Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Yêu người tình một đêm » Phần 3

Yêu người tình một đêm

Phần 3

Sáng sớm tỉnh dậy, một cơn buồn nôn chợt kéo đến, làm Lương Kì Gia gần như vừa lăn vừa bò xuống giường, chạy thẳng vào toa let để nôn.

– Ọe, ọe.

Tiếng nôn ọe làm mẹ kế cô chú ý, bà ta đảo mắt, đứng yên nghe ngóng một lúc rồi nhẹ nhàng đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu con trai quí tử.

Một lúc sau, sau khi nôn đến kiệt sức, mặt cắt không còn giọt máu, Lương Kì Gia ra khỏi toa lét, mẹ kế cô cũng vừa lúc gọi cậu con trai yêu quí dậy chuẩn bị đi làm xong, đi ra khỏi phòng, hai người chạm mặt ở hành lang.

“Mày nghén phải không?” Bà ta hỏi thẳng.

Lươn Kì Gia đờ người, không trả lời.

“Mày không cần mặt mũi nhưng tao cần, tốt nhất là mày đừng để người ta nói này nói nọ về cái nhà này.” Bà ta bĩu môi nói.

Cô im lặng một lúc rồi nói: “Con sẽ chuyển ra ngoài.”

– Vậy thì nhanh một chút.

– Con biết rồi.

Cô tiếp tục đi về phía trước, sau đó cô nghe thấy tiếng mẹ kế – người vợ chính thức của bố, người trước nay chưa bao giờ cho phép cô gọi bà ta một tiếng mẹ – mỉa mai nói: “Đúng là mẹ nào con nấy.”

Lương Kì Gia không thèm để ý, đi vào phòng, khóa trái cửa, ủ rũ nhắm mắt, dựa vào cửa, ngồi bệt xuống sàn.

Cô sớm biết nếu dì biết chuyện này thì cô sẽ chẳng còn chỗ trong cái nhà này nữa, nên cô đã định chuyển ra ngoài từ lâu, thậm chí phòng cô cũng đã tìm rồi, tiền đặt cọc cũng đã trả, chủ nhà bảo cô bao giờ chuyển đến ở cũng được.

Rời khỏi cái nhà vốn luôn coi cô là người ngoài này chẳng có gì là ghê gớm cả, cô chỉ không nỡ xa người bố vì đem cô – kết quả của một lần lầm lỡ – về nhà, rồi từ đó không được vợ và con trai tôn trọng, không thể ngẩng đầu lên trong cái nhà này.

Thiếu đi cô, người duy nhất quan tâm, hiếu thuận và thường cùng ông nói chuyện, cuộc sống sau này của bố cô sẽ càng khốn khổ, cô thật sự không nỡ, nhưng cũng không thể bảo ông chuyển ra ở với cô.

Đành vậy, có lẽ đây chính là “số mệnh” mà bố hay nói với cô, là số mệnh bắt ông phải nợ dì.

Còn cô, phải chăng số mệnh cũng bắt cô phải nợ đứa con trong bụng?

Cái thai đã được 12 tuần tuổi rồi, còn cô cũng đã tự đấu tranh suốt gần hai tháng, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm đi đến bệnh viện phá bỏ nó.

Dạo này cô thường nghĩ, nếu hồi đó mẹ chọn phá bỏ, không sinh ra cô, vậy có phải bố sẽ không phải nhẫn nhục như vậy? Có phải dì sẽ không oán hận? Có phải em trai cô sẽ tôn trọng bố hơn, có phải họ sẽ sống hạnh phúc?

Có lẽ có thể như vậy, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn cảm thấy mình được sinh ra là một chuyện tốt, ít nhất bố thường nói với cô: “May mà có con.”

Nếu bố biết cô chưa kết hôn mà đã mang thai, chắc ông sẽ thất vọng về cô lắm.

Khẽ thở dài một tiếng, cô vịn vào chiếc bàn bên cạnh cửa đứng lên, lặng lẽ nhìn căn phòng đơn sơ, chưa đầy 7m vuông của mình, một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo đã cũ, một cái bàn học cô dùng từ hồi còn bé, giờ trở thành bàn trang điểm, bên cạnh còn có một giá sách làm bằng gỗ dán, một cái ghế, và hết.

Không gian nhỏ hẹp, đồ đạc đều là những thứ đã dùng hơn 20 năm, những thứ cô có được ở cái nhà này chỉ có chừng ấy, kết quả là dì vẫn coi cô là cái gai trong mắt, làm thế nào cũng không tha cho cô.

Chưa kết hôn mà đã mang thai chỉ là một cái lí do thuyết phục để bà ta đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi, hai người đều hiểu quá rõ.

Vậy thì nhanh một chút. Lúc nãy thậm chí bà ta còn nói thẳng với cô như vậy.

Thôi bỏ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chuyển đi, vậy thì chuyển luôn hôm nay đi, vừa đúng lúc bố đi công tác ở Hoa Liên, chuyển bây giờ còn hơn là sau này để bố và dì lại cãi nhau, hoặc khiến bố cô phải mắt ngấn lệ nhìn con gái chuyển ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, cô lôi mấy cái va li ở dưới giường ra, lấy băng dán và dao rọc giấy trong ngăn kéo bàn học ra, bắt đầu đóng gói đồ đạc.

Đúng rồi! Cô đột nhiên nhớ ra, phải gọi điện cho Tiểu Tuệ nhờ cô ấy xin nghỉ hộ cô, bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ.

Nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã 7h30 rồi, cô lấy điện thoại trong túi xách đang đặt trên ghế ra, gọi cho Tiểu Tuệ.

Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy.

– A lô…

Giọng Tiểu Tuệ còn ngái ngủ, cô nghi hoặc hỏi: “Tiểu Tuệ, đã 7h30 rồi, cậu vẫn đang ngủ à?”

“Cái gì? 7h30 rồi?” Tiểu Tuệ đột nhiên hét lên, tiếp đó cô nghe tiếng cô ấy lẩm bẩm từ đầu dây bên kia: “Thôi rồi, chết rồi, giờ đã 7h30 rồi, lần này mình chắc chắn đi làm muộn rồi! Cảm ơn cậu gọi điện đánh thức tớ dậy nhé, Kì Gia, tớ phải chuẩn bị đi làm đây, không nói chuyện với cậu nữa…”

“Đợi chút, cậu đừng cúp máy!” Lương Kì Gia vội vàng kêu lên.

Đầu dây bên kia im lặng một chốc rồi tiếng Tiểu Huệ lại vang lên, “Có chuyện gì vậy?”

– Xin nghỉ hộ tớ.

– Xin nghỉ? Cậu có chuyện gì à? Không phải là đã hạ quyết tâm đến bệnh viện chứ?

Do hai tháng qua cô cứ ngồi ngẩn ngơ, mặt đầy tâm sự, cả ngày ủ rũ, cuối cùng giấy không gói được lửa, dưới sự bức cung của Tiểu Tuệ, cô đành nói thật chuyện mang thai, nhưng bố đứa bé là ai thì cô nhất quyết không chịu nói.

“Không phải.” Cô trả lời.

– Vậy thì có chuyện gì mà cậu phải xin nghỉ? Cậu không khỏe hay là đã xảy ra chuyện gì? Cậu mà không nói cho rõ ràng thì tớ không xin nghỉ hộ cậu đâu.

Lương Kì Gia thở dài một hơi, “Tớ chuyển nhà.”

“Chuyển nhà? Hôm nay?” Giọng Tiểu Tuệ đầy nghi hoặc.

– Ừ.

– Hôm nay không phải ngày nghỉ.

– Tớ biết, nên mới gọi nhờ cậu xin nghỉ hộ.

“Cậu sao không đợi ngày nghỉ hẵng chuyển, chủ nhà cũng đâu có giục câu mau chuyển đến đâu, sao cứ nhất định phải chuyển vào hôm nay chứ?” Lát sau, Tiểu Tuệ đột nhiên thấp giọng hỏi: “Bà dì ghẻ nhà cậu biết rồi?”

“Ừ” cô im lặng một lúc mới trả lời.

“Bà ta muốn đuổi cậu ra khỏi nhà nhanh như thế sao? Bố cậu cũng mặc kệ à?” Tiểu Tuệ căm phẫn hỏi.

“Vừa may hai hôm nay bố tớ không có nhà, nên tớ mới muốn hôm nay chuyển, vì tớ không muốn chuyển lúc bố ở nhà.” Cô thở dài.

Tiểu Tuệ cũng thở dài theo, rồi hỏi: “Cậu định chuyển như thế nào?”

– Gọi taxi thôi, dù sao đồ đạc của tớ cũng chẳng nhiều.

“Tớ muốn hỏi cậu làm sao chuyển đồ từ tầng 3 xuống sảnh tầng 1. Đừng nói với tớ là bà dì ghẻ với thằng em trai vô lương tâm của cậu giúp nhé, có đánh chết tớ cũng không tin!” Tiểu Tuệ khịt mũi khinh thường, nói.

“Đồ đạc của tớ cũng ít mà.” Cô nhấn mạnh.

– Ít thì không nặng chắc? Cậu đừng quên giờ cậu không được làm việc nặng đấy.

– Tớ sẽ cẩn thận.

Tiểu Tuệ đành chịu thua, nói: “Được rồi, tớ giúp cậu, dù sao cũng muộn giờ làm rồi, đã vậy xin nghỉ luôn hôm nay.”

– Tiểu Tuệ…

“Không cho phép có ý kiến! Một tiếng nữa cậu xuống mở cửa cho tớ, lát nữa gặp.” Tiểu Tuệ nói xong, dập máy.

Lương Kì Gia đành cười trừ, lại một lần nữa cảm thấy mình được sinh ra là một điều may mắn, bởi vì cô được sống, nên cô mới cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được bố và bạn bè yêu thương.

Cám ơn mẹ. Cám ơn mẹ khi đó đã quyết định sinh con ra, mà không chọn phá bỏ.

Con thực sự cám ơn mẹ.

Nhờ có Tiểu Tuệ giúp đỡ, trong một ngày Lương Kì Gia đã hoàn tất mọi việc, từ đóng gói hành lí chuyển đến nhà trọ, quét dọn, sửa sang, bố trí, mua những vật dụng thiết yếu, tất tần tật hoàn thành trong một ngày.

Tiểu Tuệ có xe, dù chỉ là một chiếc xe mô tô, nhưng cũng rất được việc.

Nhưng hai người cũng mệt lử, trong vòng 3 tiếng đồng hồ phải đi chợ 3 lần, xách về 7 túi chiến lợi phẩm, có cả đồ ăn lẫn đồ dùng.

Phòng trọ của cô là một căn hộ nhỏ, diện tích không lớn, chỉ hơn 20 m2, nhưng có đầy đủ tất cả mọi thứ, không chỉ có phòng ngủ, phòng tắm, còn có một ban công nhỏ để phơi quần áo, cô rất hài lòng.

Trong phòng vốn chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn và một cái ghế, giống hệt phòng của cô ở nhà, chỉ là mới hơn và lớn hơn một chút, khiến cô rất cảm động.

Tường đã được chủ nhà sơn lại, vừa sạch lại vừa mới, cộng thêm ga trải giường và rèm mới Tiểu Tuệ tặng, cùng với nồi điện mới mua trên kệ bếp, cả căn phòng tràn ngập một sức sống mới, cảm giác rất tuyệt.

Từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của cô…

Không, nói nhầm rồi.

“Từ nay về sau, đây sẽ là của chúng ta, con yêu ạ.” Lương Kì Gia cúi đầu nói chuyện với đứa bé trong bụng, trên môi bất giác nở một nụ cười ấm áp.

Tắt đèn đi ngủ.

Chúc con ngủ ngon.

Sáng mai mẹ còn phải dậy sớm đi làm.

Cho xe dừng lại ven đường, Trạm Diệc Kì cười cười ngoái đầu sang, lắc đầu thở dài nhìn ông bạn Lý Thành Hạo đang vừa kéo mũ che mặt, vừa lấm lét nhìn ngó xung quanh, nơm nớp lo sợ.

– Cậu…

– Không thấy tung tích kẻ địch, tớ xuống trước đây, bye cậu.

Anh chưa kịp nói gì, tên này đã nhanh như chớp vọt xuống xe, đóng cửa, rồi chạy vụt vào tòa cao ốc trước mặt, chớp mắt đã chẳng thấy đâu nữa.

Trạm Diệc Kì từ từ khép cái miệng do lúc nãy chưa kịp nói gì vẫn đang mở ra, bất đắc dĩ cười thở dài.

Anh thực sự không hiểu nổi Thành Hạo bỗng đâu rước phải một cô gái theo đuổi điên cuồng như thế, không những không sợ khuôn mặt lạnh lùng và thái độ gầm gừ của cậu ta, mà còn càng bị hắt hủi lại càng dũng cảm, theo đến tận nhà, rồi đến cả dưới tòa cao ốc cậu ta làm việc ngồi ôm cây đợi thỏ, biến mình thành một fan cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng, khiến cho cậu bạn Thành Hạo khẩu xà tâm phật của anh đến nhà cũng không dám về, sợ bản thân sẽ đồng ý kết giao với cô ta, nên đành trốn ở nhà anh, còn bắt anh đưa đón đi làm, đúng là khoa trương quá thể.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ mặt anh có thể dọa cho cô ta sợ hãi sao? Cậu ta dám lấy anh ra làm lá chắn, khốn kiếp thật!

Anh nhìn mình trong gương, nhìn tất cả các góc độ.

Rất đẹp trai mà, vậy tại sao phụ nữ chỉ bám lấy Thành Hạo không dứt, mà lại vứt bỏ anh không thương tiếc.

Vứt bỏ không thương tiếc…

Trạm Diệc Kì khẽ thở dài, rồi lắc đầu tự giễu. Thật ra mà nói, hầu như tất cả phụ nữ đều muốn anh yêu họ, chỉ duy nhất một người con gái vứt bỏ anh không thương tiếc, đó là cô gái nửa năm trước sau cuộc tình một đêm với anh thì biến mất không dấu vết, đến tên cũng không lưu lại.

Đã nửa năm trôi qua, nhẽ ra anh không nên nhớ nhung cô ta mãi không thôi mới đúng, nhưng không hiểu sao, anh vẫn bất giác nhớ về cô.

Là vì cô ta là cô gái đầu tiên sau khi có quan hệ với anh thì bỏ đi lúc trời còn chưa sáng, để lại anh một mình đến sáng mai sao? Hay là có lý do nào khác, ví như du͙c vọng muốn “yêu” cô thêm lần nữa chưa được thỏa mãn chẳng hạn?

Bất giác lại khẽ thở dài, anh quay sang nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu, xác định tạm thời không có xe nào, bật đèn xi nhan, rồi quay đầu lại nhìn về phía trước, chuẩn bị nổ máy.

Đột nhiên, khuôn mặt lạnh lùng mà mới vừa đây thôi anh còn nhớ nhung khôn nguôi lướt qua tầm mắt anh, dần mất hút, hòa cùng dòng người đang vội vã đến nhiệm sở, đi qua không xa chỗ anh đậu xe, bóng lưng cô ngày càng xa.

Anh ngồi ngẩn ra một chốc, chẳng kịp nghĩ được gì nữa, lập tức mở cửa xe…

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Một chiếc xe mô tô cảnh sát dẹp đường đột ngột xuất hiện cách phía sau xe anh mấy chục mét, đang đi dẹp những chiếc xe đỗ bên đường gây cản trở giao thông.

Chớp mắt, chiếc xe cảnh sát ấy đã đỗ lại bên xe anh, cảnh sát giao thông đứng ngoài cửa xe vẫy vẫy tay, ý bảo anh nhanh lái xe đi.

Trạm Diệc Kì cố nén tiếng chửi thề, vội vàng nhìn về dòng người phía trước, nhưng đã không còn thấy bong dáng cô đâu cả, anh đành từ bỏ, lái xe rời đi.

Dù vậy, anh vẫn cực kì hy vọng và hưng phấn, nếu như hồi nãy anh không nhìn lầm người, cô gái đó đúng là cô, thì ít anh bây giờ anh cũng biết được phải đến đâu để đợi cô hoặc tìm cô, không cần phải như mò kim đáy bể tìm hết hộp đêm này đến hộp đêm nọ như trước nữa.

Hãy đợi đấy, người tình một đêm yêu dấu ạ, tôi chắc chắn chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại nhau!

Đứng trong WC nữ, Lương Kì Gia đừng thẳng người, cúi nhìn xuống, phát hiện cô vẫn có thể nhìn thấy ngón chân mình, nhưng mu bàn chân thì không thể.

Bụng cô ngày một to ra, đây là lẽ đương nhiên vì cô đang có thai, vấn đề là ngoài Tiểu Tuệ và cô ra, những người khác không một ai biết cô mang thai.

Có thể có người cũng nghi ngờ, nhưng vì mọi người biết cô chưa kết hôn, cô có bạn trai hay chưa vẫn là dấu chấm hỏi, nên không ai dám hỏi thẳng cô, chỉ thăm dò: “Kì Gia, cô dạo này hình như hơi béo lên một chút phải không?”

Một chút? Nếu 5kg có thể gọi là “một chút”.

Người cô vốn gầy, cao 1m63 nhưng chỉ nặng 45kg, nên béo lên 5kg thực ra cũng không thể gọi là béo được, cùng lắm chỉ gọi là đầy đặn, vấn đề là chuyện “béo” và “đầy đặn” của cô chỉ tập trung ở cái bụng, mới khiến người ta nghi ngờ.

Khẽ thở dài, cô nghe có tiếng người vào WC nữ.

– Cậu không thấy anh ta rất đẹp trai sao?

– Mình thấy dùng từ “đẹp trai” để hình dung về anh ta có vẻ hơi dung tục.

– Vậy nên nói thế nào? Anh tuấn? Mê người? Khôi ngô tuấn tú?

– Trác nhĩ bất phàm, ôn văn nho nhã, khí vũ hiên ngang. Cậu không thấy dùng những thành ngữ 4 chữ mới có thể sánh với khí chất của những người đàn ông như Trạm Diệc Kì hay sao?

Nghe 3 tiếng Trạm Diệc Kì, đột nhiên cả người Lương Kì Gia cứng đờ.

“Rất có lí, từ trước đến giờ mình chưa gặp bất kì người đàn ông nào đeo kính đẹp như anh ấy.” Người bên ngoài vẫn tiếp tục nói, đồng thời vang lên tiếng hai tiếng đóng cửa.

– Đúng thế, ngoài vẻ đẹp trai khi đeo kính, nhìn anh ấy mặc sơ mi lụa cũng thật là quyến rũ.

– Cậu cũng thấy vậy sao?

– Đương nhiên rồi!

– Rõ ràng là hình tượng thư sinh vừa cao vừa gầy, ai ngờ khi cái áo sơ mi lụa dính lên ngực anh ấy, những múi cơ ngực… Ôi, tớ thật sự rất muốn nhìn anh ấy không mặc quần áo trông như thế nào, tớ đoán ngoài cơ ngực ra, nhất định anh ấy cũng có cơ bụng, tớ vốn dĩ không thể nào kháng cự nổi các anh chàng có cơ bụng rắn chắc mà.

“Tớ cũng thế, tớ cũng thế, ôi, muốn sờ anh ấy quá.” Giọng say mê.

– Chỉ sờ thôi mà cậu đã mãn nguyện rồi sao?

“Đương nhiên tiến thêm bước nữa thì càng tốt.” Thở dài.

“Thêm một bước nữa là đến bước nào?” Giọng ám muội.

“Theo cậu thì đến bước nào?” Giọng nũng nịu.

– Cậu là đồ háo sắc!

– Cậu không muốn sao?

Một tràng cười yêu kiều vang lên, rồi vọng ra tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng cộp cộp của giày cao gót nện trên sàn và tiếng đóng cửa WC.

Họ đi rồi. Họ chỉ đến chỉnh trang, chứ không phải đi vệ sinh.

Đó là bình thường, từ lúc cô vào làm ở công ty này đã không lấy gì làm lạ nữa, chỉ là trước đây cô luôn coi chuyện này như gió thoảng qua tai, nhưng bây giờ nhân vật chính đang được nói đến là bố của đứa bé cô đang mang trong bụng, cô thực sự không biết nên đối mặt với nó bằng thái độ như thế nào, không từ nào đủ để hình dung cho tâm trạng của cô lúc này.

Nhưng đây chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao anh đến đây, đến tìm Giám đốc sao? Nói thừa, đương nhiên anh đến tìm Giám đốc, chẳng nhẽ lại đến để tìm cô?

Trọng điểm là anh sẽ ở đây bao lâu? Lúc nào thì rời khỏi đây? Lát cô ra khỏi nhà vệ sinh sẽ không đen đủi đến mức gặp anh chứ?

Lương Kì Gia mở cửa WC đi ra, nhìn khuôn mặt lo lắng của mình trong gương trên bồn rửa tay, thực sự cô đã béo hơn hồi nửa năm trước nhiều, nhưng vẫn chưa đến độ khiến anh không nhận ra nổi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh vẫn còn nhớ cô là ai.

Cô có thể hy vọng anh đã quên cô sạch sành sanh không?

Có khả năng đó, dù sao trước đó anh gặp cô mấy lần mà chẳng có ấn tượng gì về cô hết, không thể chỉ qua một đêm đó mà đột nhiên lưu lại hình bóng cô trong tim được. Nhưng điều không thể ấy vẫn xảy ra, giống như việc cô có thai vậy, cô thật sự không muốn đặt cược với ông trời thêm một lần nữa đâu.

Vấn đề bây giờ là cô không thể ngồi mãi trong WC đến khi hết giờ làm hoặc khi anh về mới ra được.

Đúng lúc cô đang đau đầu tìm kế sách thì cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Tiểu Tuệ chạy vào.

“Kì Gia, sao cậu đi vệ sinh gì mà lâu thế? Làm tớ hết hồn, cứ lo có chuyện gì!” Nhìn thấy cô, Tiểu Tuệ mới thở phào một hơi.

Nhìn cái kính gọng đen của Tiểu Tuệ, Lương Kì Gia đột nhiên nảy ra chủ ý.

– Tiểu Tuệ, cho tớ mượn cái kính của cậu một lát được không?

“Sao tự nhiên lại muốn mượn kính của tớ vậy?” Tiểu Tuệ ngẩn ra.

– Tớ muốn thay đổi hình tượng một chút.

“Sao tự dưng không đâu cậu lại muốn thay đổi hình tượng là sao?” Tiểu Huệ nghi hoặc hỏi.

“Không có gì đâu, chỉ là tự dưng muốn thử xem thế nào thôi, cho tớ mượn kính nha.” Cô nhanh chóng chuyển đề tài.

“Cho cậu mượn cũng được, nhưng cậu có bị cận thị đâu, tớ cận ba độ đấy nha.” Nói rồi cô gỡ kính xuống.

“Tớ chỉ chưa đeo kính thôi, tớ cũng bị cận gần hai độ, nên cũng không khác cậu là mấy.” Cô vội vàng lấy kính đeo ngay lên, rồi quay lại nhìn mình trong gương. Thấy cũng không đến nỗi nào, đã khác nhiều với hình tượng ban đầu của cô, búi tóc lên nữa là gần như khác hoàn toàn rồi.

Tiếp đó, cô cần một cây bút, hoặc một chiếc đũa, một cái kẹp tóc hay một sợi dây chun cũng được, chỉ cần có thể giúp cô búi hoặc buộc gọn mái tóc vốn được coi là nét đặc biệt của cô là được.

“Tiểu Tuệ, cậu có mang bút không?” Cô hỏi, vì biết Tiểu Tuệ thỉnh thoảng hay bỏ bút trong túi áo.

“Bút hả? Có, nhưng mà cậu muốn dùng làm gì?” Tiểu Tuệ thò tay vào túi trong áo công sở, lôi ra một cây bút bi.

“Tốt quá! Cho tớ mượn chút!” Cô thiếu chút nữa thì hét lên vì vui sướng.

Nhìn Kì Gia dùng cây bút bi búi bừa mái tóc vừa dài vừa đẹp của mình lên sau gáy, Tiểu Tuệ không nhịn được tò mò, cau mày hỏi: “Rút cuộc cậu đang làm trò gì vậy?”

“Đẹp không?” Cô quay lại hỏi Tiểu Tuệ.

– Khó coi chết đi được ý.

“Vậy là tốt rồi.” Cô cười thỏa mãn.

“Kì Gia, rút cuộc cậu đang làm cái trò gì thế hả? Trả kính lại cho tớ.” Tiểu Tuệ đưa tay ra đòi.

“Cậu đã nói cho tớ mượn rồi mà.” Lương Kì Gia vội đưa hai tay giữ lấy kính, phản đối.

– Không phải tớ vừa cho cậu mượn đây thôi? Không cho cậu mượn thì sao kính của tớ giờ đang trên mặt cậu chứ?

“Cậu đã cho tớ mượn rồi, cũng chỉ mới có mấy phút, đợi lát nữa về bàn làm việc tớ trả cho cậu được không, Tiểu Tuệ?” Cô thương lượng.

Mấy lần trước tiếp xúc với Trạm Diệc Kì với khoảng cách gần ở công ty, đa phần đều là gặp trên hành lang hoặc đi cùng một thang máy, nên đợi cô an toàn quay về bàn làm việc rồi, cô chỉ cần tránh xa mấy khu vực công cộng như hành lang hay thang máy là được.

“Không được, trừ khi cậu nói thật cho tớ biết nguyên nhân cậu tự nhiên biến mình thành hình tượng như bây giờ.” Tiểu Tuệ vòng hai tay trước ngực, nhìn cô với thái độ không thương lượng gì hết.

Nguyên nhân này thực sự không thể nói được. Lương Kì Gia ảo não, không biết nói làm sao.

“Giờ mình về bàn làm việc trước rồi nói sau được không? Tớ cũng đi hơi lâu rồi.” Cô cố trì hoãn, quyết định chơi ăn gian một chút, đợi về đến bàn làm việc rồi trả lại kính cho Tiểu Huệ, đến lúc đó thì không cần phải nói nữa.

“Được rồi.” Tiểu Tuệ không nghi ngờ gì nhìn cô một cái rồi gật đầu.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Lương Kì Gia đi sau không ngừng lấm lét nhìn xung quanh, nghe ngóng tứ phía. May thật, trên hành lang ngoài hai người họ ra không có ai khác, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc yên tâm được, cô phải an toàn về đến chỗ của mình, qua được hai giờ làm việc đợi đến tan sở, lúc đấy mới có thể yên tâm được.

Cầu trời phù hộ.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất