Trạm Diệc Kì thực sự đã suýt nữa bị dọa cho hết hồn.
Lương Kì Gia ra ngoài làm việc, vốn cho là sức khỏe không có vấn đề gì, ai dè lúc anh đang nói chuyện với Thành Hạo thì Tiểu Diệu Hồng gọi cho Thành Hạo báo tin Kì Gia bị động thai nên sinh non, anh thực sự vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Anh không hề nhớ mình đã chạy đến bệnh viện như thế nào, chỉ nhớ khi anh đến thì cô đã được đưa vào phòng sinh, sau đó đợi anh loay hoay hồi lâu vẫn không cách nào chứng minh anh là người nhà của cô – không có bất kì giấy tờ nào có thể chứng minh quan hệ của hai người, thì con đã được đặt trong lồng kính, được y tá mang ra cho anh nhìn.
Con bé nhỏ đến không thể tưởng tượng nổi.
Cái đầu bé bé, cái miệng cũng bé, lại còn cả tay, rồi người và cả chân nữa, tất cả đều bé bé xinh xinh, đang không chịu nằm yên, quẫy đạp không ngừng trong lồng kính.
Y tá nói với anh: “Bởi vì sinh thiếu tháng nên phải đặt trong lồng kính quan sát một thời gian, nhưng cô bé khóc rất to, chắc chắn là rất khỏe mạnh, anh cứ yên tâm.”
Không cần phải lo lắng cho con, vậy còn…
“Mẹ của con bé thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?” Anh vội vàng hỏi. Kì Gia ở trong phòng sinh ít nhất cũng phải 3 tiếng rồi.
“Lát nữa cô ấy sẽ ra, anh có thể tự hỏi cô ấy.” Y tá mỉm cười nói, rồi mang con bé đi.
Một lát nữa sẽ ra?
Có nghĩa là Kì Gia không sao? Mẹ tròn con vuông rồi?
Tạ ơn Trời đất!
Nhưng bây giờ cô ấy bình an không có nghĩa là lát nữa cô ấy cũng sẽ bình an, bởi vì anh sắp bị cô chọc cho tức điên rồi, lúc sáng cô thấy không khỏe chắc chắn là thật, vậy mà cô còn nói dối anh là không sao, lại còn đòi đi làm, cô gái này, phải mắng cho cô ấy một trận mới được.
“Người nhà của Lương Kì Gia có đây không?” Một cô y tá đi từ phòng sinh ra, gọi.
– Ở đây, ở đây ạ.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng trả lời rất tha thiết làm anh sợ hết hồn, anh quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp có mặt mũi giống cô nhóc Diệu Hồng đang rối rít đáp lời cô y tá, cô có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, mái tóc đen, thẳng, dài đến tận thắt lưng, khác hẳn với cô nhóc cả người toát lên vẻ nam tính trong trí nhớ của anh.
Giờ thì anh đã hiểu vì sao Thành Hạo không sợ chết mà lên giường cùng cô nhóc này.
“Sản phụ lát nữa sẽ ra, mọi người đừng đi đâu nhé.” Cô y tá dặn dò.
“Vâng.” Cô ấy gật đầu.
Trạm Diệc Kì chớp chớp mắt, rồi định thần lại, bước nhanh về phía cô nhóc xinh đẹp đã lâu không gặp này, đưa tay xoa đầu cô như anh trai đang xoa đầu em gái.
– Lâu rồi không gặp, nhóc con.
“Hơ hơ, cuối cùng thì anh cũng chú ý đến sự tồn tại của em rồi hả?” Nhậm Diệu Hồng ngửng đầu lên, chế giễu anh.
Anh cũng thấy mình rất khoa trương, rõ ràng biết cô nhóc ở đây, vậy mà lại hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô bé, tâm tư trước đó của anh rốt cuộc đã để hết vào đâu?
Đáp án hiển nhiên không cần phải nói nữa.
– Không phải không chú ý đến em, mà là không nhận ra em, em đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.
“Lời khen của anh em xin nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật.” Nhậm Diệu Hồng bĩu môi cười, nói, đồng thời lại chế giễu anh thêm lần nữa. “Trước đó anh nhìn em mà như không thấy, anh Diệc Kì, cái này đúng là thần kì thật đấy!”
Trạm Diệc Kì không còn lời gì để nói, cũng may lúc này y tá đẩy Lương Kì Gia từ phòng sinh ra, anh vội vàng chạy lên phía trước.
– Kì Gia?
Nghe tiếng anh, Lương Kì Gia vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng khó nhọc mở mắt ra, vẻ mặt áy náy nói với anh: “Em xin lỗi.”
“Em đúng là nên xin lỗi anh.” Nghe thấy lời cô, mặt anh xị ra, cô đúng là làm anh lo lắng suýt chết.
“Em xin lỗi.” Cô nhắc lại lần nữa.
“Em cho rằng nói xin lỗi là xong sao?” Anh trừng mắt nói, thật sự rất muốn dựng cô dậy đánh cho một trận.
“Anh Diệc Kì, sao anh lại nói với chị dâu như thế, chị ấy vừa mới sinh con xong, chắc chắn là vừa mệt vừa khó chịu, anh đáng nhẽ phải hiểu và cảm ơn chị ấy mới đúng, sao lại nói như thế hả?” Nhậm Diệu Hồng không thể đứng ngoài được nữa, lên tiếng nói hộ hai người.
Sau này nếu cô vất vả sinh con cho Lý Thành Hạo, mà anh ta lại dám có thái độ thế này với cô, cô nhất định sẽ trở mặt với anh ta!
“Cô ấy không phải chị dâu của em.” Trạm Diệc Kì trừng mắt nhìn Lương Kì Gia một cái, cố ý nói như vậy với Nhậm Diệu Hồng.
“Hả?” Nhậm Diệu Hồng ngẩn ra, “Nhưng mà em gọi anh là anh Diệc Kì, gọi chị ấy là chị dâu là đúng rồi còn gì nữa.”
– Anh với cô ấy đâu đã kết hôn.
– Hả?
– Bởi vậy cô ấy không phải vợ anh, cũng không phải chị dâu của em.
Nhậm Diệu Hồng kinh ngạc không thốt nên lời. Cô thấy Trạm Diệc Kì hồi nãy khẩn trương, lo lắng đến mức hoàn toàn không nhìn thấy cô, nhẽ ra phải rất quan tâm đến chị Kì Gia mới phải, sao bây giờ lại nói với cô những lời này trước mặt chị ấy chứ?
“Diệu Hồng, anh đi chuẩn bị đồ dùng trong lúc nằm viện, phiền em chăm sóc cô ấy nhé.” Anh dặn dò xong rồi cứ thế rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, chẳng thèm nhìn Lương Kì Gia đang nằm trên giường bệnh lấy một lần.
Sao lại thế này?
Bây giờ cô nên nói gì với chị ấy? Nói rằng Trạm đại ca không phải là một người đàn ông lạnh lùng, vô tình như vậy, bảo chị ấy đừng có nghĩ nhiều, yên tâm nghỉ ngơi sao? Đúng là một vấn đề hóc búa.
“Xin lỗi đã làm phiền em rồi.” Lương Kì Gia nằm trên giường, đột nhiên lên tiếng, “Còn nữa, cảm ơn em đã đưa chị đến bệnh viện.”
“Chị đừng nói vậy.” Nhậm Diệu Hồng vội vàng định thần lại rồi lắc đầu nói: “Chị thấy thế nào rồi? Có khỏe không? Nếu có gì khó chịu nhất định phải nói với em, em kêu bác sỹ giúp chị.”
– Cảm ơn em.
“Em chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, chị lại là bạn của anh Diệc Kì.” Cô nói với Kì Gia, rồi bỗng dưng cô không nén nổi tò mò, hỏi dò: “Chị và anh Diệc Kì có chuyện gì vậy?”
Một cơn đau co rút tử cung làm Lương Kì Gia đau đớn nhắm mắt lại. Trời ơi, bắt đầu rồi, hồi nãy khi sắp được đẩy ra khỏi phòng sinh, bác sỹ bảo cô phải chuẩn bị tâm lý.
“Xin lỗi.” Cô gắng gượng nói với cô bạn mới kiêm ân nhân của mình, rồi nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau.
Dáng vẻ buồn bã của cô khiến Nhậm Diệu Hồng lập tức im bặt, không dám gợi lại nỗi đau của cô thêm nữa, dù cô tò mò chết đi được.
Xem ra cô chỉ có thể đợi một thời gian nữa rồi bảo Lý Thành Hạo đi tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để thỏa mãn lòng hiếu kì của cô.
Hai tiếng sau, Lương Kì Gia được chuyển từ phòng hồi sức sau khi sinh sang phòng bệnh, Trạm Diệc Kì cũng đã quay lại.
Lương Kì Gia rất muốn nói chuyện với anh, nhưng do bên cạnh còn có người khác, lại thêm cô thực sự rất khó chịu trong người, nên đành thôi.
Nhậm Diệu Hồng vẫn chưa đi, bố mẹ chồng mà Lương Kì Gia chưa từng gặp cũng xuất hiện, mang đến một cặp lồng nào là gà nấu với dầu mè, gan lợn nấu với dầu mè, cả cháo đậu đỏ nấu với thương nhĩ tử và nếp cẩm, làm cô ngẩn ra, đến cảm giác khẩn trương của cô con dâu lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng cô cũng quên sạch.
Vị khách tiếp theo là Giám đốc của cô, ngạc nhiên nhất là cô bạn mới quen Nhậm Diệu Hồng lại là bạn gái của Giám đốc, hơn nữa nhìn dáng vẻ Giám đốc đề phòng Trạm Diệc Kì đến gần bạn gái mình quả thực rất buồn cười, nhưng cô vẫn không có sức mà cười nữa.
Mấy người họ cứ ngồi đợi cho đến khi nhìn thấy em bé mới chịu đi, còn cô cũng đợi được đến khi hai người được ở riêng với nhau.
“Anh rất tức giận đúng không?” Tiễn khách đi rồi, cửa phòng bệnh đóng lại rồi, cô mới cẩn thận lên tiếng hỏi.
“Đúng.” Anh không khách khí, trả lời dứt khoát.
– Em xin lỗi.
– Câu này em nói rồi.
– Em không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy.
“Em không ngờ? Nhưng anh thì có, sao em lại không chịu nghe lời anh? Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, anh tổng cộng đã hỏi em mấy lần là có muốn ở nhà nghỉ một hôm hay không, kết quả thì sao?” Trạm Diệc Kì làm mặt lạnh nhìn cô.
– Em xin lỗi.
– Bây giờ hai mẹ con đã mẹ tròn con vuông, em mới có thể nói xin lỗi anh, nếu hôm nay lỡ may con hay em có chuyện gì, em nghĩ một câu xin lỗi thì có ích gì, có thể quay lại được sao?
Lời của anh làm sắc mặt cô đột nhiên xanh mét, cả người như rơi vào hố băng, có cảm giác ớn lạnh khắp người.
Nếu lỡ may con có xảy ra chuyện gì…
“Đáng ghét!” Trạm Diệc Kì khẽ chửi thề một câu rồi rảo bước về phía cô.
Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Còn nói là muốn cho cô một bài học, vậy mà mới nhìn thấy vẻ mặt cắt không còn giọt máu của cô, anh đã không thể chịu nổi, đau lòng khôn nguôi, còn dạy dỗ cô thế nào được nữa? Anh thực sự đã thua dưới tay cô rồi.
“Không được khóc, nhanh thu lại nước mắt cho anh, lúc ở cữ mà khóc là có hại có sức khỏe nhất, em không nghe người ta nói à?” Anh đến bên giường, cau mày, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói với cô, nhưng giọng nói không còn lạnh lùng nữa, dù còn mang một chút trách móc, nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng và thương yêu, hơn nữa lại còn nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm cô phát hoảng.
Đột nhiên, dù anh cảm thấy những lời mình nói tiếp theo đây sẽ rất mâu thuẫn, chẳng khác nào lấy đá tự đập vào chân mình, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi, tự trách của cô, anh không thể không nói.
– Còn nữa, không được nghĩ lung tung, mọi chuyện đều đã qua rồi, hơn nữa hai mẹ con em đã mẹ tròn con vuông, đấy mới chính là điều quan trọng nhất, rõ chưa?
Giọng anh rất dịu dàng. Anh không nói như vậy còn đỡ, ai ngờ anh nói xong, nước mắt cô vốn rưng rưng nơi khóe mắt, giờ bỗng dưng tuôn trào không ngớt.
– Chết tiệt!
Trạm Diệc Kì bỗng chửi thề một tiếng, tay chân luống cuống ôm cô vào lòng an ủi, không biết làm thế nào mới có thể không làm tổn thương, gây đau đớn cho cơ thể vừa mới sinh con của cô.
“Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi.” Lương Kì Gia vừa khóc vừa nói.
– Đừng nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi là anh mới phải, anh không nên tức giận với em, không nên cố ý nói những lời làm em hoảng sợ, dù hôm nay anh đã bị em làm cho sợ hết hồn cũng thế – Đáng ghét, rốt cuộc anh đang nói cái gì thế này!
Anh tức giận đến vò đầu bứt tai vì những lời nói hồ đồ của mình, sau khi hít một hơi thật sâu, anh ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng để cô dựa vào ngực mình, dịu dàng ôm lấy cô.
– Đừng khóc nữa, em yêu, anh không hề có ý trách em đâu, chỉ muốn cho em biết anh đã lo lắng thế nào mà thôi. Trước đây anh vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ chuyện gì, bình tĩnh xử lý bất cứ tình huống đột xuất nào, nhưng mãi cho đến hôm nay anh mới biết, chỉ cần liên quan đến em và con, anh sẽ không cách nào bình tĩnh nổi.
– Em làm anh sợ hết hồn, anh không thể nhớ mình đã đến bệnh viện bằng cách nào, khi anh đến bệnh viện lại không hề có bất cứ giấy tờ nào chứng minh quan hệ giữa anh và em, anh cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh như một kẻ mất phương hướng, hoàn toàn bó tay, không thể làm gì. Anh thật sự rất hoang mang, rất rối bời, cứ nghĩ đến em phải ở một mình trong phòng sinh, nghĩ đến không biết em hoặc con có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cả người anh lạnh ngắt, bất giác run bần bật.
“Em biết anh đã lo lắng, đã sợ hãi, đã tự trách thế nào không? Anh nhẽ ra phải nhìn ra lúc sáng em khó chịu trong người là thật, nhẽ ra phải kiên trì để em ở nhà nghỉ ngơi, không nên để em đi làm. Tất cả đều là lỗi của anh, là anh đã không cẩn thận mới xảy ra chuyện như vậy, anh xin lỗi.” Anh tự trách mình.
“Không, đó không phải là lỗi của anh, người không cẩn thận là em, em xin lỗi.” Lương Kì Gia lắc đầu nguầy nguậy, hít một hơi, nghẹn ngào nói.
“Có lẽ cả hai chúng ta đều sai, nhưng trong cái rủi lại có cái may, em và con đều bình an vô sự, đó là điều quan trọng nhất, không phải sao?” Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
– Phải.
“Em yêu, cảm ơn em đã sinh cho anh một cô công chúa xinh đẹp.” Anh cúi đầu hôn cô, cảm động nói.
“Đó là vì con có một ông bố rất đẹp trai, con giống anh như đúc.” Nghĩ đến con, Lương Kì Gia bất giác mỉm cười.
“Đó là vì con có một bà mẹ rất xinh đẹp, con chỉ có đôi mắt giống anh thôi, còn lại giống em hết.” Anh sửa lại.
– Bố mẹ anh có vẻ rất vui.
“Anh đã từng nói với em, bố mẹ trời sinh đã trọng nữ khinh nam, bây giờ không chỉ có con dâu để họ cưng chiều, lại còn có một cô cháu gái, sao hai người lại không vui cho được? Có mà vui quên trời đất luôn ấy chứ.” Trạm Diệc Kì bĩu môi nói.
“Em có chú ý những đồ bố mẹ mang đến cho em không?” Anh lại nói tiếp: “Sau khi em sinh, anh mới gọi điện báo cho bố mẹ biết chuyện của em và con, kết quả chưa đến 3 giờ đồng hồ, cũng không biết hai người làm cách nào biến ra bao nhiêu đồ trong một thời gian ngắn như thế, thực sự là vô cùng thần kỳ. Anh phải nhắc nhở em trước để em khỏi bị dọa cho chết khiếρ, chắc chắn mẹ anh sẽ đến giúp em ở cữ, hơn nữa sẽ cực kì truyền thống, tỉ mỉ, nghiêm túc, quan tâm đến mức em phải cầu cứu luôn.”
– Như vậy chẳng phải làm phiền mẹ anh quá sao?
“Cái gì mà mẹ anh? Bây giờ mẹ anh cũng là mẹ em, hơn nữa tối nay chẳng phải em đã ngoan ngoãn gọi hai người là bố mẹ sao?” Trạm Diệc Kì trợn mắt lên rồi tiếp tục nói: “Mẹ anh căn bản cầu còn không được, rõ chưa? Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao? Từ sau khi anh 20 tuổi thì mẹ anh không ngừng giục anh mau kết hôn, bà muốn giúp con dâu ở cữ, choáng chưa?”
Lương Kì Gia ngẩn ra, sau đó bật cười.
Thấy cô cười vui vẻ, từ thời khắc cô rơi nước mắt, trái tim đang treo lơ lửng trên cao của anh cuối cùng cũng đã dần dần tiếp đất an toàn.
Cuối cùng anh cũng đã lĩnh hội triệt để một việc, đó là mình đã yêu cô đến hết thuốc chữa rồi.
Yêu người tình một đêm của anh.
Ngày đầy tháng con gái Lương Kì Gia, bố cô cũng đến uống rượu đầy tháng, dì và em cô tất nhiên không đến, nhưng lý do không đến lại làm cô ngẩn ra, bởi vì họ đã chuyển về nhà mẹ đẻ ở miền Nam.
Cô hỏi bố đã xảy ra chuyện gì, bố cô chỉ trả lời lấp lửng, bảo là em cô hôm đấy đi hộp đêm chơi, đắc tội với bọn lưu manh, bị chúng đánh gãy chân, sau đó dì thấy nhà ở quê không cần phải leo cầu thang, không khí cũng trong lành, thích hợp để dưỡng thương, nên hai mẹ con bà ấy chuyển về miền Nam.
Sau khi nghe chuyện, Lương Kì Gia chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là việc em trai cô đã từng đến tìm cô, chung quy lại bị Trạm Diệc Kì biết được, cũng khiến anh thực hiện lời đe dọa ngày đó.
Cô không thể trách anh, bởi cô sinh non đích thực là do em trai cô gây ra. Nếu không phải nó tìm đến đe dọa cô, lại còn đòi tiền cô, người cô cũng sẽ không khó chịu vì cảm xúc không ổn định, càng không vì giữ lời đưa tiền cho nó vào ngày kia mà gắng gượng khó chịu trong người để đến gặp nó, do đó mới sinh sớm 3 tuần.
Thực ra hai mẹ con họ đi rồi cũng tốt, bố thoải mái, còn cô cũng không phải nơm nớp lo sợ em cô sẽ làm những chuyện ngu ngốc gì chọc giận Trạm Diệc Kì, khiến anh mắc phải những tội như đe dọa, cố ý gây thương tích, xúi giục người khác cố ý gây thương tích… làm cô lo chết đi được.
Nói tóm lại, như thế cũng tốt.
Bố còn mang đến cho cô thư thông báo họp mặt bạn Đại học mỗi năm một lần được gửi đến nhà cô nữa.
Mỗi năm một lần…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà lại đã gần một năm trôi qua…
Thời gian họp mặt là buổi trưa thứ 7 một tháng sau, người tổ chức năm nay là Dương Đình Đình, cũng chính là bạn gái của Đường Gian.
Cũng không biết cô ta có ý gì mà lại còn gắn một mẩu giấy kèm thư thông báo, bảo là nếu cô không đi có nghĩa là cô để bụng chuyện cô ta và Đường Gian đã đính hôn.
Thôi, cho cô xin, cô ta mà không nói thì cô còn chẳng biết là hai người họ đã đính hôn nữa cơ. Rốt cuộc ai mới là người để bụng đây?
Vốn cô không định đi, dù sao lúc đó cô cũng mới ở cữ xong chưa lâu! Mẹ chồng kiên quyết bắt cô phải ở cữ đủ 40 ngày mới được, nhưng tình hình thế này cô không đi không được, bởi vì cô ghét cảm giác tỏ ra yếu kém.
Cố gắng giảm béo thôi…À, mà thực ra cũng chẳng cần cố gắng nhiều, bởi vì mẹ chồng cô là một người phụ nữ ưa cái đẹp, bà cực kì thấu hiểu đối với một người phụ nữ, sức khỏe và vóc dáng có tầm quan trọng ngang nhau, nên lúc giúp cô ở cữ, bà cũng tiện thể một công đôi việc! Không, phải nói là một công ba việc mới đúng, bởi vì bà còn giúp cô chăm con nữa, khiến cô sau khi ở cữ xong thì gần như đã trở lại vóc dáng như trước khi mang thai.
Cân nặng hiện tại của cô là 48kg, cao 1m63, lại thêm mẹ chồng giúp cô ở cữ rất chu đáo nên khí sắc không chê vào đâu được, cả người cũng theo đó mà cực kì rạng rỡ, xinh đẹp.
Như bố chồng cô đã nói, bây giờ cô không xuất đầu lộ diện thì còn đợi đến lúc nào nữa.
À, đúng rồi, suýt chút nữa thì quên, sau khi cô ở cữ xong, cô và Trạm Diệc Kì đã đi đăng kí kết hôn, đám cưới thì định tổ chức cùng với mấy người Lý Thành Hạo, Nhậm Doãn Dực và Dịch Tử Xá, các bố mẹ của họ cực kì hưng phấn, ngày nào cũng bàn bạc về chi tiết tổ chức thế nào, giờ lành ra sao, bận đến tối mắt tối mũi.
Nói tóm lại, bây giờ cô cực kì hạnh phúc, nếu có thể không tham gia buổi gặp mặt bạn cũ thì cô sẽ càng hạnh phúc hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đời người phải có những chuyện không được như ý thì mới càng cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc, không phải sao?
Bởi vậy, ra chiến trường thôi!
Hít sâu một hơi, Lương Kì Gia đi vào nhà hàng, rồi dưới sự hướng dẫn của phục vụ, cô lên tầng 2, nơi tổ chức buổi gặp mặt.
– Lương Kì Gia? Cậu đến thật à? Hồi nãy Đình Đình bảo cậu sẽ đến, tớ còn nửa tin nửa ngờ.
– Đúng thế, hôm Đình Đình đính hôn có gửi thiệp mời cho cậu, cậu lại bặt tăm bặt tích, chẳng có tin tức gì, bọn tớ còn tưởng lần gặp mặt này cậu cũng sẽ không đến đấy.
Thì ra Dương Đình Đình có gửi thiệp mời cho cô. Xem ra tấm thiệp mời ấy hẳn là bị dì vứt vào sọt rác rồi.
– Ơ, nhìn cậu hơi khang khác, khác chỗ nào nhỉ?
– Hình như là hơi béo lên một chút đúng không? Hồi trước cậu đúng là gầy thật, bây giờ như vậy đúng là rất xinh.
– Khí sắc cũng rất tốt nữa, là do trang điểm hả? Cậu dùng của hãng nào để tớ đi mua.
– Tớ cũng muốn mua. Còn nữa, bộ quần áo cậu đang mặc không phải là hàng Chanel đấy chứ?
– Chanel? Sao có thể chứ, cô ấy còn lâu mới mua nổi, chắc chắn là hàng giả.
– Chanel là hang tớ thích nhất, tớ sẽ không nhìn lầm đâu.
Mọi người tôi một câu, anh một câu, làm Lương Kì Gia không có cơ hội để nói.
– Ê, mau nhìn phía cầu thang kìa, có anh chàng đẹp trai đang đi lên đấy.
Đột nhiên một tiếng hét chói tai, làm tất cả các cô gái ở đây bỗng dưng im bặt, không hẹn đều cùng quay đầu về phía cầu thang.
Lương Kì Gia cũng không ngoại lệ, chỉ là, điều làm cô ngẩn ra là anh chàng đẹp trai này không phải ai khác, mà chính là ông xã của cô. Sao anh lại tới đây?
“Sao anh lại tới đây?” Cô vội vàng đứng dậy đi về phía anh, hỏi.
“Túi xách của em này.” Trạm Diệc Kì khẽ thở dài, đưa túi xách LV cho cô.
Cô ngẩn ra nhìn túi xách trên tay anh, rồi lại nhìn hai tay không của mình, suýt ngất. Cô lại khẩn trương đến mức bỏ quên cả túi xách, đúng là khoa trương quá.
“Em xin lỗi. Cảm ơn anh.” Cô lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh rồi mới đưa tay ra nhận túi xách.
“Sau khi tan cuộc nhớ gọi điện thoại cho anh.” Trạm Diệc Kì cúi người hôn lên môi cô rồi mới đi.
Lương Kì Gia hoàn toàn không dám quay đầu lại, vừa nãy cô nghe thấy phía sau có một loạt tiếng hít vào, xem ra bạn học của cô khó có thể tin nổi chuyện anh đẹp trai mà họ nói đột nhiên lại hôn cô, cô cũng vậy.
Trời ạ, sao anh lại làm thế chứ? Hại chết cô rồi!
Cứ thế này, cô chắc chắn sẽ bị mọi người quấn lấy tra hỏi xem anh là ai, cô và anh có quan hệ gì, rồi hai người làm sao mà quen nhau, một đống các câu hỏi bát nháo, làm hy vọng về nhà sớm với con gái của cô bị phá sản.
– Lương Kì Gia, anh ta là ai?
Thấy chưa, bắt đầu rồi!
Mọi người như một bầy ong vây xúm vào vây lấy cô.
– Cậu có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai đó?
– Hồi nãy anh ấy hôn cậu có đúng không?
– Anh ấy không phải là bạn trai của cậu chứ?
– Lương Kì Gia, sao cậu lại quen với Giám đốc của tôi?
Hả! Sao lại chui đâu ra câu hỏi này?
Cô khó tin nhìn Dương Đình Đình đang nhìn cô không chớp mắt đằng kia. Cô ta lại làm việc trong công ty của Trạm Diệc Kì, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế này chứ?
– Bà xã…
Giọng nói này hơi quen quen…
Không đúng, không phải là hơi quen quen, mà là cực kì quen. Ông xã cô tự nhiên đã đi rồi còn quay lại, mà cả tầng 2 cũng vì vậy mà chìm vào im lặng.
“Mẹ vừa gọi điện bảo con đã ăn no rồi, bảo em không cần lo lắng, cứ chơi thoải mái, vừa nãy anh quên mất, chưa nói với em.” Anh nói với cô xong lại còn mỉm cười với mọi người, phong độ ung dung, ôn văn nho nhã, nói một câu làm người ta mê mẩn, “Đã làm phiền rồi.” Sau đó rút lui.
Lương Kì Gia suýt chút nữa hét lên…Đợi em với, em đi cùng anh.
Người này nhất định là cố ý! Sau khi biết quan hệ giữa Dương Đình Đình và Đường Gian cũng như chuyện cô ta gây hấn với cô, nên mới cố tình lên tiếng hộ cô.
Nhưng mà anh lên tiếng xong rồi, thì tốt xấu gì cũng phải nhớ dẫn cô đi cùng luôn chứ?
Bây giờ đứng trong phong ba thế này, cô làm sao mới có thể thoát thân đây? Anh đúng là hại chết cô rồi!
Đời người quả nhiên có những việc không như ý, mới có thể cảm nhận rõ hơn vị ngọt của hạnh phúc.
Haizzz…
Tác giả: Kim Huyên
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc