp thức ăn vào bát cô.
– Ăn thịt rất tốt, có thể bổ sung chất đạm và chất sắt.
– Ăn cá khô rất tốt, có thể bổ sung canxi.
– Ăn cải bó xôi rất tốt, có thể bổ sung vitamin A và axit folic.
– Ăn hoa quả rất tốt, có thể bổ sung vitamin C.
Cả tối cô như đang ngồi trong lớp học dinh dưỡng, món ăn nào chứa nhiều chất dinh dưỡng nào, chất nào tốt cho phụ nữ mang thai, ăn gì để con thông minh, xinh đẹp, cô nghe đến mụ đầu, đến nỗi mình ăn gì vào bụng cũng chẳng biết, chỉ biết khi ra khỏi nhà hàng, cô no căng hết cả bụng.
Sau đó thì sao nhỉ?
Đúng rồi, vì bụng cô no quá nên cô không thể đi bộ ra bến xe bus hoặc ngồi tàu điện ngầm để về nhà, đành miễn cưỡng nhờ anh ta lái xe đưa cô về.
Anh ta chẳng cần hỏi địa chỉ đã đưa cô về đến nhà, đến nơi cô mới phát hiện ra, sau lần nói chuyện ở công viên, thì ra anh ta đã điều tra hoặc theo dõi cô.
Cảm giác của cô rất phức tạp, nhưng đó không phải là trọng điểm cần tìm hiểu lúc này.
Cô nhớ anh ta lái xe đưa cô về phòng trọ của cô, ở đấy không được đỗ xe, anh không thèm quan tâm xe có bị cảnh sát mang cẩu đi hay không, đỗ ngay bên lề đường, chiếm nửa diện tích đường, khăng khăng đòi tiễn cô đến tận cửa! Không phải là cửa chính của tòa nhà cô đang thuê mà là cửa phòng cô.
Nhìn bề ngoài của anh rất hòa nhã, rất dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại cực kì ngang ngược.
Cứ khăng khăng đòi tiễn cô đến tận cửa nhà, đến cửa rồi lại cứ nhất quyết đòi vào phòng kiểm tra xác định không có kẻ nào đột nhập vào nhà gây nguy hiểm đến cô rồi anh mới chịu rời đi.
Cô mệt đến nỗi chẳng thèm tranh cãi với anh, thực tế là có cãi cũng chẳng thắng nổi, nên cô đành tùy anh, chẳng buồn quan tâm, mặc kệ anh đi tìm kẻ đột nhập không tồn tại đó.
Sau khi anh đảo kĩ một vòng khắp căn phòng, kiểm tra nhà vệ sinh, ban công, cửa sổ, khóa cửa và cả tường…
Tường?
Không sai, lúc đầu, nhìn anh gõ gõ lên tường, rồi lại áp tai lên nghe tiếng động từ bên nhà hàng xóm, cô cũng ôm bụng hoài nghi, không hiểu anh đang làm gì, mãi đến khi anh quay đầu lại nói với cô một câu: “Vách tường này mỏng quá, thiết bị cách âm không tốt”, cô mới vỡ lẽ ra.
Tiếp theo là liên tiếp những lời chê bai.
Nào là không khí lưu thông không đủ, độ ẩm quá cao, ánh nắng không chiếu vào được, lan can cửa sổ không đủ an toàn, cửa chính không đủ chắc chắn, cầu thang máy quá cũ, hàng xóm quá hỗn tạp, thậm chí đến cả bóng đèn neon trên trần nhà anh cũng phán một câu: “80W không đủ sáng, diện tích từ 16 m2 trở lên ít nhất phải 120 đến 150W mới đủ sáng.” Sau đó bèn tự tiện quyết định chỗ ở của cô.
“Em không thể ở đây được.” Anh kết luận.
Cô chỉ thấy ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao, không ở đây thì ở đâu?
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, còn mời tôi ăn cơm nữa. Sáng mai tôi còn phải đi làm nên muốn đi nghỉ sớm một chút, nên cửa ở đằng kia, thứ lỗi tôi không tiễn.” Cô ngồi lên giường, uể oải nói.
Đã hơn 9h tối rồi, cô thực sự thấy hơi mệt, muốn đi ngủ, nên vờ như không nghe thấy anh nói gì, đỡ phải đối đáp với anh chưa biết khi nào mới kết thúc được.
“Dù có đi làm hay không thì mang thai cũng nên đi nghỉ sớm.” Trạm Diệc Kì gật đầu tán thành, “Vì vậy em mau thu dọn đồ đạc, chỉ mang đồ dùng trong hai ngày là được rồi, còn lại đợi được nghỉ hẵng đến lấy.”
“Anh rốt cuộc đang nói gì cái gì vậy? Sao tôi phải thu dọn đồ đạc? Dọn đồ đạc xong mang đi đâu?” Cô cau mày, hơi mất kiên nhẫn, hỏi.
– Nhà tôi.
“Nhà anh?” Cô mắt chữ O mồm chữ A hỏi.
“Đúng, nhà tôi.” Anh nhắc lại.
Cô không nói được câu nào.
“Đừng đứng ngẩn ra đó nữa, không phải em nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút sao? Nhanh đi thu dọn đồ đạc đi, hay em muốn tôi giúp một tay?” Anh nói được làm được, đi thẳng đến tủ quần áo, mở ra.
“Anh làm cái gì thế?” Lương Kì Gia định thần lại, lấy tốc độ nhanh như chớp vọt đến giữa anh và tủ quần áo, “Rầm” một tiếng đóng cửa tủ lại, trừng mắt nhìn anh. Trong tủ có đồ nội y của cô, sao anh có thể tự tiện mở ra, tự tiện nhìn lung tung, lại còn muốn giúp cô thu dọn?
“Giúp em thu dọn.” Anh nói như đó là chuyện đương nhiên phải làm.
– Tôi đâu nói muốn qua nhà anh.
– Em không cần phải nói gì cả, cái gì cần nói tôi đã nói rồi.
Tức chết mất. “Anh bị bệnh gì thế hả? Tôi nói một lần nữa, TÔI SẼ KHÔNG ĐẾN Ở NHÀ ANH.”
“Em sẽ đến.” Trạm Diệc Kì từ tốn nói: “Nếu một mình tôi không thuyết phục được em, tôi sẽ nhờ cô Lưu Tiểu Tuệ đến giúp tôi.”
“Anh uy hiếρ tôi?” Cô mở to mắt khó tin nhìn anh.
“Nói uy hiếρ nghe nặng nề quá, nên nói là thuyết phục thì đúng hơn.” Anh lắc đầu, sửa lại cách nói của cô, “Nếu thêm cả cô ấy cũng không thuyết phục được em, tôi nghĩ công ty em có rất nhiều người sẵn sàng giúp tôi.” Nói xong, anh mỉm cười nhìn cô.
Xin hỏi đây không gọi là uy hiếρ thì gọi là gì?
Lương Kì Gia không dám tưởng tượng nếu Tiểu Tuệ biết cô và Trạm Diệc Kì từng xảy ra tình một đêm, đứa bé trong bụng cô là con của anh ta, Tiểu Tuệ sẽ có phản ứng như thế nào. Cô lại càng không dám tưởng tượng nếu các đồng nghiệp khác biết chuyện này thì liệu cô còn dám tiếp tục làm việc ở công ty nữa không.
Cô không thể không làm việc, không thể không có thu nhập, nên cô chỉ có thể bị uy hiếρ, không cam tâm tình nguyện thu dọn những đồ dùng cần thiết, ngồi lên xe Trạm Diệc Kì, bị anh mang đến đây.
Đây chính là bắt cóc, dù trong cả quá trình anh không có hành động thô lỗ nào, nhưng đây chính xác là bắt cóc!
Đồ bỉ ổi!
Đồ xấu xa!
Bây giờ cô đã lĩnh hội sâu sắc, lĩnh hội triệt để thế nào gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Đồ xấu xa đội lốt đạo mạo đường hoàng này làm cô tức chết mất thôi!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc